Vị Triều, Vị Triều, Vị Triều thân yêu của ta!
Phong Chi Lâu cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy mặt trời chói sáng như hôm nay, trời xanh như đại dương, biển xanh như bầu trời! Tất tần tật mọi thứ đều thật đáng yêu.
Nàng cũng không biết tâm tư mà bản thân ôm ấp đối với Vị Triều là thế nào, là thích? Là hâm mộ? Là say mê? Hay là yêu? Mặc kệ là loại nào thì cũng không cản được chuyện nàng kích động mỗi khi ở cùng một chỗ với Vị Triều.
Ưu điểm của Vị Triều có kể ba ngày ba đêm cũng không hết!
Có tài có mạo, tính cách băng sơn đáng yêu của nàng.
Phong Chi Lâu thích băng sơn, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì băng sơn chỉ đối với người mình để ý mà lộ ra tính cách thật, ôn nhu chân thật, nhiệt tình chân thật, không giống Ly Tuyệt mà Nguyệt Chi Loạn thích, đối với ai cũng tốt chính là đối với ai cũng không tốt, đối với ai cũng có tình chính là đối với ai cũng vô tình!
Nàng luôn luôn yêu băng sơn, đối với mỹ nữ băng sơn này lại càng say mê phải chết! Từ lúc chạm mặt Vị Triều, Phong Chi Lâu không chỉ một lần ảo tưởng, nếu mỹ nữ cực phẩm băng sơn kia đặt ở trước mặt mình thì bản thân sẽ giơ tay lên bắt lấy hay không? Đối với băng sơn dễ nhìn nàng cũng rất hâm mộ, chẳng qua so với mỹ nữ thì thấp hơn một bậc, nàng cũng không biết vì sao, chỉ là không kích động giống như vậy.
Mà hiện tại có một cực phẩm băng sơn mỹ nữ rõ ràng, sinh động đứng trước mặt nàng, nàng không bị nổ mạch máu đã là kỳ tích! Huống chi sau khi nhìn thấy cảnh Niệm Khanh đạp nước mà đi thì nàng lại càng có hứng thú nồng hậu đối với bốn hoa khôi, Niệm Khanh võ công cao cường như vậy, vì sao không thấy nàng dùng? Hơn nữa cũng chưa bao giờ nghe có người nói Niệm Khanh biết võ công. Một khi đã như vậy thì ba người có quan hệ với Niệm Khanh có thể thua kém sao?
Đáp án rất rõ ràng, trên người Vị Triều nhất định cũng có bí mật nào đó không thể để người khác biết.
Dùng một câu tổng kết: Nữ nhân có bí mật là đây!
- Vị Triều, Vị Triều, ngươi muốn dạy ta thổi tiêu sao? – Mắt Phong Chi Lâu ánh lên lang quang, ký ức của nàng về tư thế khi thổi tiêu của Vị Triều vẫn còn mới mẻ, đầy thanh khiết nhưng lạnh lùng!
Vị Triều thật sự sắp không chịu nổi Phong Chi Lâu líu ríu bên tai, giống hệt chim sẻ.
Nàng vốn thích yên tĩnh và cũng không yêu nói chuyện, có thể không mở miệng sẽ không mở miệng, huống hồ cũng không nhiều chỗ để nói như vậy. Ngày hôm qua khi nghe Niệm Khanh nói rằng muốn nàng dạy một người trong bốn cầm thú một tài nghệ thì nàng liền kiên quyết không chịu, bốn cầm thú kia vừa nhìn đã biết là bốn người đần độn, trời có sập xuống thì cũng không học được. Ai ngờ dưới lời ngon tiếng ngọt của Niệm Khanh thì hai người kia đã nhanh chóng thỏa hiệp, quyết định đánh cược vào bốn cầm thú xem trong hai tháng ai sẽ dạy dỗ đồ đệ tốt hơn.
Du Lăng, Ly Tuyệt, Niệm Khanh đều muốn thắng, còn nàng thì không có ý tưởng gì, có cái gì đáng để tranh giành? Mà dù nếu đang ôm một chút tâm tư cạnh tranh thì lúc nhìn thấy Phong Chi Lâu, nàng cũng sẽ hoàn toàn tiêu biến tư tưởng này.
Người nàng không chịu nổi nhất trong bốn người lại rơi vào tay nàng, đúng là chuyện tốt mười phần!
- Ba ống tiêu này, ngươi chọn một cái đi – Vị Triều lấy ra một cái hộp, bên trong là ba ống tiêu xếp ngay ngắn.
Lang quang của Phong Chi Lâu biến thành ngân quang (mắt thấy tiền), đây... đây là tiêu trắng ngà voi đúng không! Còn cái màu tím này chắc hẳn là tiêu trúc tím mà các cô nương trong lâu nói đến, nghe nói trúc tím hiếm có, đến cả ngà voi cũng không thể đọ. Bình thường nhất là một ống tiêu màu lục, hơn nữa rất quen mắt.
- Tiêu này không phải là ngươi đang dùng sao? - Chẳng lẽ Vị Triều muốn ám chỉ để ta lấy cái này? Nhưng mà nhìn qua không đáng tiền! Ta có nên làm như không biết không?
Vị Triều lấy ra ngọc bích tiêu, thản nhiên nói:
- Ngọc bích tiêu này vốn có một đôi, mỗi cái là dùng một cây trúc ngọc trăm năm làm ra. Trúc ngọc sinh trưởng rất chậm, trăm năm mới làm được hai cái – Lúc nói ra lời này, Phong Chi Lâu có cảm giác ngữ khí của Vị Triều có chút cô quạnh, tuy rằng trên mặt vẫn bất động thanh sắc nhưng lại có cảm giác thương cảm như có như không, có vẻ là vì tác động của tiêu này.
Vị Triều đạm mạc thanh khiết lạnh lùng lại bởi vì hai ngọc bích tiêu mà có chút tan thương. Phong Chi Lâu nhìn ngọc bích tiêu trong tay Vị Triều mà có chút tức giận cùng ảo não không biết từ đâu tới. Kỳ thật nàng thích ống tiêu màu tím kia hơn, nhưng chỉ cần nghĩ tới ngọc bích tiêu này cùng với cái của Vị Triều là một đôi thì nàng đành luyến tiếc bỏ qua tiêu màu tím kia, có cảm giác như nếu nàng chọn cái khác thì chẳng khác nào buông tay Vị Triều.
- Nếu là trăm năm mới có hai cái, ta liền miễn cưỡng chọn cái này! – Phong Chi Lâu một tay cầm ngọc bích tiêu muốn rút ra từ trong tay Vị Triều, nhưng làm sao nàng biết tâm tư Vị Triều đang không có ở đây nên tự nhiên xiết chặt tiêu không buông tay.
Ngươi không cho ta càng muốn! - Phong Chi Lâu không phải là loại quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, cho nên không chút cảm giác tội lỗi dừng sức thêm ở tay - Không phải chỉ là một ống tiêu thôi sao? Tiếc nuối sao? Chờ sau này ta có thời gian sẽ làm một tá tặng cho ngươi, hiếm lạ gì!
Vị Triều nhìn ngọc bích tiêu trong tay mà tâm tư có chút xa xăm, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì cảnh thấy Phong Chi Lâu nhìn chằm chằm tiêu trong tay mình, liều mạng muốn lấy:
- Ngươi làm gì thế?
Phong Chi Lâu đáp trả lại Vị Triều bằng một ánh mắt xem thường:
- Ngươi không phải bảo ta chọn một cái sao? Ta muốn cái này! - Nhìn Vị Triều không có ý định buông tay lại hơi giận - Ngươi rốt cuộc có cho ta hay không? Nếu không cho thì cứ việc nói thẳng! Ta không đến mức vì cái này mà liều mạng với ngươi! [Tác giả: Ngươi nhất định sẽ!]
Nói thật, nếu tiêu này không phải là một đôi với tiêu của Vị Triều thì nàng thật chướng mắt nó, nhìn người kia trân trọng như vậy trong lòng lại nín thở, phá tiêu phá tiêu phá tiêu! Đùa gì vậy! Nếu ngươi không cho ta, chờ ngày nào đó thần không biết quỷ không hay ta sẽ lấy trộm rồi trực tiếp ném vào hố phân, xem ngươi còn trân trọng như vậy không! Chiêu này có thể nói ngoan độc dị thường, nếu nàng làm như vậy thật thì hậu quả khó có thể đoán trước.
Vị Triều thở dài không nói lời nào, buông lỏng tay để Phong Chi Lâu rút ngọc bích tiêu từ trong tay mình ra, sau đó lại thấy Phong Chi Lâu thập phần khẩn trương giấu ở sau lưng như sợ mình đoạt lại. Vị Triều yên lặng, trong lòng thở dài, đem hòm trên bàn đóng lại, cất đi.
- Bây giờ ta dạy ngươi thổi tiêu, một khúc rất dễ nghe – Vị Triều lấy ra ngọc bích tiêu của mình, không nhìn Phong Chi Lâu nữa mà trầm tư tiến vào thế giới âm nhạc riêng của mình, tiếng tiêu mờ ảo xa xôi, như thực như ảo.
Phong Chi Lâu im lặng đứng ở một bên thưởng thức hình ảnh tĩnh này, tâm chậm rãi mềm mại xuống, bên tai là tiếng tiêu của Vị Triều, trong mắt là thân ảnh của Vị Triều, chỉ lẳng lặng đứng như vậy cũng động lòng người như một bức hoạ duy mĩ.
- Thế nào? Học được chưa? – Vị Triều nhìn Phong Chi Lâu vẻ mặt mê man lắc lắc đầu - Ta thổi thêm một lần, lần này ngươi hãy nghe thật cẩn thận – Tiếng tiêu lại bắt đầu, thanh nhã u buồn.
- Thế nào? Ngươi học được chưa? – Vị Triều tuy rằng lạnh nhưng ở trong chuyện có người học nàng thì ngữ sắc cũng có chút vui lòng, so với hiện tại đã là tốt hơn rồi.
Phong Chi Lâu khóe miệng co quắp, nếu Vị Triều không phải là đối tượng nàng thích thì nàng hận không thể cởi giày đập chết nàng ta!
Ngươi không nói một cái gì cho ta biết, ngay lập tức thổi một khúc như vậy rồi hỏi ta học được không? Ta cũng không phải là thiên tài, học được mới là lạ! Ngay cả nốt tiêu ta cũng không biết, được cái đít! Thật không biết Vị Triều học thổi tiêu như thế nào, không phải là vị sư phụ kia cũng dạy như vậy chứ! Phong Chi Lâu hết chỗ nói nổi, không buồn mở miệng mà chỉ trực tiếp lắc lắc đầu.
Sẽ không!
Ánh mắt Vị Triều nhìn Phong Chi Lâu đã có chút không giống như xưa, nàng đã gặp qua người đần nhưng chưa thấy người nào đần như vậy, nàng thổi hai lần cũng không học được! Trẻ con không dạy cũng biết! Năm đó là nàng nghe qua một lần liền học được!
Vị Triều, sao ngươi có thể lấy Phong Chi Lâu ra so với ngươi? Ngươi chính là thiên tài! Người kia, mặc dù không coi là đồ đần nhưng cũng không thông minh hơn bao nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...