Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Cái liếc mắt ấy mang theo vài phần cẩn thận cùng nùng tình mật ý ẩn sâu, vừa lúc Khương Tự nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau, Úc Cẩn vội vàng dời mắt.
Hắn còn nhớ rõ cái ngày mà Khương Tự nói những lời vô tình ấy, hắn tuy rằng không có kinh nghiệm nhưng có thiên phú theo đuổi cô nương siêu phàm, đại khái là trước đó ép tàn nhẫn quá, hẳn là chậm lại một tí rồi lại nói.
Úc Cẩn lảng tránh ngược lại làm Khương Tự thấy hơi kỳ lạ, nàng trầm mặc trong một chớp mắt, rồi thu hồi tầm mắt.
Úc Cẩn ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Xa phu đâu?"
Một tiếng độp vang lên, theo sát là tiếng kêu sợ hãi liên tiếp truyền đến.
Úc Cẩn cau mày đi đến phía trước, liền thấy một nam tử trung niên ăn mặc gọn gàng nằm ở trên mặt đất cạnh tường vây, cái trán bẹp một khoảng, máu tươi đầm đìa.
Một gia đinh sợ tới mức mặt như màu đất, nói năng lộn xộn giải thích: "Tiểu nhân không, không giữ chặt......"
Úc Cẩn nhẹ nhàng liếc đám người Chu Thiếu Khanh một cái, mặt vô biểu tình hỏi: "Đây là xa phu kia?"
Được lắm, sự tình vốn đang cần thẩm vấn, hiện tại đã có thể khẳng định người động thủ chính là xa phu, mà sau lưng xa phu chắc chắn có người làm chủ.
Một Thiếu Khanh phủ nho nhỏ, thật đúng là chất chứa dơ bẩn.
Chu Thiếu Khanh sắc mặt trầm trọng gật gật đầu.

Đối với chuyện xa phủ trong phủ ấy thế mà dám ám hại chủ nhân, ông ta cũng rất khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến không ổn trong đó.
Một tên xa phu thì có thể có thâm cừu đại hận gì với con dâu trưởng, huống chi con dâu trưởng là người có tính tình dịu dàng hiền thục, không tồn tại khả năng lăng nhục hạ nhân, vậy thì xa phu chắc chắn bị người ta sai sử.
Ở trong cái nhìn của Chu Thiếu Khanh, kẻ dám hại chủ tử tất nhiên phải bắt lại, nhưng đây là việc đóng cửa lại nói chuyện, cũng không thể để việc xấu trong nhà truyền đến quan phủ được, cho nên xa phu chết không thể nghi ngờ làm ông ta lặng lẽ thở ra.
Úc Cẩn hơi hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm xa phu chết cực thảm trên mặt đất bình tĩnh hỏi: "Các ngươi nhiều người như vậy, liền không một ai phát hiện ông ta muốn tìm cái chết?"
Bọn hạ nhân nhao nhao nói: "Ai mà ngờ được chứ, đột nhiên liền lao ra đụng đầu vào tường......"
" Vậy trước khi chết ông ta không nói gì cả sao?"
Gia đinh ban đầu đáp lời nói: "Ông ta nói chuyện hôm nay chính là ông ta làm, không liên quan đến người khác, lão bà của ông ta chính là bởi vì đại nãi nãi mới chết, ông ta là thay lão bà báo thù...... Tiểu nhân nghe xong thấy không thích hợp, còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã lao ra, duỗi tay bắt hụt......"
Gia đinh nói làm sắc mặt Khương Y đột nhiên trắng bệch, dường như nghĩ đến cái gì, cả người bắt đầu run rẩy.
Ánh mắt Úc Cẩn chuyển hướng Chu Tử Ngọc, chuẩn bị nghe hắn ta giải thích một chút.
Trước mặt A Tự thẩm vấn tỷ tỷ nàng tất nhiên không tiện lấy lòng, dù sao phu thê một thể, Chu Tử Ngọc khẳng định biết ý tứ lời này của gia đinh.
Chu Tử Ngọc thở dài giải thích nói: " Lão bà của xa phu vốn làm việc ở trong viện của chúng ta, ba năm trước đây thời điểm nội tử sinh Yên Yên bởi vì lão bà của xa phu lười biếng mà sớm động thai khí. Gia mẫu tức giận, thế là phạt lão bà của xa phu tới phòng giặt đồ, không nghĩ tới có một lần lão bà của xa phu đến giếng múc nước lại trượt chân rớt xuống giếng, sau khi vớt người lên thì không còn thở nữa......"

