Trong nháy mắt xe ngựa mất khống chế, phản ứng theo bản năng của Khương Y chính là ôm chặt Khương Tự. Tỷ muội hai người đồng thời đập vào vách xe bên cạnh, phát ra tiếng kinh hô trầm thấp.
Xe ngựa xóc nảy kịch liệt, căn bản không có cách nào ngồi vững, Khương Y chịu đựng va đập với vách xe vội vàng hỏi Khương Tự: “Tứ muội, muội không sao chứ?”
Khương Tự được Khương Y bảo hộ trong ngực sắc mặt tái nhợt cực kỳ, vô số ký ức như pháo hoa xé thành mảnh nhỏ nổ mạnh trong đầu nàng.
Kiếp trước, nàng chính là ngồi ở trong xe ngựa, một đường lao về phía vách núi……
Ký ức tương quan với tử vong giấu ở sâu trong đáy lòng, bị kích phát trong nháy mắt khiến cả người nàng lạnh băng cứng ngắc, nhất thời quên cả phản ứng.
Tiếng kêu vội vàng của Khương Y cùng tiếng gió vù vù thổi vào từ cửa sổ làm Khương Tự lấy lại tinh thần.
Không thể hoảng, nếu nàng luống cuống, ai tới bảo hộ đại tỷ đây?
“Đại tỷ, muội không sao.” Khương Tự duỗi tay túm lấy vách xe nhô người lên, cố hết sức dịch chuyển ra cửa xe.
Khương Y thấy thế khẩn trương, cả giọng đều thay đổi: “Tứ muội, muội làm gì?”
“Muội xem thử chuyện gì xảy ra……” Giọng nói của Khương Tự đứt quãng theo xe ngựa kịch liệt xóc nảy, động tác dịch về phía cửa xe lại không hề dừng.
Khương Y hợp lực túm lấy cổ chân Khương Tự, vội la lên: “Tứ muội, muội đừng hồ nháo, lỡ đâu rớt xuống xe ngựa thì làm sao bây giờ?”
Khương Tự xuyên thấu qua mành cửa xe bị gió thổi bay lên cao liền thấy rõ tình trạng: Con ngựa vốn dĩ dịu dàng ngoan ngoãn tựa như đã bị cái gì kích thích chạy băng băng như bay, xa phu đánh xe sớm đã không thấy bóng dáng. Nghĩ đến thanh âm vang lên lúc biến cố đột nhiên xảy ra, xa phu đại khái là đã bị quăng xuống khi đó rồi.
Nói cách khác, giờ phút này theo xe ngựa chạy như bay chỉ còn hai tỷ muội các nàng.
Gió thổi cơ hồ làm Khương Tự không mở mắt được, cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, tất cả đều giống như lặp lại ác mộng kiếp trước, chẳng qua lúc này đây không phải một mình Khương Tự, trên xe ngựa mất khống chế còn có Khương Y bồi nàng.
Mà chính điểm khác biệt này, làm cho Khương Tự dưới tình huống một lần nữa trải qua nỗi sợ hãi chẳng những cảm xúc không hỏng mất, ngược lại còn trấn định vô cùng.
Chuyện đáng sợ hơn nàng đã từng trải qua, lúc ấy nàng không có biện pháp tự cứu, nhưng lần này tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.
Khương Tự một tay chống khung cửa xe ngựa, một tay mò bên hông, lấy từ túi tiền ra một cây gai nhọn.
Dưới tốc độ kiểu này vô luận là cổ trùng hay là những loại thuốc bột kia đều không có cách nào dùng đến trên người ngựa bị chấn kinh, lựa chọn tốt nhất chính là lợi dụng gai nhọn tẩm độc mà không lâu trước đây đánh ngã râu quai nón.
Chỉ cần gai nhọn đâm thủng da ngựa chấn kinh, độc tố sẽ khiến toàn thân ngựa tê liệt trong thời gian cực ngắn, tốc độ tất nhiên sẽ chậm lại, đến lúc đó là nhảy xe hay là áp dụng phương thức tự cứu khác đều sẽ có đường sống để lựa chọn.
Chỉ có điều ngựa khác với người, đâm thủng da lông đâu có dễ như vậy, huống chi là ở dưới tình huống chạy như bay như hiện giờ.
Khương Tự nắm chặt gai nhọn dùng sức cắn môi, tầm mắt dần dần rơi vào trên mông ngựa phía trước.
Thịt chỗ đó hẳn là mềm hơn.
Giờ khắc này, nàng đột nhiên có hơi hiểu được vì sao Nhị Ngưu thích nhằm chỗ này mà cắn rồi.
Tìm đúng mục tiêu, Khương Tự quyết tâm bò ra bên ngoài.
Khương Y bò ở phía sau gắt gao ôm lấy chân nàng: “Tứ muội, muội điên rồi sao?”
“Đại tỷ, tỷ cứ nắm chặt vách xe không cần phải để ý muội, muội có biện pháp làm tốc độ ngựa chậm lại."
Nói là ngựa bị chấn kinh, nhưng dù sao cũng kéo một chiếc xe chở người, lại chạy vội trên con đường lầy lội, tốc độ dù nhanh nữa cũng chưa tới mức nhanh như tia chớp.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu Khương Tự có lòng tin có thể tự cứu.
“Không được, Tứ muội, nếu ta buông tay muội sẽ té xuống.” Khương Y lúc này cũng cứng rắn, ôm mắt cá chân Khương Tự chết sống không buông tay.
Khương Tự rất là bất đắc dĩ.
Đây mới gọi là kéo chân sau này!
Mắt thấy người đi đường phía trước nhao nhao thét chói tai né tránh, xe ngựa mơ hồ có xu thế tan ra thành từng mảnh, Khương Tự đang chuẩn bị dùng cậy mạnh tránh thoát trói buộc của Khương Y, đột nhiên một tiếng quát chói tai truyền đến: “Cô nương, nắm chặt!”
Lão Tần cưỡi ngựa đuổi kịp lập tức bay lên trời, từ trên lưng ngựa dưới thân nhảy đến trên lưng ngựa bị chấn kinh.
Ngựa nổi điên bị kích thích, giơ lên vó ngựa muốn vùng vẫy thoát khỏi người trên lưng ngựa, xe ngựa nhất thời ngã trái ngã phải, thoạt nhìn càng mạo hiểm hơn.
Trong nháy mắt nghe thấy thanh âm của lão Tần, Khương Tự liền lùi về xe ngựa, nắm chặt vách xe che ở trước người Khương Y: “Đại tỷ đừng hoảng hốt, lão Tần nhất định có biện pháp, tỷ nhất định phải nắm chặt đừng bị hất ra đó.”
Khương Y sắc mặt trắng bệch, ngay cả một câu cũng không nói ra được, chỉ biết không ngừng gật đầu.
Xe ngựa dường như bắt đầu chậm lại. Dưới lực lượng cùng kỹ xảo của lão Tần khống chế, ngựa bị chấn kinh có xu thế dần dần bị chế phục.
Nhưng mà cố tình lúc này giữa con đường phía trước đột nhiên chạy ra một tiểu đồng, nhìn xe ngựa lao nhanh mà đến ngơ ngác quên cả phản ứng.
Thái dương Lão Tần hằn gân xanh, dùng sức kéo cổ ngựa xoay chuyển phương hướng, mắt thấy cách tiểu đồng càng ngày càng gần, một đạo thân ảnh vọt tới giữa đường bế lấy tiểu đồng, linh hoạt lăn một vòng tránh sang bên đường.
Chớp mắt này qua đi, vang lên tiếng khóc lảnh lót của đứa bé.
Xe ngựa lại vọt tới phía trước hơn mười trượng, cuối cùng mới chậm rãi dừng lại.
Toàn bộ xe ngựa như tan thành từng mảnh, chật vật dừng ở ven đường, Khương Y được Khương Tự đỡ lảo đảo chui ra xe, khom lưng bắt đầu nôn mửa.
“Cô nương, ngài không sao chứ?” Lão Tần đem ngựa buộc ở gốc cây ven đường, đi tới.
Sắc mặt Khương Tự tuy khó coi, biểu tình vẫn coi như trấn định, xua xua tay nói: “Ta không sao. Lão Tần, ngươi đi xem đứa bé kia có bị thương không.”
Lão Tần gật gật đầu, đi ra đằng sau.
Khương Y dần đỡ hơn, trắng mặt nói: “Tứ muội, ta không có việc gì, chúng ta đi xem đứa bé kia đi.”
Tỷ muội hai người dìu nhau trở về đi, người cứu hài đồng đang không vui chất vấn lão Tần: “Các ngươi lái xe kiểu gì vậy, người trên đường qua lại không nói, đứa bé này suýt nữa thì bị đụng rồi.”
Khương Tự lúc này mới chú ý tới người cứu hài đồng lại là một nữ tử trẻ tuổi.
Khác với khuê tú bình thường nhìn thấy, nữ tử trước mắt vóc người cao gầy, mặc một áo ngắn màu xanh lá cây tay áo bó, dưới chân đi một đôi giày bó, ống quần nhét vào trong giày, một thân trang phục làm nổi bật mắt mày đen thui, anh khí cùng sắc bén nói không nên lời.
“Đứa bé không sao chứ?” Khương Tự mở miệng hỏi.
Ánh mắt nữ tử chuyển hướng Khương Tự, thấy thiếu nữ lên tiếng dung mạo cực mỹ, ngữ khí ôn hòa, thần sắc căng chặt hơi hòa hoãn, hơi hơi gật đầu: “Cũng may không có việc gì.”
Khương Tự nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười rõ ràng: “ Vậy là tốt rồi, ít nhiều nhờ cô nương vừa mới ra tay.”
Nữ tử đang định nói gì đó, ở đồng ruộng có một phụ nhân vội vã xông tới, ôm đứa bé đang khóc thét không ngừng bắt đầu khóc lóc nỉ non.
Khương Tự thò tay tới túi tiền treo ở thắt lưng sờ sờ, có hơi xấu hổ.
Trong túi tiền của nàng đựng quá nhiều, đã không có chỗ chứa tiền bạc, tiền đều đặt ở chỗ của A Man rồi.
“Đại thẩm, thật không phải, đây là tiền thuốc men cho đứa bé.”
Phụ nhân tiếp nhận quả bạc Khương Y đưa qua, dắt đứa bé nói cảm ơn, chỉ sợ bị người ta nhớ thương số bạc trắng bóng lóa mắt người, ngay cả nông cụ ném ở đồng ruộng cũng không thèm lấy, ôm hài tử chạy đi.
Khương Y mang theo Khương Tự lần nữa nói lời cảm tạ với nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử không để ý lắm xua xua tay, xoay người rời đi.
Mà lúc này, đứng ở trong đám người đi đường ngừng chân xem náo nhiệt, hai đôi mắt dõi theo nữ tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...