Nhìn người trên giường an
ổn ngủ, Long Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, có chút tức giận lời nói của Long Hoa,
nhưng Long Hoa nói cũng không sai, hắn không còn là một mình nữa, hắn có một
nhược điểm, chính là Lam Thư Nguyệt.
Thật ra thì, ngay từ lúc
hai năm trước ở Cảnh Sơn tự cứu nàng, hắn vì tìm nàng nên mới quyết định ở Ma
thành định cư thì lúc đó nàng cũng đã thành nhược điểm của hắn rồi!
"Meo. . . . .
." Tròn trịa vẫn nằm ở trên vai hắn kêu to một tiếng.
"Xuỵt!" Long
Nghiêm lập tức xuỵt nhẹ, đứng dậy đem nó thả ra ngoài phòng."Đi hoạt động
một chút, đừng đến quấy rầy Thư Nguyệt." Con mèo coi như là động vật hoạt
động ban đêm, chẳng qua là trải qua nuôi, loại tập tính này có chút không rõ
ràng, nhưng mấy ngày gần đây, tròn trịa ban ngày không thấy bóng dáng, buổi tối
tinh thần sáng láng xuất hiện. Hắn đành phải chịu trách nhiệm "quản
giáo" nó, không để cho nó tới quấy rầy Thư Nguyệt.
Trở lại mép giường ngồi
xuống, nhìn nàng, hắn suy nghĩ lộn xộn.
Hắn không quan tâm nàng
trở thành nhược điểm của hắn, nhưng hắn lại không thể không quan tâm chuyện
mình làm liên lụy tới nàng. Nếu như bởi vì hắn mà để cho nàng bị thương tổn,
hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân!
"Phu quân?" Mơ
mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy bóng đen bên giường trái tim Lam
Thư Nguyệt mãnh liệt giật mình, bình tĩnh nhìn lên, sau đó thấy rõ ràng là ai,
nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại để cho vẻ mặt hung tợn của hắn làm cho sợ hết hồn.
Long Nghiêm phục hồi lại
tinh thần, thần sắc chợt chuyển, khôi phục thành bộ dáng lúc trước.
"Đánh thức
nàng?" Hắn ôn nhu chạm nhẹ gương mặt có vẻ hồng nhuận của nàng.
"Ban đêm luôn đột
nhiên tỉnh lại một hai lần." Lam Thư Nguyệt lắc đầu một cái, muốn ngồi
dậy.
Hắn lập tức đỡ nàng dậy,
lấy hai gối đệm đặt ở sau lưng nàng.
"Vẫn là không ngủ ngon?" Hắn cau mày.
"Đã tốt hơn rất
nhiều rồi, trước kia dường như cả đêm trằn trọc, đây đều là công lao của phu
quân." Nàng đứng thẳng người dậy đến gần hắn, giơ tay lên vén tóc mai cho
hắn."Phu quân, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn kinh ngạc nhướng mày."Tại sao hỏi như thế?"
"Bởi vì chàng nhíu
mày lại thật chặt." Nàng vuốt lên nếp nhăn trên mi cho hắn.
Giơ tay bắt được tay của
nàng, ôm trọn trong lòng bàn tay chính mình, tay nàng hết sức mềm mại, giống
như người của nàng, lòng của nàng.
"Không có gì, nàng
đừng suy nghĩ lung tung." Không nên để cho nàng suy nghĩ nhiều, đối với
thân thể của nàng không tốt.
"Phu quân. . . . .
." Lam thư Nguyệt hỏi, mi nhuộm một tia mất mát."Là Nhật ca lại làm
khó dễ chàng sao?"
Lại?"Lam Thư Nhật
khi nào làm khó ta?" Vì không để ý suy nghĩ người khác, hắn rất ít khi tốn
tâm tư ở trên người khác.
"Phu quân đừng giấu
giếm ta, ta biết mấy ngày trước đây Nhật ca đi tìm chàng, nếu như chàng không
muốn, đừng vì ta mà miễn cưỡng chính mình, được không?"
Vẻ mặt Long Nghiêm không
thay đổi, vừa ý gật đầu, mấy ngày trước Lam Thư Nhật đúng là đi tìm hắn, nhưng
hắn nói cái gì sao?
Cố gắng hồi tưởng, chuyện Thư Nguyệt cho rằng làm hắn suy nghĩ
rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Thấy hắn im lặng, Lam Thư
Nguyệt khe khẽ thở dài.
"Thật xin lỗi, Nhật
ca trước kia sẽ không như vậy, ta mặc dù không biết giữa Nhật ca và Long Hoa
rốt cuộc có đụng chạm gì, nhưng đại ca khẳng định rất giận Long Hoa, cho nên
mới giận chó đánh mèo trên người chàng, xin chàng đừng trách đại ca, được
không?"
"Thư Nguyệt. . . . .
." Long Nghiêm thấy nàng khó nén vẻ u sầu, khó khăn nhìn nàng."Thư
Nguyệt, nàng trực tiếp nói cho ta biết đi, Lam Thư Nhật rốt cuộc làm khó ta cái
gì, ta thật không nghĩ ra."
Lam Thư Nguyệt lăng ngốc,
tiếp theo ôn nhu cười một tiếng.
"Cám ơn phu
quân." Nàng cho là hắn an ủi nàng, là nói hắn đã không để ý hành động của
Nhật ca.
"Cám ơn ta?"
"Cám ơn phu quân đại
lượng, không trách Nhật ca."
"Nhưng là Thư
Nguyệt, ta thật không nghĩ ra, nàng không nói cho ta sao?"
Nàng nháy mắt mấy
cái."Phu quân. . . . . . Là thật sự quên mất?"
"Vừa rồi không phải
ta đã nói rồi sao?" Nhìn thấy bộ dạng nàng ngây ngốc, Long Nghiêm không
nhịn được câu dẫn khoé môi, lộ ra một ít ý cười khó có được.
"Nha!" Nàng
thấp giọng hô, mê muội nhìn nụ cười khó
gặp .
"Nàng thế nào?"
Hắn cảm thấy hồ nghi, thích thú ôn nhu hỏi thăm.
Lam Thư Nguyệt không cách
nào chớp mắt, nàng dĩ nhiên biết bộ dáng hắn đẹp mắt, nhưng mới vừa cười
một chút, khiến cho người ta cảm giác hắn thêm nhu hòa, có vẻ càng tuấn mỹ, làm
cho nàng không nhịn được chăm chú nhìn hắn.
"Thư Nguyệt?"
Long Nghiêm bị nàng nhìn thấy có chút không được tự nhiên, lại vẫn không nhịn
được lo lắng nàng làm sao.
Hắn đối với nàng thật tốt,
cẩn thận quan tâm chăm sóc, hơn nữa chỉ đối với một mình nàng.
Làm sao bây giờ? Nàng là
làm sao? Chỉ là nhìn hắn như vậy, cũng tự mình đỏ mặt nóng tai, nhịp tim thật
loạn.
"Nàng có phải là
không thoải mái hay không? Gương mặt thật là đỏ, nóng rần lên sao?" Hắn
giơ tay chạm trán của nàng, chân mày lo lắng nhíu lên, "Hơi nóng."
Hắn lấy tay bắt mạch, phát hiện mạch tượng nàng dồn dập, trừ lần đó ra không có
những bệnh trạng khác, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn
nàng, "Thư Nguyệt, nàng sao vậy?"
"Ta không sao, chẳng
qua là cảm thấy. . . . . ." Gương mặt đỏ hơn.
"Cảm thấy như thế
nào?"
"Ta chỉ là cảm thấy.
. . . . . Phu quân thật là đẹp mắt."
Đường cong trên gương mặt
Long Nghiêm trở nên cứng ngắc, gương mặt ở trong chớp mắt đỏ lên rồi, nàng
không có chút nào che giấu ánh nhìn nóng bỏng, cả tâm rung động, không nhịn
được cúi người hôn bờ môi nàng.
Một hồi triền miên hôn
sâu, hai người hơi thở dồn dập.
"Đáng chết!"
Long Nghiêm không nhịn được khẽ nguyền rủa."Đừng nhìn ta như vậy, bằng không
ta sẽ nhẫn không được!" Hắn không giữ được tự chủ nữa rồi.
Gương mặt Lam Thư Nguyệt
càng thêm đỏ, nhưng nàng vẫn e lệ nhắm
mắt lại, hai tay vòng trên cổ của hắn, đem hắn kéo xuống, hôn hắn.
"Thư Nguyệt?"
Hắn nồng đậm thở gấp, dường như muốn trì hoãn không được, nhưng là thân thể của
nàng. . . . . .
"Ta. . . . . . Không
có chuyện gì, ta đã tốt hơn rất nhiều rất nhiều, để cho ta trở thành thê tử
chân chính. . . . . ." Lam Thư Nguyệt ngượng ngùng nói nhỏ.
Một lời quan trọng này
làm cho tự chủ của hắn oanh một tiếng hỏng mất, đè nén dục vọng trong nháy mắt tan vỡ.
"Ta sẽ rất cẩn thận,
rất cẩn thận. . . . . ." Giơ tay lên khẽ run vì nàng nhẹ thoát quần áo,
nhìn thân thể mềm mại mảnh khảnh của nàng, nhẹ giọng thở dài, ôn nhu yêu ngữ,
tiên tử trong lòng hắn làm hắn tưởng nhớ hơn hai năm qua, tối nay cuối cùng
cũng thuộc về hắn. . . . . .
Hắn vẫn còn quá mức kịch
liệt.
"Nàng có khỏe
không?" Triền miên đi qua, Long Nghiêm bất an hỏi thăm nữ nhân nằm sấp
trên người hắn.
Lỗ tai dán ở lồng ngực
của hắn, nàng nghe tiếng tim hắn đập mạnh.
"Ừ." Lam Thư
Nguyệt đỏ mặt, có chút đau, nhưng cảm giác là tốt đẹp như vậy, cảm giác đau ban
đầu cũng không cảm thấy nữa.
"Vậy thì tốt."
An lòng, hắn giơ tay khẽ vuốt ve lưng
nàng.
Lam Thư Nguyệt được hắn
xoa nhẹ giống như con mèo được thoả mãn, thoải mái nhắm mắt lại, cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn bận tâm đến sự kiện kia.
"Phu quân. . . . .
." Nàng mang theo buồn ngủ nhẹ giọng
nỉ non.
"Ừ?" Long
Nghiêm ôn nhu ôm lấy nàng, lấy một vài lọn tóc của nàng, tại đầu ngón tay xoay xoay .
"Phu quân có phải có
chuyện gì hay không?" Phanh! Thẳng thắn! Bên tai tiếng tim đập trong nháy mắt mất tốc độ, nhưng ngay sau đó liền vững vàng hơn.
"Ta đang suy nghĩ
nàng mới vừa nói, ta còn là không biết Lam
Thư Nhật rốt cuộc làm khó ta cái gì. Thư Nguyệt, nàng nói cho ta biết đi!"
Chuyện có thể để cho nàng bận tâm như vậy, hắn không muốn làm cho nàng để ở
trong lòng. Về phần chuyện"Mai Dịch Thần" . . . . . Nói sau đi! Dù
sao hắn sẽ bảo toàn Lam trang không bị quấy rối .
"Ta nghe nói Long
Hoa ngày gần đây chuyên giành buôn bán của Lam trang, khiến cho Nhật ca cực kỳ
tức giận. Ngày đó Nhật ca không phải là tìm phu quân đi nói chuyện này
sao?" Nàng nhẹ giọng thở dài, hắn không muốn nói cho nàng biết tâm sự thật
của hắn sao?
Ách, hắn nghĩ tới, ngày
đó Lam Thư Nhật đích xác là tìm hắn"giảng dạy" đi, nhưng chuyện như
vậy đối với hắn mà nói bây giờ không quan trọng, cho nên hắn không thèm chú ý,
cũng lập tức bị hắn ném ra sau đầu.
Nhưng Lam Thư Nhật sẽ nói
cho nàng biết chuyện như vậy sao?
"Nàng nghe ai nói
?"
"Cho dù là ai nói,
phu quân, mặc dù Nhật ca 『 hi vọng 』 chàng đi chịu trách nhiệm đối với việc buôn bán bị
giành đi, nhưng chàng có thể không cần để ở trong lòng, buôn bán bị giành coi
như xong, Lam trang buôn bán tổn thất một chút cũng tốt, Nhật ca cũng không cần
bận rộn ngày đêm."
Long Nghiêm khiêu mi. Thì
ra là Lam Thư Nhật muốn hắn đi bàn bạc cùng Long Hoa, khó trách nàng cho rằng
hắn sẽ vì thế mà khó xử. Nhưng Long Hoa thường ngày mặc dù cà lơ phất phơ,
nhưng hắn không cho rằng Long Hoa ngu ngốc, tại sao phải làm ra chuyện ngu xuẩn
như thế chứ? Rõ ràng thích Lam Thư Nhật, rồi lại cố ý cùng hắn đối nghịch,
thích một người, không phải là đối với người kia càng thêm quan tâm sao?
Ha! Hắn bây giờ không
hiểu nổi nữa! Cho nên nói, ý nghĩ mỗi người không giống nhau, không thể trông
nom những người khác nghĩ gì.
"Thư Nguyệt, nàng
yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ta không thích, chẳng qua nếu như Long Hoa làm
quá mức..., ta sẽ ra mặt cho hắn một bài học, dù sao lấn đến trên đầu Lam gia
ta, ta không thể ngồi nhìn." Chỉ là bởi vì hắn ngu ngốc để cho Thư Nguyệt
lo lắng như vậy, hắn chết vạn lần cũng không hết tội!
Lam Thư Nguyệt kinh ngạc nháy mắt mấy cái, nâng nửa người trên dậy, ngẩng
đầu nhìn hắn.
Chàng nói. . . . . . Lấn
đến trên đầu Lam gia « ta » ?
"Thế nào?"
"Phu quân cảm thấy
mình là người Lam gia?"
"Hả? Ta không phải
sao? Ta cho rằng ta đã gả vào Lam gia, chính là người của Lam gia, không phải sao?"
Long Nghiêm không hiểu."Chính là ta cũng nên sửa họ Lam?" Lam Nghiêm.
. . . . . Lam Long Nghiêm? Ừm, đọc không quá thuận miệng, dứt khoát đổi tên
khác đi, phải gọi Lam gì đây?
"Phu quân thật không
ngại sao?" Chuyện này ngay cả nam nhân yếu đuối đều vẫn cảm thấy sỉ nhục,
tại sao chàng có thể nói tự nhiên như vậy? Kỳ quái hơn chính là, từ trong miệng chàng nói ra, lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
"Để ý cái gì?"
"Tất cả, chuyện ở
rể, chuyện Nhật ca làm khó dễ chàng, chuyện người ta thêm mắm dặm muối. . . . .
." Chuyện này để cho nàng khó xử.
"Thư Nguyệt."
Hắn ôn nhu ôm mặt của nàng, "Chung sống mấy ngày nay, nàng nên đối với ta
có chút hiểu rõ đi? Ta giống như là sẽ ủy khuất mình sao?" Thì ra là nàng
đối với những chuyện kia để ý như vậy."Ta không phải đã nói rồi ư, ta sẽ
không làm những chuyện mình không thích."
"Nhưng là tất cả mọi
người. . . . . ."
"Người khác dù muốn
thế nào, nói như thế nào, đều là chuyện của người khác! Cho tới nay ta chính là
không hiểu nổi điểm này, tại sao dường như mỗi người sẽ đem ý nghĩ của người
khác coi trọng như vậy, thậm chí muốn nguỵ trang, như vậy không cảm thấy mệt
sao? Mỗi người có một ý nghĩ khác nhau, nàng có thể lo chu toàn sao?"
Lam Thư Nguyệt giật mình
lăng ngốc, chàng. . . . . . Sống thật thoải mái
"Long Hoa thường nói
ta vô tình, ích kỷ, nàng cũng cảm thấy như vậy sao?" Mặc dù hắn một chút
cũng không cảm thấy.
"Phu quân để ý ý
nghĩ của ta?" Cùng lối nói của chàng chẳng
phải trước sau mâu thuẫn!
Đổi lại Long Nghiêm liền
giật mình, nghiêng đầu suy nghĩ một chút."Ừ, ta để ý." Thật là cảm
giác mới mẻ.
"Tại sao vậy
chứ?" Nàng cười yếu ớt.
"Ta nghĩ bởi vì ta
để ý nàng nên cũng để ý ý nghĩ của nàng ."
"Cho nên, ta để ý
gia nhân của ta, vì vậy sẽ để ý cảm giác của bọn họ, về những lời thêm mắm dặm
muối của người ngoài cũng là bởi vì ta để ý đến phu quân, cho nên
cũng đang suy nghĩ cho cảm giác phu quân, không phải như thế sao?" Nàng
mỉm cười nghiêng đầu nhìn hắn.
"Bởi vì để ý. . . .
. . Là thế này phải không?" Long Nghiêm có chút mờ mịt."Cho nên Long
Hoa nói rất đúng, ta ích kỷ vô tình, bởi vì ta chưa từng để ý bọn họ?" Lời
nói tuy như thế, có thể coi là hiện tại, hắn vẫn cảm thấy thờ ơ.
"Không phải vậy, nếu
như phu quân thật ích kỷ vô tình, Long Hoa cũng sẽ không tôn kính sùng bái
người đại ca này. Nếu thật ích kỷ vô tình,chàng ban đầu cũng sẽ không ra tay
cứu ta rồi, không phải sao?"
Hắn rất muốn nói cho nàng
biết hắn không thèm để ý, nhưng nhìn bộ dạng nàng nghiêm túc, hắn lại nói không
ra ba chữ "không quan trọng". Chẳng qua là gật đầu một cái, coi như
là tiếp nhận ý nàng, bởi vì nàng không giống hắn, nàng rất để ý suy nghĩ của
người khác.
Lam thư Nguyệt ôn
nhu chăm chú nhìn hắn, ít nhiều có thể hiểu được ý nghĩ
của hắn giờ phút này, khẽ mỉm cười, lần nữa nằm ở lồng ngực của hắn. Chẳng lẽ
hắn không biết, biểu hiện của hắn chính là " để ý" sao?
Đối với phương diện biểu
hiện tình cảm, hắn giống như hài
tử mới học, có lẽ trong tương lai hắn sẽ có biểu hiện tốt hơn.
Ôn nhu cười, nàng
dần dần chìm vào giấc mộng.
Cảm giác được nàng nhẹ
nhàng hô hấp, biết nàng đã ngủ, ở đỉnh đầu nàng ấn xuống nụ hôn ôn nhu, hắn
nhắm mắt lại.
----------------
Chuẩn bị trước, hắn nghĩ
tới. . . . . .
Lại đổi tên là gì đây?
Sáng sớm Tú khinh lâu đã
tới hai người khách không mời mà đến, Lam lão gia cùng Lam Thư Nhật.
"Cha, Nhật ca."
Lam Thư Nguyệt từ trong gương đồng nhìn thấy phụ thân cùng đại ca vào cửa, mỉm
cười lên tiếng chào hỏi."Chào buổi sáng."
Lam lão gia cùng Lam Thư
Nhật lăng ngốc ở cửa, kinh ngạc đứng nhìn người sau lưng Lam Thư Nguyệt vì nàng
chải đầu . . . . . . Long Nghiêm?
Không phải là Hoa Quế, là
Long Nghiêm, bá chủ Ma thành Long Nghiêm!
Long Nghiêm lãnh đạm liếc
ra cửa một cái, quay lại tầm mắt, đáp lại ánh mắt mong đợi của Lam Thư Nguyệt trong gương đồng, hắn dừng một chút,
mới quay đầu lại nhìn Lam gia phụ tử nói: "Chào buổi sáng."
Lam Thư Nguyệt nở nụ cười
tươi, làm cho Long Nghiêm cảm thấy một câu chào nói xong quá đáng giá.
"Tốt lắm, ta hôm nay
tết rất xinh đẹp." Hắn tết đuôi sam thay nàng lại đưa đến trước ngực để cho nàng kiểm tra.
"Ừ, cám ơn phu
quân."
"Cái đó. . . . . .
Nhi tử a. . . . . ." Lam lão gia tựa vào bên tai Lam Thư Nhật nói nhỏ.
"Chuyện gì?
Cha."
"Người này. . . . .
. Thật sự là bá chủ Ma thành『 tiếng xấu rõ ràng 』 sao?"
"Không, con cảm thấy
hắn là con cún Thư Nguyệt mới nuôi, " Lam Thư Nhật cũng thấp giọng trả lời."Hơn nữa đang làm huấn luyện."
"A, ừ." Lam lão
gia rất là tán đồng gật đầu.
"Cha, Nhật ca, đi
vào ngồi đi!" Lam Thư Nguyệt được Long Nghiêm đỡ dựa vào người, tiến lên
kêu hai cha con vào cửa, cũng vì bọn họ rót hai chén trà thuốc."Đây là phu
quân vì nữ nhi điều chế trà thuốc, uống
rất ngon, hai người cũng uống thử đi."
Lam lão gia nhìn sắc mặt
nữ nhi phấn nộn, trong lòng cảm thấy rất là vui mừng, bộ dạng nàng rất vui vẻ,
rất hạnh phúc.
"Mùi vị không
tệ." Lam Thư Nhật uống một hớp, rất là kinh ngạc.
"Ha ha, uống ngon
chứ! Muội cũng nói với phu quân như vậy." Nàng cao hứng cười."Phu
quân rất lợi hại, cái gì cũng đều
làm được, muội thật bội phục đó!"
Long Nghiêm đột nhiên
đứng dậy, đưa lưng về phía bọn họ không biết đang bận cái gì.
"Hắn sao vậy? Mất
hứng?" Lam Thư Nhật cau mày.
"Không phải vậy, phu
quân lại xấu hổ." Lam Thư Nguyệt cười nhẹ.
"Ta không có."
Long Nghiêm quay đầu lại bác bỏ -- gương mặt đỏ bừng a.
"Ngươi có, ngươi đỏ
mặt." Lam Thư Nhật cười ha ha. Hắn hoàn toàn không ngờ tới bá chủ Ma thành
là người đáng yêu như vậy.
Long Nghiêm trừng hắn một
cái, trở lại bên cạnh Lam Thư Nguyệt ngồi xuống.
"Sáng sớm tới nơi
này quấy rầy chúng ta, rốt cuộc có chuyện gì?" Hắn không khách khí chất vấn.
"Phu quân. . . . .
." Lam Thư Nguyệt dưới bàn nhẹ nhàng cầm tay của hắn.
Long Nghiêm phiết môi,
bất đắc dĩ im lặng.
"Không có việc gì,
chỉ là thật lâu không cùng Thư Nguyệt dùng đồ ăn sáng nên tới đây ." Lam
lão gia sờ sờ đầu nữ nhi.
"Chúng con bây giờ
ăn dược thiện, " Long Nghiêm nhắc nhở bọn họ.
"Không sao cả, chúng
ta cũng cùng nhau ăn."
"Phòng bếp chuẩn bị
số lượng có thể không đủ. . . . . ."
"Yên tâm, yên tâm,
lúc trước muốn đi qua đã phân phó phòng bếp." Lam Thư Nhật cười xấu xa.
Đáng ghét, đến có chuẩn
bị ! Long Nghiêm ở trong lòng khẽ nguyền rủa. Lam Thư Nhật rõ ràng là tiểu hồ
li, tại sao vừa đụng Long Hoa, liền biến thành một người khác?
Không bao lâu, đồ ăn sáng
được đưa lên.
"Ừ, không tệ lắm! Ta
còn tưởng rằng dược thiện chính là có mùi thuốc nồng đậm gì đó, không nghĩ tới
ngược lại mát mẻ ngon miệng, ăn ngon cực kỳ." Ăn miếng thứ nhất, Lam lão
gia liền không nhịn được tán thưởng.
"Cha, đây là phu
quân đặc đặc biệt vì nữ nhi trù tính đó." Lam Thư Nguyệt cười đến hạnh
phúc.
Gương mặt Long Nghiêm lại
hơi đỏ lên.
"Đúng rồi, nếu nhạc
phụ cùng Thư Nhật đều ở đây, con vừa đúng có chuyện muốn thỉnh hai người cho ý
kiến." Long Nghiêm nói sang chuyện khác.
"Ách? Chuyện gì, nói
nghe một chút." Lam lão gia tràn đầy hứng thú.
"Chẳng qua là chuyện,
mấy ngày nay không biết nên lấy tên gì. . . . . ."
"Gọi là? !" Lam
gia phụ tử đồng dạng kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhìn về bụng Lam Thư
Nguyệt, chẳng lẽ. . . . . .
"Đúng, ta muốn sửa
họ Lam, nhưng là phải gọi Lam gì đây? Hai người cho ý kiến đi!"
"Ngươi. . . . . .
Muốn sửa họ Lam? !" Lam gia phụ tử càng thêm kinh hãi.
"Phu quân?"
Nàng không nghĩ tới hắn còn ghi nhớ chuyện
này.
"Đúng, mọi người
cảm thấy lấy tên gì thì tốt?"
Hai cha con nhìn nhau một
cái, vùi đầu ăn cháo, tâm cổ quái đoán, trong lòng Long Nghiêm rốt cuộc đang
suy nghĩ gì a?
"Ta là suy nghĩ, Thư
Nguyệt yêu mai, dứt khoát ta gọi Lam Mai. . . . . ."
"Phốc --" một
hớp thuốc cháo phun ra.
"A!" Lam Thư
Nguyệt kêu lên một tiếng, tiếp theo một cái chớp mắt đã được Long Nghiêm
bảo hộ trong ngực, tay áo hắn vung lên, đem cháo văng tung tóe toàn bộ đưa trở về.
Hai cha con một đầu gương
mặt toàn cháo, kinh ngạc nhìn chằm chằm
đối phương, sau đó đồng thời cười thật to ra ngoài.
"Trời ạ, Lam Mai,
hắn nói muốn đổi tên gọi Lam Mai. . . . . ."
Bọn họ một vỗ bàn cuồng
tiếu, một cười đến gãy lưng rồi, thiếu chút nữa té dưới bàn.
Không cần nói nhiều, Long
Nghiêm cũng biết bọn họ đối với danh tự này quan
cảm, dĩ nhiên, hắn có thể không cần để ý, nhưng nhìn lên thấy Lam Thư Nguyệt
che miệng cười trộm, hai vai liều chết run rẩy, hắn lập tức quyết định buông tha cho cái tên
này, mệt hắn còn cảm thấy cái này tên này thật phong độ. . . . . .
"Ta còn có những tên
khác, giống hai người, tên đệm là Thư, gọi Lam Thư Thái, vừa nghe đã cảm thấy
thoải mái, kêu lên cũng thoải mái."
"Oa ha ha ha. . . .
. . Thư Thái, thoải mái. . . . . ." Cười cuồng dại, Lam Thư Nhật thật sự
ngã dưới bàn đi, vẫn ngồi ở trên đất vỗ mạnh.
Đáng giận! Sắc mặt Long
Nghiêm tái xanh.
"Phu, phu quân. . .
. . ." Lam Thư Nguyệt liều chết chịu đựng cười, tuy nhiên không ngừng
được.
Được rồi, cái này cũng
không tiện, hắn nhận.
"Vậy ta rốt cuộc tên
gọi là gì?" Dù sao cũng là tên mình!
"Phu quân, chàng vẫn
là. . . . . . Gọi Long Nghiêm. . . . . . Là được. . . . . ." Ưm, nàng cười
đến thật là thống khổ đó, không thể cười nữa.
"Đúng đúng đúng, con
vẫn là. . . . . . khụ khụ, gọi Long Nghiêm là tốt." Lam lão gia ho khan,
thân là trưởng bối, chung quy không nên quá mức thất thố, mặc dù thật quá buồn
cười.
"Nam tử hán đại
trượng phu, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ngươi không cần sửa họ Lam,
cũng là người Lam gia." Rốt cục, Lam Thư Nhật cũng dần dần nhịn được nụ
cười, gián tiếp nói cho hắn biết, bọn họ chân chính tiếp nhận hắn. Em rể thú vị
như vậy, cuộc sống cũng không buồn tẻ.
Sắc mặt Long Nghiêm có
chút cổ quái cùng mê muội."Nhưng ta đã sửa đổi rất nhiều tên."
"Gì? ! Ngươi sửa
đổi. . . . . . Rất nhiều tên?" Lam Thư Nhật kinh ngạc."Chẳng lẽ trước
kia ngươi không gọi là Long Nghiêm?" Là thế này phải không? Cho nên tình
báo của hắn mới không tra được quá khứ của "Long Nghiêm"?
"Long Nghiêm cái tên
này là đến Ma thành không bao lâu mới đổi, dùng hơn hai năm ."
"Tại sao ngươi muốn
mai danh ẩn tích? Là có nguyên nhân gì sao?" Lam Thư Nhật để mắt, thần sắc
ngưng lại.
"Mai danh ẩn tích?
Tại sao ngươi cùng Long Hoa đều nói lời giống vậy? Ta chỉ là cảm thấy hai chữ
Long Nghiêm này không tệ, cho nên liền đổi tên." Hắn thuận tiện giải thích
hai chữ Long Nghiêm này từ đâu tới.
Ba người há hốc mồm cứng
lưỡi, cũng bởi vì như vậy mà đổi tên? Không thể nào!
"Nói như vậy, Long
Hoa không phải là anh em ruột của ngươi? Vẫn là hắn cũng thích đổi tên ?"
Lam Thư Nhật đầu tiên phục hồi lại tinh thần.
"Chúng ta là huynh
đệ kết nghĩa, Long Hoa cùng Long Ngâm đều là ta đặt tên."
"Long Ngâm?"
Còn có một người nữa?
" Nhị đệ kết bái,
trước mắt hắn đang ở kinh thành, chưa tới Ma thành."
Lam Thư Nhật có chút nghi
ngờ nhìn hắn."Kỳ quái, trước kia cùng nói chuyện với
ngươi, miệng của ngươi chặt giống như vỏ trai, hôm nay tại sao lại trả
lời?" Mặc dù hắn vẫn giống một
tờ giấy không lộ vẻ mặt gì, ngữ điệu nói chuyện cũng lạnh nhạt giống trước đây.
"Bởi vì Thư Nguyệt
để ý đến mọi người." Long Nghiêm thành thật nói.
Ý tứ chính là hắn bị bắt
buộc? Ha ha. . . . . . Ha ha a. . . . . . Thư Nhật thể hiện rõ tâm tính hồ ly không bỏ sót, điểm này
có thể lợi dụng thật tốt.
"Vậy ngươi trước kia
tên gì?"
"Bao lâu trước
kia?" Long Nghiêm hỏi.
"Chính là. . . . .
." Ngừng một lát, Lam Thư Nhật kinh ngạc nhìn hắn."Chẳng lẽ ngươi sửa
đổi rất nhiều tên họ?"
"Là rất nhiều, có
tên mình tự đổi, có tên không biết vì sao người khác gọi như vậy ." Long
Nghiêm nhún vai."Nhưng đa số ta đều quên."
Thở ra, hắn từ từ đón
nhận tin tức này làm cho người ta kinh ngạc ."Ngươi nhớ cái
nào?"
"Ừm. . . . . ."
Long Nghiêm suy tư, "Mai Dịch Thần" tạm thời không đề cập tới, hắn
còn nhớ rõ cái nào?"Ta nhớ được có một đoạn thời gian, có người thay ta
lấy tên Tiêu đoạn hồn, người giang hồ mỗi lần vừa nhìn thấy ta liền hô to cái
gì 『 đoạn hồn tiêu, tiêu ra hồn đoạn 』."
Lam Thư Nhật chợt nhảy
lên, lúc này thật sự bị giật mình.
Tiêu đoạn hồn? ! Hắn là
Tiêu đoạn hồn? !
"Đại ca?" Lam
Thư Nguyệt bị hắn dọa sợ hết hồn."Có cái gì không đúng sao?"
"Thư Nhật, sao
vậy?" Lam lão gia nghi vấn.
Lam Thư Nhật trái tim
cuồng loạn, cha cùng muội muội không biết chuyện giang hồ, cho nên cũng không
biết tin đồn Tiêu đoạn hồn đáng sợ, tàn nhẫn đến cỡ nào, mà trước mắt muội muội
này . . . . . . Muội muội nuôi cún này, vậy mà lại là tiêu đoạn hồn trên giang
hồ người người nghe mà biến sắc. Tiêu đoạn hồn mất tích tám năm ? Thật là. . . . . . Một, điểm, cũng, không, giống!
"Hắc ngọc tiêu đâu?
Nếu như là tiêu đoạn hồn, vậy hắc ngọc tiêu đâu?" Nam nhân muốn thay đổi
tên là Lam Mai hoặc Lam Thư Thái, có chỗ nào giống như đoạn hồn Tu La kinh
khủng trong lời đồn?
" Ách, hắc ngọc tiêu
ư, bởi vì chúng ta quyết định làm ăn kiếm tiền xây Long gia bảo, nhưng là làm
ăn cần tiền vốn, cho nên mang đi cầm."
Lam Thư Nhật nháy mắt mấy
cái, ngây ngốc một lúc lâu."Ngươi. . . . . . Đem hắc ngọc tiêu cầm đi để
làm buôn bán?"
"Đúng vậy, "
"Ta không tin!"
Tiêu đoạn hồn đem hắc ngọc tiêu đi cầm? Cái này mới làm giang hồ chê cười ?
"Ta có biên lai cầm
đồ, có điều lúc muốn chuộc, không biết nhét vào đâu, nhưng vẫn đi chuộc, giá
tiền ngược lại cao hơn ta dự liệu rất
nhiều!" Cho nên cảm thấy không có giá trị biên lai cầm đồ cũng liền tùy
tiện ném loạn.
"Dĩ nhiên cao a! Ai
dám cùng tiêu đoạn hồn cò kè mặc cả ! Ta xem hiệu cầm đồ kia khẳng định đem tất
cả ngân lượng dâng tặng cho ngươi nữa!" Hắc ngọc tiêu thì đồng nghĩa với
thân phận Tiêu đoạn hồn, chỉ cần ở trên giang hồ, không người nào không biết!
Nhận phiếu buôn bán này, nhất định là đóng cửa.
"Đại ca, rốt cuộc,
rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người đang nói cái gì?"
Lam Thư Nguyệt cùng Lam
lão gia đều không hiểu ra sao.
"Không sao!"
Lam Thư Nhật liếc mắt, người muốn đổi tên gọi Lam Mai chính là tiêu đoạn hồn,
để hắn nói lời đồn này ra giang hồ thì chỉ toàn khinh bỉ a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...