Tuyết Chi Lạc cảm thấy sự việc đã phát triển lệch khỏi quỹ đạo vốn có, làm một 'con tin' như nàng sao lại được đãi ngộ như vậy đây? Hiện tại cho dù nàng ngu ngốc thì nhìn ngôn hành của Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng nhìn ra, huống chi nàng không phải. Tiểu Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc ngươi coi trọng cái gì ở ta? Ngươi khiến ta biết làm sao để chống đỡ đây!
- Tuyết Chi Lạc, ngươi cảm thấy ta thế nào? - Tiểu Nguyệt Nguyệt thấy Tuyết Chi Lạc nhìn chằm chằm bảng hiệu kia không nói gì thì có chút thẹn thùng lại có chút bất an hỏi.
Trong lòng Tuyết Chi Lạc lộp bộp một tiếng thầm nghĩ không tốt, Tiểu Nguyệt Nguyệt không phải thật sự coi trọng anh chứ? Nếu ta cự tuyệt, nàng có thể thẹn quá thành giận giết ta hay không? Nếu ta không cự tuyệt thì ta đây sống còn không bằng chết!
- Tiểu Nguyệt, lời này có ý gì? - Tuyết Chi Lạc mỉm cười nói - Tuy rằng ta là người ngoại lai nhưng cũng biết ở đây ai ai cũng biến Tiểu Nguyệt ngươi thành Nguyệt Thần chuyển thế, đặt ở trong lòng mà kính, chuyện ai ai cũng thích ngươi là tự nhiên không cần nói thêm.
Có điều người ở đây rốt cuộc là gu thẩm mỹ như thế nào vậy! Người như vậy cũng kêu là Nguyệt Thần chuyển thế? Lớp phấn trên mặt sắp nhanh chóng dày hơn tường thành, ngay cả ngũ quan cũng không thấy quá rõ, dáng người lại như cái xô, có Nguyệt Thần nào như vậy sao? Nguyệt Thần thật sự chắc phải khóc - Tuyết Chi Lạc thầm nghĩ.
- Ta chỉ muốn biết suy nghĩ của ngươi! - Tiểu Nguyệt Nguyệt tuy đứng đầu một giáo, tuy tài hoa vô song, nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng có tư thái tiểu nữ nhi, tha thứ cho nàng hoa tình nở chậm vài năm, thật sự là không có đối tượng khiến nàng cảm thấy thú vị - Ta thích ngươi, cho nên ta quyết định gả cho ngươi! - Bỏ đi, vòng vo không thích hợp với nàng, trực tiếp vẫn là hay hơn!
Lúc này Tiểu Nguyệt Nguyệt nào có uy thế đối mặt người trong giáo như vừa rồi? Chỉ giống như nữ nhi nhà bình thường mà thôi.
- Không được! - Tuyết Chi Lạc nghe Tiểu Nguyệt Nguyệt nói muốn gả cho nàng thì như rơi từ độ cao ba trượng, đùa gì vậy, cưới ngươi? Ta tình nguyện ôm tiểu thiếp chắc đã chết của ta kia đi quyên sinh.
- Ta không xứng với ngươi! - Tuyết Chi Lạc nổi lên một chút tình cảm, trong đôi mắt đã phiếm sương mù mê muội - Ta cũng không thể thích ngươi! Ngươi rất vĩ đại, vĩ đại của ngươi sánh với ánh sáng của mặt trời, ánh trăng sáng chói mắt, ta chỉ là phàm nhân không dám cầu xa! Ngươi tựa như mây bay trên thiên thượng, chỉ có thể xa ngắm chứ không thể đùa bỡn! Tiểu Nguyệt, có thể lọt vào mắt xanh của ngươi, Tuyết Chi Lạc ta có đức gì hơn thế? Nhưng chúng ta là không thể! Ngươi vẫn nên tìm một lương duyên khác đi - Thật đó, ngươi tha cho ta đi, bảo ta cưới ngươi không bằng ngươi cho ta một cây đao để ta tự sát cho thống khoái!
Tiểu Nguyệt Nguyệt nghe Tuyết Chi Lạc cự tuyệt thì cảm thấy phát lạnh, trái tim thiếu nữ lập tức đóng băng, nhưng khi nghe xong vì sao Tuyết Chi Lạc lại cự tuyệt nàng thì tâm lại run lên thật mạnh.
Thì ra là thế! Là mình quá vĩ đại nên phàm nhân khó có thể với tới sao? Nhưng Tiểu Nguyệt Nguyệt ta sao có thể xếp cùng một chỗ với tục nhân? Cho dù ngươi là bùn đất, chỉ cần ta coi trọng thì bùn này cũng sẽ không phải là bùn mà là đất đá trôi!
- Người Tiểu Nguyệt Nguyệt ta coi trọng lại là kẻ đầu đường xó chợ sao? Cho dù ngươi là người bình thường, chỉ cần Tiểu Nguyệt Nguyệt ta coi trọng thì chính là tốt! - Khí vương giả trên người Tiểu Nguyệt Nguyệt phát huy toàn bộ - Nếu ngươi lo lắng điều này thì không đáng kể - Xem bộ dạng 'cao hứng' nói không nên lời của Tuyết Chi Lạc thì Tiểu Nguyệt Nguyệt lại vui vẻ - Ngươi cũng không cần vì vậy mà cao hứng, nếu không có lý do nào khác thì ngươi hãy chờ ta gả cho ngươi đi!
Tuyết Chi Lạc đã bị cứng miệng không thể nói tiếp, quả thực là bị sét đánh trong mềm ngoài giòn, chỉ còn kém nước quỳ xuống cầu người kia đừng gả ình. Con mắt nhỏ nào của ngươi nhìn thấy ta cao hứng!
- Không được... - Thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt công đạo xong xoay người định đi thì Tuyết Chi Lạc nhanh như chớp bắt lấy vạt áo của nàng - Ta không thể cưới ngươi - Mỗ Lạc bị Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn đến thiếu chút nữa ngây ra, bỏ qua khí thế của nàng mà nói - Ta... kỳ thật ta là nữ.
Tiểu Nguyệt Nguyệt loạng choạng, không tin đánh giá từ đầu đến chân Tuyết Chi Lạc:
- Cho dù ngươi không muốn cưới ta thì cũng không cần phải tìm cái cớ đến trẻ con ba tuổi cũng không tin này để gạt ta! - Nàng nổi giận, Tuyết Chi Lạc thật sự là loại không biết xấu hổ, hắn cho rằng mắt nàng mù sao?
- Trời ạ, ta thề với trời ta thật sự là nữ! - Tuyết Chi Lạc sắp khóc đến nơi, ta có điểm nào không giống nữ nhân chứ! Không phải chỉ là người hơi cao, tóc hơi ngắn và đang bó ngực thôi sao! - Ngươi xem đi, ta không có hầu kết! - Tuyết Chi Lạc chỉ vào cổ mình.
Tiểu Nguyệt Nguyệt dừng mắt nhìn kĩ, quả nhiên không có, nhưng hầu kết này kỳ thật cả nam và nữ đều có, chẳng qua ở nam có vẻ nhô ra, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, có lẽ Tuyết Chi Lạc chính là trường hợp sau.
Thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt vẫn không tin thì Tuyết Chi Lạc đành nhẫn nhịn, chậm chạp định cởi quần áo để chứng minh.
- Ngươi...ngươi muốn làm gì? - Tiểu Nguyệt Nguyệt sốc.
- Ta cởi cho ngươi xem! - Tuyết Chi Lạc cởi vạt áo ra - Kỳ thật ở bên trong ta quấn vải bó ngực cho nên mới phẳng như nam nhân - Nàng cũng không phải là Lâu nhi, người ngay cả bước này cũng không cần làm.
- Không...không cần - Tiểu Nguyệt Nguyệt bị dọa sợ, trên mặt một mảng hồng phấn - Ngươi thật sự là nữ tử?
- Hàng thật giá thật! Không lừa gạt trẻ con và người già! - Tuyết Chi Lạc dùng tư thái thề thốt nói - Vậy nên hai nữ tử chúng ta sao có thể đây? - Vậy nên ngươi tha cho ta đi! Ta thật sự không còn cách khác!
Tiểu Nguyệt Nguyệt lui lại một bước, cúi đầu trầm tư. Tuyết Chi Lạc đứng ở một bên, trong lòng bất ổn, nàng ta còn lo lắng cái gì, nàng ta còn lo lắng cái gì!
- Một khi đã như vậy, ngươi và thủ lĩnh Ám Bộ là quan hệ gì? Hai người các ngươi...
- Chúng ta là cảm tình thật sự 'thuần khiết'! - Du Lăng, thực xin lỗi ngươi! Lời ta đang nói là trái lương tâm, nhưng nếu ta không nói như vậy thì khi ngươi gặp lại ta, phỏng chừng ta đã là nhân sĩ đã kết hôn.
Tiểu Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi. Tuyết Chi Lạc lại là một nữ tử? Là nữ tử! Ông trời, nàng thật sự là một chút cũng không nhìn ra.
Nhưng mà nàng thật sự nông cạn như vậy sao? Là nữ thì lại không được sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt nàng là ai chứ? Nguyệt Thần chuyển thế, vốn không nằm trong những người phàm tục thì sao lại phải để ý đến nhân luân thế tục gì đó? Cho dù Tuyết Chi Lạc là nữ thì thế nào? Loại tình cảm này nàng cũng không phải chưa từng thấy qua. Tiểu Nguyệt Nguyệt nhớ tới sư phụ và sư nương đã đi xa, hai người thế nhưng là một đôi bích nhân khác biệt!
- Tuyết Chi Lạc, cho dù ngươi là nữ nhân thì sao? - Tiểu Nguyệt Nguyệt quay đầu lại nhìn chằm chằm Tuyết Chi Lạc, gằn từng chữ - Người ta nhìn trúng là ngươi, về phần ngươi là nam hay nữ thì quan hệ gì tới ta?
- ...... - Lí lẽ thật hiện đại!
- Cho nên, ta quyết định cưới ngươi làm vợ! - Tiểu Nguyệt Nguyệt gật gù, rất tán thưởng với đề nghị của mình, nếu Tuyết Chi Lạc là nữ nhân thì tất nhiên là mình cưới nàng, nói thế nào thì mình cũng đứng đầu một giáo, gả ột nữ nhân thì rất mất mặt - Ngươi thích ta, ta thích ngươi, thế là đủ! - Hình như rất vừa lòng với ngôn luận của mình, Tiểu Nguyệt Nguyệt cười thành tiếng - Tuyết Chi Lạc, ngươi chuẩn bị làm tân nương tử đi! - Cười to ra tiếng, tiêu sái rời đi, lưu lại tên Lạc đã bị kinh hãi thành mảnh vụn.
Tuyết Chi Lạc nàng gả cho Tiểu Nguyệt Nguyệt? Ông trời, ngươi còn có thể giáng sét mạnh hơn được nữa sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...