Khương Y nghe xong này đó, lung lay sắp đổ.
Lão bà của xa phu là một lão nhân, khi nàng gả vào đã làm việc ở trong viện nàng, có lẽ là thấy nàng dễ nói chuyện, đầy tớ ức hiếp chủ nhân, nàng rất khó sai sử bà ta.
Còn nhớ rõ hôm đó ở trong vườn tản bộ đột nhiên không thoải mái, đuổi lão bà của xa phu đi gọi người, kết quả chậm trễ hồi lâu, nha hoàn canh nàng gấp đến độ bật khóc, về sau mới biết trên đường lão bà của xa phu đi gọi người đúng lúc gặp được nữ nhi làm việc ở trong viện của mẹ chồng, mẹ con hai người nói chuyện một lúc lâu mới tách ra.
Sau khi mẹ chồng biết chân tướng lập tức tống cổ lão bà của xa phu đến phòng giặt làm việc, nữ nhi của xa phu thì nhanh chóng chỉ hôn gả cho tiểu tử của một hộ nông dân.
Xa phu lúc đầu có một công việc coi như thể diện, cũng bởi vậy mà bị liên lụy, đi chuồng ngựa làm việc.
Tra cứu kỹ càng, cả nhà này xác thật bởi vì một suy nghĩ sai lầm mà cảnh ngộ ở trong phủ rớt xuống ngàn trượng, sau đó lại náo ra mạng người, nàng nhớ tới liền vô cùng không thoải mái.
Khương Y không cho rằng mình nên phụ trách với cái chết của bà vợ xa phu, nhưng dù sao cũng là mạng của một người sống sờ sờ, bởi vì ngoài ý muốn mà mất dù thế nào cũng cảm thấy thổn thức. Xa phu nếu bởi vì việc này mà giận chó đánh mèo xuống tay hại nàng, có vẻ như cũng không kỳ quái.
Một bàn tay mềm mại hơi lạnh nắm lấy tay Khương Y.
Khương Y không khỏi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt của Khương Tự.
Đôi mắt của thiếu nữ sáng như gương, như sóng nước thanh lãnh, hiện ra tia sáng sáng sáng tối tối, khiến nàng nhìn không thấu cảm xúc trong đó.

Trong chớp mắt Khương Y hoảng hốt, Khương Tự đã mở miệng: " Ý của Tỷ phu là nói xa phu hại đại tỷ có đầy đủ động cơ?"
Chu Tử Ngọc ánh mắt hơi lóe.
Hắn ta nói nhiều như vậy, xa phu có động cơ hại thê tử còn cần hỏi lại sao?
Khương Tự mặt lộ vẻ không vui: " Đối mặt với tình huống tánh mạng thê tử bị uy hiếp, tự nhiên không buông tha bất luận một khả năng nào, xa phu tuy có một động cơ miễn cưỡng nghe được, nhưng ai có thể bảo đảm xa phu thật sự là bởi vì việc này mà hại đại tỷ ta? Nói không chừng là kẻ làm chủ sau lưng đã sớm nghĩ xong lý do thì sao. Với cả, người mà xa phu nên giận chó đánh mèo chẳng lẽ không phải là Chu phu nhân sao, suy cho cùng tống cổ bà vợ ông ta đến phòng giặt chính là Chu phu nhân, mà không phải đại tỷ ta."
"Tứ muội......" Nghe Khương Tự không chút khách khí kéo Chu phu nhân vào, Khương Y bất an kéo nàng một cái.
Khương Tự không dao động, nở nụ cười xinh đẹp với Chu phu nhân mang sắc mặt khó coi: "Chu phu nhân, ngài nói xem?"
Chu phu nhân tức giận đến run tay.
Bà ta còn chưa gặp qua nữ hài tử nào nhanh mồm dẻo miệng phát ngôn bừa bãi ở trước mặt trưởng bối như vậy.
Giờ khắc này, Chu phu nhân đột nhiên cảm thấy đứa con dâu Khương Y này xem như không tệ, lúc trước nếu như cưới là vị Khương Tứ cô nương này, bà ta chỉ sợ ngày nào tim cũng đau thắt.
Khương Tự chuyển mắt hơi hơi mỉm cười với Chu Tử Ngọc: "Tỷ phu, huynh xem, cả Chu phu nhân đều tán thành cách nói của ta."
Trầm mặc chính là ngầm thừa nhận, chút tật xấu này ai mà không có.
Dính đến mẫu thân, Chu Tử Ngọc tự dưng bị nghẹn đến nói không ra lời, mà Chu phu nhân vì ngại mất mặt càng không tiện xé rách mặt với một tiểu bối, nhất thời thế mà không ai phản bác Khương Tự cưỡng từ đoạt lí.

Mà Úc Cẩn nhìn thấy Khương Tự lộ ra lúm đồng tiền như hoa với Chu Tử Ngọc, trong lòng nổi chua.
Thế mà cười ngọt ngào với một tên ngụy quân tử như vậy, hắn rất không cao hứng.
Rất nhanh Úc Thất hoàng tử lại cao hứng trở lại, thế mà hắn nghe được Khương Tự nói: "Ta có lời muốn bẩm báo riêng với vị sai gia này."
Úc Cẩn cẩn thận xác nhận một phen, xác định hướng Khương Tự chỉ chính là chính mình, nháy mắt tâm hoa nộ phóng, lại cố gắng ngăn chặn vui mừng bày ra một bộ mặt đứng đắn, hơi hơi gật đầu: "Có thể, liền xin Chu Thiếu Khanh sắp xếp cho một chỗ thuận tiện đi, tốt nhất là loại đình không có che đậy."
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng gì gì đó, hắn mới không nghĩ đâu.
"Cái này......" Chu Thiếu Khanh chần chờ.
Lần này báo quan chính là Khương Tứ cô nương làm ra, không biết cô nương này còn sẽ gây ra chuyện gì.
"Làm sao, lẽ nào quý phủ không có chỗ nào thích hợp?"
Thấy mặt Úc Cẩn lộ vẻ không vui, Chu Thiếu Khanh vội lệnh hạ nhân dẫn hai người đến đình hóng gió cách nơi này không xa.
Chu phu nhân nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Tự trực tiếp lắc đầu.
Nữ hài tử như vậy, thật là không có quy củ!
Bốn phía đình hóng gió hoàn toàn không có che đậy, kéo ra khoảng cách với mọi người không sợ nói chuyện bị người nghe được, Nhị Ngưu ngồi xổm ngoài đình, bắt đầu giúp nam chủ nhân, nữ chủ nhân canh chừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui