- Đại phu, vị công tử này thế nào? – Niệm Khanh đứng bên cạnh nhìn tên đang giả bệnh nằm trên tháp, cười cười hỏi.
- Niệm Khanh cô nương, Vị Triều cô nương, vị công tử này căn bản không gãy xương đùi! – Lão đại phu làm nghề y hơn mười năm không có khả năng ngay cả bệnh này cũng không sờ ra, cho nên lão vừa mở miệng nói liền khiến ba người đứng phía sau nóng nảy.
- Sao có thể? – Hoa Chi Phá làm vẻ mặt thực kinh ngạc – Vậy vì sao đệ đệ của chúng ta đau như thế?
Đệ đệ? Lão đại phu trừng mắt nhìn Hoa Chi Phá, nói đùa, mạch tượng của người trên tháp rõ ràng chỉ là nữ tử, sao có thể là "đệ đệ"? Tay bắt mạch lần nữa, đúng vậy, là nữ tử.
- Đúng vậy, ta đau quá... - Tự nhéo mình một cái, Phong Chi Lâu khóc không ra nước mắt, sao lại tới mức bi thảm như thế này?
- À... dựa theo kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của lão phu, vị 'công tử' này chắn hẳn là bị nội thương, cho nên trong lúc nắn xương nhìn không ra. Ừm...đúng vậy – Nói thật lão đại phu cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì nhưng cũng không muốn ở trước mặt hai vị cô nương phải thừa nhận bản thân không đủ khả năng, nói thế nào thì hắn cũng là lang trung đứng đầu Ô Tô, không có chuyện bệnh nhỏ mà cũng không biết.
- Nội thương? – Hai chữ này là của Vị Triều nãy giờ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, nàng hơi nhíu mi nhưng cũng không nói gì tiếp, trong lòng nàng nhanh chóng đưa ra kết luận: Lang băm!
Niệm Khanh cũng không ngờ lang trung đứng đầu Ô Tô lại chỉ có danh như thế, cố nén xúc động muốn ném hắn ra bên ngoài, nói:
- Một khi đã như vậy xin phiền đại phu lo tiếp.
- Vị Triều cô nương, Niệm Khanh cô nương xin yên tâm, lão phu tất nhiên sẽ chữa khỏi cho công tử này, chỉ là có ít dược liệu... - Phần sau lão không nói ra miệng, nhưng chỉ cần không ngốc thì điều biết, "dược liệu rất quý"!
- Ngân lượng không thành vấn đề, chỉ cần đem người chữa khỏi là được – Niệm Khanh nuốt xuống cục nghẹn trong lòng, lang trung này thật không có chút y đức, may là các nàng chưa bao giờ xem qua kẻ gọi là danh y này. Đương nhiên không có chuyện bạc ném không xuống nước, cho nên nàng bày ra nụ cười hoàn mỹ - Nhất định phải chữa khỏi!
Những lời này giống như mệnh lệnh, nhưng trong mắt lão đại phu mê tiền thì...
- Nhất định nhất định, hai vị cô nương xin yên tâm.
Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn thầm thở dài nhẹ nhõm, quả nhiên là lang băm hại chết người! Nội thương? Ha ha, rõ ràng là nội bộ không bị thương.
- Ba vị công tử, chúng ta nhất định chữa khỏi cho đệ đệ các ngươi, xin yên tâm – Niệm Khanh cười nói, chỉ có người hiểu nàng như Vị Triều mới biết được nụ cười kia của nàng có bao nhiêu nguy hiểm.
- Ha ha, đa tạ hai vị cô nương – Trời biết lúc Hoa Chi Phá nói ra những lời này nàng muốn hộc máu biết bao nhiêu, ngươi tùy tiện cho không mấy trăm lượng bạc để giải quyết một vấn đề vốn không có gì, tại sao lại muốn phiền phức như vậy! Người liên quan như ta còn không lấy được một đồng nào.
- Lão đại đừng đi! – Phong Chi Lâu vừa thấy ba người định rời khỏi lập tức mở miệng kêu to, các ngươi sao có thể để một mình ta ở lại chỗ này?
- Lâu đệ, ngươi hiện tại bị 'nội thương', ngoan ngoãn dưỡng thương đi! – Không cần kêu ái muội như vậy, người không biết sẽ tưởng hai chúng ta có gian tình, cho dù ngươi và Lạc Lạc muốn có thêm một kẻ thứ ba cũng không cần đưa ta lên đài.
- Đúng vậy Lâu, ngươi phải tin tưởng Vị Triều cô nương, nàng sẽ chịu trách nhiệm! – Lạc Lạc không có ý tốt cười, nghiêm túc nói nhưng trời biết trong lòng nàng sớm đã cười lật mặt.
- Lâu, ta sẽ đến thăm ngươi – Loạn Loạn.
- Loạn Loạn, ta biết ngươi là tốt nhất! – Vẫn là Loạn Loạn hiểu nghĩa khí, còn lại đều là cầm thú!
- Ta đến xem ngươi đã chết hay chưa – Nguyệt Chi Loạn vẫn bình tĩnh nói tiếp – Chúng ta đi, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.
Các ngươi... cứ như vậy đem bán ta sao! *Thổ huyết*.
Niệm Khanh và Vị Triều nhìn bốn người trêu chọc nhau thì đột nhiên có chút mơ hồ về quan hệ giữa bọn họ, huynh đệ? Bằng hữu? Đều cảm thấy không giống. Chẳng qua chuyện đó hiện tại không can hệ nhiều đến các nàng nên cũng không phải lo lắng.
Bảy ngày sau, ngoại trừ Phong Chi Lâu thì ba người còn lại là tương đối thỏa mãn. Mỗi ngày bào ngư, hải sâm, tổ yến, vây cá, ăn được mấy thứ này cũng là một loại hạnh phúc rồi! Quan trọng nhất là quần áo các nàng không cần giặt, cơm nước các nàng không cần nấu, tiền bạc các nàng không cần kiếm, quả thực là sống trong mơ.
- Haiz, những ngày này thật sự là thần tiên! – Uống trà thượng đẳng, Hoa Chi Phá thả thêm một lá thực cảm khái nói – Thật muốn cả đời như vậy!
- Lão đại, ngươi chỉ cần cố gắng ăn bám Niệm Khanh thì ngươi có thể cả đời sống như vậy – Lạc Lạc nghĩ hộ ý tưởng – Ngươi nhìn Niệm Khanh xem, muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn tiền có tiền, quan trọng nhất là, nàng không phải là khẩu vị ngươi thích sao? Lão đại, tin ta, qua thôn này sẽ không còn điếm (bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội nữa).
- Không sai không sai, nói thế nào thì Niệm Khanh cũng là tứ đại hoa khôi của Điêu Lan Thủy Tạ Lâu mà, lão đại, ngươi thật sự không thiệt thòi! – Loạn Loạn ở một bên phụ họa – Hơn nữa, nhìn Niệm Khanh và Vị Triều là có thể luận ra, tứ đại hoa khôi khẳng định không đơn giản như bên ngoài, cho nên mỗi một người đều là tòa núi vàng.
- Shit! Sao các ngươi không đi? – Hoa Chi Phá nhìn hai kẻ trơ trẽn muốn dùng nàng để an hưởng thái bình, tuy rằng nàng cũng từng làm loại chuyện như vậy.
- Không phải Niệm Khanh và Vị Triều vừa đúng phối cho lão đại ngươi và Lâu đệ sao, một khi đã như vậy chúng ta sẽ không đoạt người yêu của người khác – Loạn Loạn nháy mắt với Lạc Lạc – Chúng ta đi theo các ngươi ăn là xong – Lạc Lạc gật đầu.
Hoa Chi Phá sao lại không biết tâm tư của các nàng? Câu bán đứng huynh đệ tỷ muội đổi lấy vinh hoa phú quý chính là nói hai kẻ này, nhưng nàng cũng không phải người dễ bắt nạt – Chuyện này các ngươi không cần lo, không phải là tứ đại hoa khôi sao, chúng ta vừa đúng có bốn người, mỗi người một cái, không cần tranh nhau.
- Shit, ngươi làm như hoa khôi là rau cải trắng nhà chúng ta ấy mà mỗi người một củ! – Lạc Lạc thiếu chút nữa phun ra trà trong miệng.
- Các ngươi cũng biết vậy sao! Ngươi cho rằng Niệm Khanh là mèo con cún con ta nuôi sao? – Hoa Chi Phá cũng không muốn bị rớt lại.
- Nhưng mà nói thật, tứ đại hoa khôi thì chúng ta mới chỉ thấy có hai, hai người còn lại chỉ nghe danh không thấy người, không biết là quốc sắc thiên hương ra sao – Loạn Loạn khát khao nói – Ly Tuyệt, Du Lăng... tên thực hay!
- Loạn Loạn, đầu ngươi bị cửa hôn rồi hả? Có nghĩa cái đít, Ly Tuyệt, đã chia tay còn quyết tuyệt, còn Du Lăng, đều kêu là hồn ma vậy mà còn là người sao? Nói đến Niệm Khanh kia, nhớ kỹ tình cũ, ai yêu nàng đều xui xẻo, cuối cùng là Vị Triều, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không chiếu đến được trách không được lạnh như vậy, đông lạnh trong đêm.
- Lạc Lạc, ngươi thật biết cách làm mới, cái gì qua miệng ngươi thì hương vị luôn quái đản như vậy! – Hoa Chi Phá liên tục lắc đầu – Nhưng mà giải thích rất hợp lý.
Ba người uống trà nói chuyện phiếm sớm đã đem kẻ giả bệnh nào đó quên đến tận chín tầng mây.
Nhưng các nàng quên không có nghĩa là người khác cũng quên.
- Ba tên cầm thú này, cư nhiên nói tỷ muội chúng ta như vậy! – Biểu tình của Niệm Khanh có điểm kì quái, nửa cười nửa giận - Yêu ta sẽ xui xẻo? Hừ, vậy thì có tối thiểu một nửa nam nhân ở Ô Tô này xui xẻo. Còn nữa Vị Triều, ngươi thật là đông lạnh trong đêm sao? – Nhìn người bên cạnh vẻ cau mày giận dữ hiếm có – Bọn họ nói làm ta cũng có chút cảm thấy như vậy, ha ha.
Vị Triều liếc nhìn ba người trong sân sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Niệm Khanh:
- Ngươi muốn chơi thì chơi, không cần dính đến ta.
- Vị Triều, ngươi không nghe bọn họ nói sao, ngươi là người của kẻ đang giả bộ gãy chân nằm trên tháp!
- Niệm Khanh, ngươi biến thành tiểu miêu tiểu cẩu Hoa Chi Phá nuôi từ khi nào vậy?
Hai người liếc nhau rồi đột nhiên nở nụ cười:
- Vị Triều, rất lâu rồi không nhìn thấy ngươi cười.
- Ta cho rằng ta đã quên làm thế nào để cười – Vị Triều xoa xoa chua xót trong mắt – Nếu Ly Tuyệt và Du Lăng ở đây không biết các nàng sẽ phản ứng như thế nào?
- Ha ha, khẳng định sẽ rất cao hứng – Niệm Khanh mở miệng nói – Cho nên ta muốn trước khi các nàng trở về thì giữ lại bốn người này, ta muốn xem xem bọn họ có bản lĩnh gì mà muốn ăn bám được tứ đại hoa khôi chúng ta!
Niệm Khanh sửa sang lại vạt áo một chút, bàn tay trắng nõn thon dài của nàng thực hoa lệ vén rèm, Vị Triều lắc đầu theo Niệm Khanh đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...