Nghe nói người trong cung tới truyền khẩu dụ cho Khương Trạm và Khương Tự, Phùng lão phu nhân giật mình không thôi, dẫn một đám người mênh mông cuồn cuộn ra đón.
Thái giám đến truyền khẩu dụ chính là Phan Hải.
Khương nhị lão gia vừa thấy, vội tiến lên vấn an.
“Khương Đại nhân khách khí, không biết Nhị công tử cùng Tứ cô nương của quý phủ hiện ở nơi nào?”
Khương nhị lão gia quay đầu nhìn trong đám người.
Khương Tự và Khương Trạm vượt qua đám người đi ra, thi lễ chào Phan Hải.
Phan Hải nhanh mắt quét huynh muội hai người một cái, thầm nói một tiếng tướng mạo tốt, lúc này mới nói: “Hoàng Thượng nói, lanh lảnh càn khôn, dưới chân thiên tử, phát sinh chuyện như vậy thật sự không nên, Khương Nhị công tử cùng Khương Tứ cô nương hôm nay bị ủy khuất Người cũng biết rõ, đặc biệt lệnh nô tỳ mang đến ngọc như ý một đôi thưởng cho Khương Tứ cô nương, văn phòng tứ bảo một bộ thưởng cho Khương Nhị công tử. Nhị vị tạ ơn đi.”
Khương Tự cùng Khương Trạm vội quỳ xuống tiếp nhận ban thưởng, tạ ơn xong ở trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người đứng dậy.
Phan Hải xoay chuyển ánh mắt: “Vị này chính là Bá gia đi?”
Khương An Thành chỉ có khi có triều hội lớn mới có thể tiến cung triều hạ, khi đó huân quý bách quan vô số, đương nhiên sẽ không có cơ hội cho ông đơn độc lộ mặt. Tuy nhiên Phan Hải là người nhận thức người cực chuẩn, nhiều năm trước gặp qua Khương An Thành một lần, đến nay còn có ấn tượng.
Phùng lão phu nhân ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy bi thương.
Lúc Lão bá gia còn trên đời, thường thường cũng có cơ hội được Hoàng Thượng triệu tiến cung nói chuyện, ai ngờ đâu đến đời trưởng tử, ngay cả công công bên người Hoàng Thượng đều không nhận ra.
“Ta là Đông Bình Bá.” Khương An Thành đối mặt Phan Hải vẫn rất thong dong.
Ông vừa không giống Nhị đệ dựa vào biết đọc sách đi vào con đường làm quan, lại không giống những danh tướng thiên tư xuất chúng có thể trấn thủ một phương, ở trong cái nhìn của ông người một nhà có thể bình an hoà thuận vui vẻ là đủ rồi. Trên đời này đứng ở đỉnh cao có thể có mấy người, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình không có gì không tốt cả.
Khương An Thành vô dục tắc cương *, đối mặt với đại hồng nhân bên người Hoàng Thượng tự nhiên không cần phá lệ nịnh hót.
(* Không có dục vọng thì sẽ mạnh mẽ kiên cường 》 Khuynh Vũ 《)
Phan Hải hơi hơi mỉm cười: “Bá gia yên tâm đi, người của mấy nhà làm lệnh công tử cùng lệnh ái chịu ủy khuất đó, Hoàng Thượng sẽ răn dạy bọn họ. Chẳng qua Hoàng Thượng nói, đều là tiểu hài tử không hiểu chuyện hồ nháo, chuyện này vẫn không nên nháo lớn thì tốt hơn.”
Ý tứ trong lời Phan Hải thực rõ ràng, Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy Khương An Thành đi tìm ba nhà kia tính sổ.
Khương An Thành không biết nội tình Khương Trạm rơi xuống nước, nghĩ nghĩ nhi nữ cũng không có tổn thất gì, liền gật đầu.
“Vậy ta đây về trước.” Ánh mắt Phan Hải hơi đổi, liếc nhìn Khương Tự nhiều hơn một cái, trong lòng có vài phần cảm khái.
Vị Tứ cô nương của Đông Bình Bá phủ này chính là nữ nhi của Tô thị Nghi Ninh Hầu phủ năm đó đi, mẹ con hai người lớn lên thật giống, chỉ tiếc Tô thị hồng nhan bạc mệnh, không biết nữ nhi của bà lại sẽ ra sao.
Thấy Phan Hải muốn đi, Khương nhị lão gia bước nhanh đuổi theo, đem một cái túi tiền nhét vào trong tay hắn: “Phan công công vất vả, trời nóng hay là lưu lại uống chén trà.”
“Khương Đại nhân khách khí.” Phan Hải cười cười, rất nhanh mang theo mấy tiểu thái giám rời đi.
Trường hợp nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt mọi người lập tức đảo quanh Khương Tự tay nâng ngọc như ý cùng Khương Trạm ôm hộp gỗ.
Khương nhị lão gia đỏ mắt vô cùng.
Ông ta làm quan nhiều năm, chỉ có vào ngày Tết theo đại lưu mới được Hoàng Thượng ban thưởng, còn đâu chưa từng được ban thưởng riêng cái gì bao giờ.
Nhị thái thái Tiêu thị càng đỏ mắt hơn.
Ngự tứ văn phòng tứ bảo đó, mắt thấy sắp tới kỳ thi Hương, nếu như Thương Nhi có được sẽ may mắn cỡ nào, đây chính là có thể truyền cho hậu thế. Còn có ngọc như ý trong tay Khương Tự ——
Tiêu thị nhìn chằm chằm dải lụa đỏ dài hơn một thước buộc trên ngọc như ý, đôi mắt tỏa ánh sáng.
Một thanh ngọc như ý như vậy, nếu như lúc nữ nhi xuất giá để trong của hồi môn, người nhà chồng còn ai dám xem nhẹ.
Lại nhìn biểu tình bình bình đạm đạm của Khương Tự, trong lòng Tiêu thị khó chịu như kim đâm.
Con ranh này thật đúng là tốt số, cố tình còn bày ra cái bộ dạng hồn nhiên không thèm để ý, thật là đáng giận.
Ghen ghét có thể khiến người ta xấu xí hay không không biết, nhưng Tiêu thị lại sâu sắc cảm nhận được ghen ghét khiến người ta nhói tim.
Khương Tự ôm ngọc như ý toàn thân hơi lạnh, cảm thấy không rõ tình huống cho lắm.
Chẳng qua là mấy tay ăn chơi làm chút chuyện bọn hắn hay làm thôi, sao lại truyền tới trong tai Hoàng Thượng, còn ban thưởng cho nàng và huynh trưởng nữa?
Một thanh ngọc như ý, một bộ văn phòng tứ bảo, quý báu hay không chưa nói, nhưng ý nghĩa của đồ vật ngự tứ lại hoàn toàn bất đồng.
Tỷ như hiện tại, nàng vốn tính toán tạm lui một bước, không cần thiết cứng rắn với tổ mẫu, hiện tại có món ngọc như ý này tình cảnh liền hoàn toàn khác biệt.
Phóng tới sau này, còn ai dám lấy chuyện hôm nay ra nói, nàng đều có thể không chút khách khí dội ngược trở về.
“Mẫu thân, nhi tử nói không sai chứ, Tự Nhi vốn đã không sai, ngay cả Hoàng Thượng đều thưởng ngọc như ý, hy vọng nó về sau có thể hài lòng như ý nữa cơ.” Khương An Thành vui mừng rạo rực nói.
Ông trước kia không có cảm xúc gì, hiện tại xem ra, Hoàng Thượng thật là minh quân nha.
Bàn tay cầm quải trượng của Phùng lão phu nhân nắm thật chặt.
Vận cứt chó như thế sao lại để cho Tứ nha đầu đụng phải chứ, quả thực là vả mặt bà ta!
Phùng lão phu nhân lúc này là vừa vui vừa bực.
Vui chính là Hoàng Thượng cư nhiên có ban thưởng xuống, trời mới biết bao nhiêu năm qua Bá phủ cũng chưa từng được đồ vật ngự tứ nào, bực chính là bà ta vừa mới lên tiếng bắt Khương Tự cấm túc, đảo mắt Hoàng Thượng liền ban thưởng ngọc như ý, hiển nhiên lời nói đó tương đương biến thành vô ích, điều này làm cho uy nghiêm tổ mẫu của bà ta để ở đâu?
Tâm tình mâu thuẫn Phùng lão phu nhân nhàn nhạt ừ một tiếng, ngược lại nói: “ Vật ngự tứ không thể qua loa, đưa đến từ đường cung phụng đi.”
Khương An Thành lập tức nói: “ Đem bộ văn phòng tứ bảo của Trạm nhi cung phụng là được rồi, ngọc như ý để cho Tự Nhi lưu lại đi.”
Phùng lão phu nhân lấy mắt liếc xéo trưởng tử, hận không thể gõ đầu ông ra coi thử xem bên trong có cái gì.
Người khác đều là đem chỗ tốt để lại cho nhi tử, chỉ có lão đại một lòng nghiêng về trên người nữ nhi.
Nói cho cùng, chẳng phải bởi vì Khương Tự lớn lên giống nương chết sớm của nó sao!
Nghĩ tới đây, đáy lòng Phùng lão phu nhân càng thêm cách ứng Khương Tự.
Bao nhiêu năm rồi Phùng lão phu nhân vẫn không quên được cảnh trưởng tử lúc trước vì Tô thị mà chống đối bà ta, không nghĩ tới Tô thị chết nhiều năm như vậy mà ảnh hưởng đến trưởng tử vẫn còn ở khắp mọi nơi.
Nghĩ vậy, tâm tư Phùng lão phu nhân đột nhiên khẽ động.
Lão đại một mình nhiều năm, nếu cho hắn tục huyền, chờ đến khi cùng người mới sinh ra cảm tình, có lẽ có thể sẽ quên sạch hồ ly tinh Tô thị kia.
Ý niệm này vừa ra, Phùng lão phu nhân tạm thời đánh mất tâm tư khó xử Khương Tự.
Một cô nương không lấy chồng, về sau có mẹ kế tra tấn đương nhiên thuận tiện hơn so với người làm tổ mẫu là bà ta nhiều, cũng đỡ làm bà ta rơi xuống thanh danh không từ ái.
“Vậy cũng được, Tự Nhi ngươi cần phải cẩn thận cất giữ ngọc như ý cho tốt, đây là vật ngự tứ, nếu như va chạm sẽ rước lấy đại họa.” Phùng lão phu nhân khôi phục gương mặt hiền từ, dặn dò nói.
Khương Tự nâng ngọc như ý cười khanh khách hành lễ: “Đa tạ tổ mẫu nhắc nhở, cháu gái đã biết.”
Nhìn thấy cái bộ dạng không chút để ý nâng ngọc như ý của nàng, đừng nói Phùng lão phu nhân, ngay cả Tiêu thị đều hãi hùng khiếp vía.
Cái đồ ranh con không tim không phổi này, chính mình không sợ chết cũng đừng liên lụy người khác chớ, ngọc như ý như thế nào lại để cho nàng có được chứ!
Phan Hải rời khỏi Đông Bình Bá phủ, rất nhanh liền đến thăm ba nhà khác một lượt, Thôi tướng quân thế mới biết chuyện nữ nhi tiến cung tìm Thái Hậu cáo trạng, lập tức gọi Thôi Minh Nguyệt tới răn dạy cho một trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...