Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Đưa đại nha hoàn Hồng Nguyệt trở về chính là quản sự của Lễ Bộ Thị Lang phủ.
Quản sự của Lễ Bộ Thị Lang phủ đứng ở trong phòng khách đãi khách của Đông Bình Bá phủ, đĩnh đạc mà nói: “Nói đến cũng khéo, thằng con trai không biết cố gắng của tiểu nhân đêm qua đi dạo sông Kim Thủy, ở trên một con hoa thuyền thì gặp vị Hồng Nguyệt cô nương này, kết quả vị cô nương này khóc lóc cầu cứu, nói là nha hoàn bên người Nhị thái thái quý phủ. Khuyển tử nhất thời mềm lòng liền đem người chuộc ra, nếu thật sự là nha hoàn của quý phủ cũng coi như làm được một việc thiện……”
Quản sự nói xong đánh giá mấy chủ tử trong phòng khách, cười nói: “Lão phu nhân và thái thái nhận người một chút, xem xem có phải là nha hoàn của quý phủ không?”
Nhị thái thái Tiêu thị sắc mặt cực kỳ khó coi, nếu quản sự của Lễ Bộ Thị Lang phủ không ở đây, bà ta hận không thể đem thiếu nữ quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy loạn côn đánh chết rồi ném tới bãi tha ma cho xong.
Nha hoàn đáng chết này, rơi vào cái chốn bẩn thỉu ở sông Kim Thủy rồi thế mà còn có mặt mũi trở về, nên đâm đầu xuống sông chết đi mới phải. Bây giờ bị người dẫn về tìm tới cửa, lan truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ bà ta thế nào?
Một thái thái nhà huân quý, nha hoàn bên người lại hãm thân thanh lâu, người khác nghị luận có bao nhiêu khó nghe có thể nghĩ.
Vạn nhất lại đào ra sự kiện bà ta từng bị cướp …… Tiêu thị giật thót, sợ hãi toát lên từ đáy lòng.
Một năm này không biết dính phải vận đen gì, thật sự là nơi nơi không thuận.
Sắc mặt của Phùng lão phu nhân so với Tiêu thị còn khó coi hơn, xuyên thấu qua khuôn mặt chứa đầy ý cười của quản sự Lễ Bộ Thị Lang phủ, phảng phất như thấy được vô tận trào phúng cùng vui sướng khi người gặp họa trong đó.
Thì ra tai họa Tiêu thị bị cướp vẫn còn chưa xong, không, có lẽ lúc này vừa mới bắt đầu mà thôi……
Trong lòng Phùng lão phu nhân đột ngột hiện lên ý niệm này, càng thêm kiên định ý nghĩ trong đầu.

Bà ta duỗi tay bưng lên chén trà màu phấn trong tay, thổi đi lá trà trôi nổi rồi uống hai hớp, lại chậm rãi đặt chén trà xuống, ngữ khí không vui: “Một nữ tử ở trên hoa thuyền bán rẻ tiếng cười hồ ngôn loạn ngữ các ngươi cũng tin? Người này chúng ta không quen biết, Bá phủ chúng ta cũng không có khả năng có nha hoàn bán vào sông Kim Thủy, mời nhanh chóng mang vị cô nương này đi cho.”
Với hạ nhân phạm vào đại sai, gọi bà buôn tới bán đi không tính hiếm lạ, nhưng gia đình đứng đắn sẽ không bán người vào địa phương dơ bẩn này, làm như vậy vừa không quy củ lại vô đức, sẽ làm người ta nói xấu sau lưng. Huống chi Hồng Nguyệt còn không phải đơn giản chỉ là bị bán vào thanh lâu, mà là quan hệ đến thanh danh của Tiêu thị.
Vô luận như thế nào, người không thể nhận về!
Phùng lão phu nhân vừa mở miệng, trái tim treo cao của Tiêu thị tạm thời hạ xuống.
Người xác thật không thể nhận, nhưng lời này do bà ta nói ra không thích hợp.
Sự tình vốn dĩ chính là nhằm hướng bà ta, tránh hiềm nghi còn không kịp, huống chi Hồng Nguyệt vẫn là con gái một của Tiêu ma ma, hôm nay bà ta mà mở miệng, vị tâm phúc Tiêu ma ma bồi bà ta nhiều năm này chỉ e cũng muốn cách lòng.
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn Phùng lão phu nhân, nhìn thấy chính là một khuôn mặt già không biểu tình, ngay cả mỗi một nếp nhăn trên mặt đều lộ ra vô tình.
Nàng ta ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát, dường như nghĩ tới cái gì, quỳ bò về phía Tiêu thị: “Thái thái, nô tỳ là Hồng Nguyệt a ——”
Tiêu thị banh mặt không nói một lời.
Phùng lão phu nhân cầm quải trượng gõ thật mạnh một cái: “Đem nữ tử hồ ngôn loạn ngữ này đuổi ra đi!”
Hai bà tử lập tức xông lên, che miệng Hồng Nguyệt rồi kéo ra ngoài.

Hồng Nguyệt liều mạng giãy giụa, một đôi mắt trợn to gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu thị.
Tiêu thị yên lặng dời mắt.
Quản sự của Lễ Bộ Thị Lang phủ cười cười: “Không nghĩ tới là hiểu lầm, tiểu nhân xin bồi tội lão phu nhân.”
“Không sao, lệnh công tử cũng là làm việc thiện.” Trong lòng Phùng lão phu nhân biết đối phương là tới vả mặt, trên mặt lại không tiện biểu hiện ra ngoài.
Đối phương nắm được Hồng Nguyệt, nếu như làm lớn chuyện, đối với Đông Bình Bá phủ mà nói chính là lợi kiếm treo trên đỉnh đầu.
“Không biết hạ nhân quý phủ định đem vị cô nương kia tới nơi nào? Người là khuyển tử mua, nếu không phải người quý phủ, vậy cứ để tiểu nhân mang về đi. Thật không dám giấu diếm, khuyển tử đối với vị cô nương kia còn rất vừa lòng, xuất thân ở cái nơi như sông Kim Thủy làm thiếp không thích hợp, thu làm thông phòng ngược lại cũng không sao……”
Phùng lão phu nhân miễn cưỡng cười cười, nói với bà tử bên người: “Đi tìm vị cô nương kia trở về đi, nếu như người là Thị Lang phủ mua, xảy ra va chạm ở trong phủ chúng ta sẽ không tốt.”
Thu được ánh mắt Phùng lão phu nhân truyền đạt, trong lòng bà tử lộp bộp một cái, sống lưng nháy mắt ứa đầy mồ hôi lạnh.
“Dạ?”
Bà tử hoàn hồn, nói một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài.

Quản sự của Lễ Bộ Thị Lang phủ mặt mang mỉm cười chờ, dừng ở trong mắt Phùng lão phu nhân rõ ràng chính là xem trò cười của Bá phủ.
Đáy lòng Phùng lão phu nhân cười lạnh một tiếng.
Muốn dùng Hồng Nguyệt bắt chẹt chế giễu Bá phủ, bàn tính không khỏi đánh quá tốt đi!
Không biết qua bao lâu, bà tử hoang mang rối loạn chạy tới, trắng mặt nói: “Lão phu nhân, vị cô nương kia đột nhiên tránh thoát người nhảy vào ao trong hoa viên, chờ vớt lên đã không còn thở……”
Phùng lão phu nhân liên tục lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài với quản sự của Lễ Bộ Thị Lang phủ: “Này thật đúng là đáng tiếc. Không biết lệnh công tử tốn bao nhiêu tiền chuộc người ra, nếu người xảy ra chuyện ở Bá phủ, coi như Bá phủ mua người……”
Quản sự thầm nói một tiếng lão thái bà tâm đủ tàn nhẫn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lão phu nhân khách khí, tiền bạc tiểu nhân cũng không thể nhận, người cũng không mang đi, coi như phí mai táng cho vị cô nương đáng thương kia đi. Tiểu nhân cáo từ.”
“Đi thong thả.”
Chờ quản sự Lễ Bộ Thị Lang phủ rời đi, chỗ Tiêu thị phát ra tiếng vang, là không cẩn thận làm đổ chén trà trong tay.
Phùng lão phu nhân liếc Tiêu thị một cái, nhíu mày thật sâu: “Chuyện còn lại chính ngươi xử lý cho tốt, đừng có náo ra trò cười nữa!”
Tiêu thị này, thật là càng ngày càng đen đủi, trưởng tôn cùng Nhị tôn nữ bất hạnh nói không chừng chính là do bên bà ta, xem ra cái nhà này không thể giao cho bà ta quản nữa.
Giao quyền quản gia cho Tam thái thái Quách thị, Phùng lão phu nhân là không cần suy nghĩ.
Tiêu thị dù không tốt, tốt xấu gì con thứ hai cũng là con ruột, mà lão Tam lại là con vợ lẽ, xem ra chuyện tục huyền cho lão đại không thể kéo dài nữa.

Trong lòng Phùng lão phu nhân lại lần nữa dâng lên ý niệm này, phân phó bà tử tâm phúc gọi tất cả chủ tử trong phủ đến Từ Tâm Đường.
A Man là người tin tức linh thông, Khương Tự đã sớm biết chuyện phát sinh đằng trước, đi vào Từ Tâm Đường trên mặt cực kỳ bình tĩnh, trong lòng lại hơi phiền.
Bởi vì vậy, mà ra cửa bị chậm trễ.
Thấy người đến không sai biệt lắm, Phùng lão phu nhân mở miệng: “Gần đây trong phủ nhiều thị phi, từ hôm nay trở đi mấy người các ngươi đều yên ổn đợi ở trong nhà đừng có ra ngoài. Nếu thật sự có việc, xin chỉ thị của ta rồi nói.”
Khương Tự thầm mắng một tiếng hỏng bét, theo mấy người Khương Tiếu đồng ý.
Chuyện của Hồng Nguyệt bên ngoài vẫn nổi lên lời đồn, cũng may chết không đối chứng, mọi người đều coi như trò cười mà tán gẫu.
Có người tin, có người thì khịt mũi coi thường.
Phùng lão phu nhân tuy bực mình Bá phủ lại bị thế nhân treo ở bên miệng mà nhai, nhưng cũng biết đây đã là tình huống tốt nhất, trong lòng lại càng thấy tức Tiêu thị.
Khương nhị lão gia sau khi hồi phủ nghe xong việc này, trước là bực Tiêu thị, sau lại bực đại phòng.
Đều là Khương Trạm rước lấy phiền toái, mấy nhà lấy Lễ Bộ Thượng Thư phủ cầm đầu xem ra đều coi Bá phủ là cái đinh trong mắt.
Tâm tình cực kém Khương nhị lão gia trực tiếp đi thư phòng.
Mà Tiêu bà tử tâm phúc của Tiêu thị rốt cuộc biết chuyện nữ nhi đã bỏ mạng. # Edit by Khuynh Vũ #


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui