Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Khương An Thành là chủ của một phủ, muốn mang theo nữ nhi ra cửa đương nhiên không cần bẩm báo với Phùng lão phu nhân, người gác cổng mới đổi nhìn theo cha con hai người rời đi, tiếp tục đề cao tinh thần thủ vệ.
“Tự Nhi muốn đi dạo nơi nào?”
“Nữ nhi muốn đi dạo cửa hàng son phấn, nghe nói có một cửa hàng son phấn mới mở không lâu rất là náo nhiệt, hương lộ rất được hoan nghênh.”
“Cửa hàng son phấn à ——” Khương An Thành có chút tiếc nuối.
Ông một đại lão gia đi dạo loại địa phương này không thích hợp lắm.
Cùng Khương Tự đi vào cửa hàng son phấn treo biển “Lộ Sinh Hương”, Khương An Thành dừng bước: “Tự Nhi, con đi dạo đi, vi phụ ở quán trà bên này chờ con.”
Khương Tự lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Vậy làm phiền phụ thân đợi con.”
Từ lúc hai khoản hương lộ mới mở bán ở Lộ Sinh Hương, cửa hàng son phấn nho nhỏ càng thêm náo nhiệt, lúc này đã có không ít người tới mua son phấn hương lộ.
Khương Tự mang theo A Xảo đi vào, Tú nương tử vừa thấy A Xảo lập tức ra chào.
A Xảo khẽ lắc đầu.
Trải qua này mấy tháng bận rộn, Tú nương tử dần dần thoát khỏi nỗi đau tang nữ. Hoặc là nói, nỗi đau ấy vĩnh viễn dằn xuống đáy lòng, mà cửa hàng son phấn nho nhỏ này lại tiếp nhận tất cả ký thác của Tú nương tử đối với tương lai, làm nàng có thể cắn răng bước tiếp.
Tú nương tử tuổi trẻ thủ tiết, dựa vào bán đậu hủ nuôi lớn nữ nhi, kỳ thật là một người tài giỏi mạnh mẽ, hiện giờ đã khôi phục bản sắc, thấy A Xảo lắc đầu, rất nhanh liền phản ứng lại, chờ A Xảo bồi Khương Tự vào bên trong mới tìm cơ hội đi qua.
“ Thỉnh an cô nương.”

Tú nương tử tuy rằng vẫn chưa biết thân phận chân chính của Khương Tự, lại từ trong miệng A Xảo biết đây mới là chủ nhân chân chính của Lộ Sinh Hương.
Đối với Khương Tự, nàng cảm kích từ đáy lòng.
Bây giờ nghĩ lại, Tú nương tử cũng không biết đoạn thời gian ấy mình sống sót như thế nào, nếu không có cửa hàng nhỏ này cung cấp chốn an thân cho nàng, nàng chỉ sợ sớm đã đi theo nữ nhi.
Khương Tự có thể nghe ra sự cảm kích thật lòng thật dạ của Tú nương tử, cởi mũ có rèm xuống để lên trên bàn, cười ôn hòa với Tú nương tử: “Tú nương tử không cần đa lễ.”
Trong nháy mắt thấy rõ mặt mày Khương Tự, Tú nương tử ngẩn ra, nước mắt gần như không thể khống chế lăn xuống từ khóe mắt.
Nàng bỗng dưng từ trên người thiếu nữ trước mắt thấy được bóng dáng của nữ nhi.
Tú nương tử nhanh chóng phản ứng lại, hướng Khương Tự thỉnh tội: “Tiểu phụ nhân thất thố, mong cô nương chớ trách.”
Nàng nhất định là quá tưởng niệm nữ nhi rồi, vị cô nương này khí độ dung mạo vượt xa nữ nhi, sao nàng lại thấy hai người có chút giống chứ.
Kích động ban đầu qua đi, Tú nương tử bình tĩnh lại, lại cẩn thận đánh giá liền cảm thấy một chút cũng không giống.
Khương Tự quyết định lộ diện trước mặt Tú nương tử là đã sớm tính toán.
Hẻm Tùng Tử nơi đó có Sở Sở cô nương vào ở, một số việc liền không thích hợp ở bên đó an bài, cửa hàng son phấn kỳ thật rất thích hợp cho thân phận như nàng xuất hiện.
Cô nương mang theo tỳ nữ tới mua son phấn là chuyện quá tầm thường, căn bản sẽ không khiến người hoài nghi.
Cứ như vậy, nàng cần Tú nương tử có thể nhận thức đông gia chân chính, như thế mới dễ đánh yểm trợ, cung cấp phương tiện thuận lợi.

“A Phi tới rồi sao?” Khương Tự hỏi.
“Tới rồi, mời cô nương đi theo tiểu phụ nhân.”
Tú nương tử dẫn Khương Tự đi tới hậu viện.
Cửa hàng son phấn sát đường này tuy rằng không lớn, lại là kết xấu trước cửa hàng sau hậu viện thường thấy, phía trước mở cửa làm ăn buôn bán, phía sau vừa vặn cho người ở.
Đương nhiên, hậu viện này không cho phép khách nhân tùy tiện đi vào.
Hậu viện mở một cửa sau, A Phi chính là đi vào từ cửa sau đó, đang chờ ở trong phòng uống trà, vừa thấy Khương Tự tiến vào lập tức đứng dậy, gấp không chờ nổi nói: “Cô nương, ngài cuối cùng cũng tới!”
A Xảo cười hì hì lôi kéo Tú nương tử: “Tú nương tử, ngươi ra phía trước làm việc đi, phía trước không thể thiếu người.”
Chờ A Xảo cùng Tú nương tử rời đi, Khương Tự lập tức hỏi: “Hiện giờ người còn ở nơi đó sao?”
“Hai huynh đệ của tiểu nhân còn ở bên ngoài Thiên Hương trà lâu nhìn chằm chằm, trước mắt còn chưa nhìn thấy Chu công tử đi xuống.”
“Sao phát hiện hắn cùng một nữ tử gặp mặt?” Khương Tự truy vấn.
Nàng không tin lấy sự cẩn thận của Chu Tử Ngọc sẽ đường hoàng mang theo nữ tử tới Thiên Hương trà lâu.
A Phi lập tức nói: “Lúc trước tiểu nhân đi theo Chu công tử vào Thiên Hương trà lâu, liền ở đối diện nhã thất của hắn ta nhìn chằm chằm. Đợi không bao lâu thì có một cô nương đi lên, vào nhã gian cách vách Chu công tử. Lại một lát sau, Chu công tử liền từ nhã thất đi ra, lén lút vào nhã gian của vị cô nương kia……”
“Ngươi nhìn rõ ràng?” Khương Tự mím môi hỏi.

A Phi vỗ vỗ bộ ngực: “Tiểu nhân nhìn thấy thật hơn vàng.”
“ Ý của ta là, nhìn tuổi tác với cách ăn mặc, ngươi xác định là vị cô nương?”
“Tuổi tác không chênh lệch ngài mấy, chải búi tóc nữ hài, nhìn cách ăn mặc còn rất quý khí……”
Khương Tự nắm chặt tay, trong lòng khó nén kích động.
Chu phủ Tình nhi, dân trạch Vũ nhi, hai bên đó còn chưa có động tĩnh, không nghĩ tới Chu Tử Ngọc bên này lại lộ ra dấu vết.
Nếu Chu Tử Ngọc thực sự có tình nhân, cẩn thận tính ra, bọn họ ít nhất đã hơn một tháng không gặp nhau, bởi vì từ tháng tám nàng liền lệnh A Phi bất kể thời tiết nhìn chằm chằm Chu Tử Ngọc.
Nói như vậy, cũng không phải Chu Tử Ngọc không giữ được bình tĩnh.
Một đôi hữu tình nhân kia mà, thời gian lâu như vậy không gặp nhau xác thật hơi gian nan.
“Mang ta qua đó.”
A Phi dẫn Khương Tự đi ra ngoài từ cửa sau, đi tắt nên rất nhanh đã chạy tới Thiên Hương trà lâu.
“Cô nương, muốn đi lên nhìn thử không?” Núp ở sau gốc cây đối diện trà lâu, A Phi thấp giọng hỏi.
Khương Tự lắc lắc đầu: “Không cần. Chờ lát nữa Chu Tử Ngọc đi ra ngươi trước đừng động, đuổi theo nữ tử kia cho ta, xem xem nàng ta là người phủ nào.”
Từ lúc A Phi truyền đến tin tức cho đến nàng nghĩ cách ra cửa thời gian đã qua rất lâu, hiện tại dù nàng xông vào Thiên Hương trà lâu cũng không kịp làm bất luận bố trí gì.
Càng là loại thời điểm này càng không thể xúc động, rút dây động rừng sẽ chỉ làm chính mình lâm vào bị động.
Ở trong cái nhìn của Khương Tự, đối phó loại người như Chu Tử Ngọc không ra tay thì chớ, một khi ra tay thì phải làm cho hắn không xoay người được mới thôi. Trước mắt ngay cả nữ tử có thân phận gì nàng cũng không biết, hiển nhiên không thể tùy tiện hành động.

Nàng tới đây chính là muốn chính mắt nhìn xem nữ tử đó trông thế nào, còn có phản ứng của Chu Tử Ngọc.
Nàng tin, một người nam nhân vô luận giỏi che dấu bao nhiêu, thì sau khi cùng tình nhân hẹn hò đều không thể không lộ chút manh mối, có lẽ là đáy mắt một vũng xuân thủy, có lẽ là khóe miệng một nụ cười nhạt……
Mà này đó, đều phải tận mắt nhìn một cái mới có thể phát hiện.
“Cô nương, ra rồi.”
Trước ra khỏi trà lâu chính là Chu Tử Ngọc.
Khương Tự mắt lạnh nhìn nam nhân bên môi mỉm cười dần dần đi xa, mặt vô biểu tình sờ sờ gai độc giấu ở túi tiền.
Bình tĩnh, giết người phóng hỏa là không đúng.
A Phi không khỏi run lập cập.
Lại đợi ước chừng một khắc, một người thiếu nữ mang theo tỳ nữ đi ra Thiên Hương trà lâu.
“Cô nương, chính là nữ tử kia!” A Phi nhắc nhở nói.
Khương Tự sớm đã nhìn qua.
So với Chu Tử Ngọc xuân phong đắc ý, thiếu nữ thoáng dừng ở cửa trà lâu lại có vẻ bình thản hơn nhiều, hoàn toàn không nhìn ra nàng ta vừa mới cùng tình nhân hẹn hò xong.
Mà trong nháy mắt khi Khương Tự nhìn thấy rõ bộ dáng của thiếu nữ, đồng tử chợt co rụt lại, lộ ra thần sắc kinh ngạc tột độ.
Sao có thể là ả ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui