Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

- Sao Lâu đệ còn chưa đến? - Nguyệt Chi Loạn tựa vào bàn đá - Không phải nói lúc nhàn hạ sẽ nói chuyện với nhau sao?
Hoa Chi Phá cầm lấy cái đĩa rồi ném vào miệng một khối điểm tâm:
- Buổi sáng hôm nay ta đến phòng nàng ta cũng không thấy nàng ta đâu, ai biết nàng ta chạy đi đâu.
Tuyết Chi Lạc bắt chéo hai chân, tựa lưng lên cột đình:
- Ngoài chỗ Vị Triều nhà nàng thì nàng còn có thể đi đâu?
- Tên đồng tính không có nhân tính, chúng ta còn định đi dạo cùng nhau, thật là - Nguyệt Chi Loạn bĩu môi, cũng ném một khối điểm tâm to vào miệng - Khà khà, ngươi nói xem, có thể nào đêm qua hai người các nàng làm chuyện kia rồi không?
Hoa Chi Phá lườm Nguyệt Chi Loạn một cái:
- Ngươi nói xem, thân hình phẳng lì kia của Lâu đệ, có thể sao?
- Không nhanh như vậy - Tuyết Chi Lạc tay chống cằm - Vị Triều không phải là người nóng vội.

- Vị Triều không phải không có nghĩa là Lâu đệ cũng không phải, Lâu đệ mà cầm thú lên thì cũng rất cầm thú - Nguyệt Chi Loạn biện giải thay Phong Chi Lâu - Huống hồ ngày hôm qua còn xem nhiều AV như vậy, Lâu đệ nhất định xuân tâm nhộn nhạo, không thể tự chủ! - Nói xong còn cười cười ái muội.
- Ta thấy ngươi đang nói chính mình phải không? - Tuyết Chi Lạc châm chọc.
Nguyệt Chi Loạn hừ lạnh một tiếng không có trả lời.
- Này này, đừng nói nữa, các ngươi nhìn ở đó... - Hoa Chi Phá hai mắt phát sang, chỉ tay vào sân tiểu viện của Vị Triều - Giờ này Lâu đệ lại đi ra từ đó, bước đi loạn choạng, hai mắt vô thần, buồn bã ỉu xìu - Quay đầu nhìn hai người đang kinh ngạc - Có lẽ nào?
Tuyết Chi Lạc vươn cổ:
- Lâu đệ sẽ không thất thân chứ?
- Chẳng lẽ bị Vị Triều đẩy lại? - Nguyệt Chi Loạn nhảy dựng lên - Quả nhiên là như thế mà! Ta biết mà, Lâu đệ sao công nổi Vị Triều!
Ba người nhìn lẫn nhau, chẳng lẽ họ còn chưa nghĩ đến thì Phong Chi Lâu đã bị như vậy? Ôm tâm lý kích động với mục đích xem kịch vui, ba người nóng lòng đợi Phong Chi Lâu đi tới.
Phong Chi Lâu chỉ cảm thấy cả người không chút sức lực như say rượu, đi đường cũng lâng lâng. Nếu không phải hôm nay có hẹn với mấy cầm thú kia thì giờ nàng vẫn còn ngủ trong phòng Vị Triều rồi!

Mệt mỏi quá! Người mệt muốn chết! Quả thực là kiệt sức cả về thể xác và tinh thần. Nhớ tới chuyện đêm qua, quả thực có thể coi là gặp phải ác mộng. Thật không thể ngờ được, Vị Triều lại đối xử với nàng như vậy! Quả thực buồn cười! Thật sự là một đêm nghĩ lại mà kinh.
===============================================================================
- Ngươi còn định đi sao? - Vị Triều nói một câu đã trực tiếp nhốt Phong Chi Lâu vào mười tám tầng Địa Ngục - Chẳng lẽ mình nhìn nhầm người? Vị Triều sao lại thú tính đầy mình, muốn tấn công mình như thế?
Nhìn Vị Triều chậm rãi đi tới, Phong Chi Lâu chỉ cảm thấy mình cách cái chết không còn xa.
Lần đầu tiên làm thụ, về sau còn có cơ hội công sao? Không phải nàng không muốn làm thụ, không phải nàng không muốn đưa bản thân cho Vị Triều, chẳng qua bình thường địa vị công thụ đều được quyết định từ lần đầu OOXX, thi thoảng làm thụ cũng được, nhưng làm công mới là vương đạo! (Tác giả: Kỳ thật hiện tại lưu hành hỗ công...)
Cổ tay Phong Chi Lâu bị Vị Triều nắm lấy dễ dàng, cánh tay nhỏ bé kia lại truyền đến lực đạo không thể phản kháng. Đây là sự khác nhau giữa người tập võ và người thường, Phong Chi Lâu khóc không ra nước mắt, nói chuyện cũng run lẩy bẩy:
- Vị Triều, ngươi...... ngươi muốn làm gì? - Cái gì mà dục hỏa đốt thân! Đã bị dọa chạy mất một nửa luôn rồi! Tuy rằng thân thể vẫn rất không thoải mái, rất nóng bức, nhưng đúng là vẫn có thể khống chế được.
- Làm gì? Hừ! - Vị Triều cũng không nói lời nào, điểm vài huyệt đạo trên người Phong Chi Lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
⊙︿⊙ Cứ thế quẳng ta ở trong này?

Không lâu sau thấy Tiểu Hồng từ bên ngoài đi vào khiêng theo một cái dục dũng (thùng gỗ chuyên để tắm), sau đó lại chạy thêm mấy chuyến ra ngoài rồi quay lại thêm nước vào trong thùng, sau khi xong việc, lúc đi ra ngoài còn nhìn Phong Chi Lâu đang nằm ở trên giường mà lộ ra một nụ cười ái muội, không nói một lời rồi đi ra. Dựa theo tính tình thường ngày của Tiểu Hồng, nếu đối tượng là Phong Chi Lâu thì sao có thể hòa bình như vậy?
Quả nhiên Vị Triều đi rồi quay lại, nhìn thấy dục dũng đã đầy nước thì vừa lòng gật đầu, sau đó trực tiếp nâng Phong Chi Lâu dậy, để người kia tựa nửa người vào lòng mình, tay cởi đai lưng của nàng.
Phong Chi Lâu đáng thương không thể động đậy cũng không thể nói, chỉ có thể trừng lớn mắt sống chết nhìn Vị Triều, vẻ mặt ta-muốn-làm-thịt-ngươi. Chẳng qua theo từng lớp quần áo trên người bong ra thì biểu cảm trên mặt Phong Chi Lâu cũng càng ngày càng mất tự nhiên, màu đỏ trở thành xu hướng, cuối cùng đành nhắm mắt lại, vẻ mặt ngươi-muốn-làm-gì-thì-làm.
Huhu, ta không muốn đâu! Rất không khí phách! - Cho dù trong lòng Phong Chi Lâu không muốn một chút nào, nhưng thần trí cũng dần dần trở nên mơ hồ, cắn chặt môi không nói. Cảm thấy người chợt lạnh, Phong Chi Lâu tự động mở mắt, thiếu chút nữa chết vì xấu hổ.
Vị Triều đã cởi hết quần áo của nàng, còn nhìn lướt qua đánh giá tỉ mỉ, cuối cùng mắt dừng lại nhìn thẳng vào mắt Phong Chi Lâu:
- Sao vậy, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ làm gì? Cùng nhau lên giường sao?
Chẳng lẽ không đúng? - Phong Chi Lâu.
Vị Triều nhìn bộ dạng thẹn thùng của Phong Chi Lâu thì trong lòng cũng hơi nóng, chẳng qua nếu làm chuyện này dưới tác dụng của xuân dược thì nàng rất khinh thường.
- Ngươi cảm thấy dáng người của ngươi có thể khiến ta xúc động đến mức cùng ngươi làm chuyện đó sao? - Vị Triều không nói thì thôi, nói câu nào thì câu ấy nổi tiếng, lời này thật... độc! Dáng người Phong Chi Lâu không tồi tệ đến mức này chứ? Tuy rằng không thể nói có hứng thú rõ ngoài mặt, nhưng cũng không đến mức khiến người ta không có nổi một tia thú tính chứ?
Trào máu! Sét mau đánh chết nữ nhân vừa nói những lời này cho ta! - Phong Chi Lâu lần đầu tiên biết đến một Vị Triều nói lời ác độc, chỉ có điều nàng thật không thể vui vẻ nổi. Rất rõ ràng là băng sơn đã hòa tan, chẳng qua bên trong hình như không phải là lửa nóng mà là phúc hắc.

Đưa Phong Chi Lâu vào dục dũng xong, Vị Triều thở dài nhẹ nhõm một cái, cũng không dám giả trang trấn định trở lại, nàng sợ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất.
Trước kia Vị Triều đã xem cho nhiều nữ bệnh nhân, nhìn toàn thân cũng không ít, nhưng đều không có loại rung động này, còn Phong Chi Lâu thế nhưng lại làm cho trái tim nàng như gặp phải một cuộc khảo nghiệm. Nếu không che dấu tốt thì có lẽ thật sự sẽ khiến Phong Chi Lâu cho rằng nàng là kẻ háo sắc.
- Ngươi ở bên trong ngâm đến sáng ngày mai, không hơn không kém là có thể giải hết tác dụng của thuốc - Vị Triều tựa hồ đang giải thích - Tối hôm nay cứ ngủ ở bên trong đi - Nói xong không nhìn Phong Chi Lâu nữa mà nằm trên giường nghỉ ngơi.
Vì thế trong một buổi tối tốt đẹp và trong khuê phòng của Vị Triều, Phong Chi Lâu ngồi trong dục dũng nửa mê nửa tỉnh, trên giường là bóng hình của Vị Triều khiến Phong Chi Lâu tự kỉ ở trong nước lạnh.
Kết quả bởi vì ngâm nước lạnh lâu như vậy nên lẽ tự nhiên là Phong Chi Lâu bị cảm, sau khi Vị Triều phát hiện thì Phong Chi Lâu được lên ngủ trên giường của Vị Triều. Đáng tiếc Vị Triều đã dậy ngay sau đó.
Đem nguyên nhân, quá trình, kết quả sự việc nói đại khái cho ba người kia nghe, rốt cuộc Phong Chi Lâu đã không còn chút tinh thần chơi bời gì nữa.
- Lâu đệ đáng thương - Hoa Chi Phá đồng cảm nhìn Phong Chi Lâu một cái, chỉ được xem không được ăn là chuyện bi thảm biết chừng nào!
- Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh - Tuyết Chi Lạc lắc lắc đầu, xem ra khí lực của Lâu đệ không đủ rồi.
- Muốn nhìn xa vạn dặm, lên thêm một tầng lầu (Trích 'Đăng Quán Tước lâu' - Vương Chi Hoán). Muốn đẩy ngã Vị Triều nhà ngươi, chỉ một tầng lâu là có thể giải quyết sao? - Nguyệt Chi Loạn không biết nên trầm trồ khen ngợi Vị Triều hay nên đồng cảm rớt nước mắt vì Lâu đệ.
Cho nên sự thật là...đẩy ngã gì đó đều là mây bay. Chơi đùa cùng Nước Lạnh muội muội mới là thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui