Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Mặt trời đã lên cao, sông Kim Thủy cơ hồ như bị lật ngược, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Nhị công tử Đông Bình Bá phủ.
Những người xem náo nhiệt dần dần mất kiên nhẫn, lục tục rời đi, đương nhiên cũng có người nhà gần trở về lấp đầy bụng, kẹp cái ghế nhỏ trở lại tiếp tục vây xem.
Vạn nhất chờ thêm xíu nữa là có thể nhìn thấy thi thể của Nhị công tử Đông Bình Bá phủ được vớt lên thì sao? Đến lúc đó là có thể khoác lác với người ta rằng hắn là người thứ nhất nhìn thấy thi thể.
Khương An Thành mở to đôi mắt trải rộng tơ máu lê từng bước một dọc theo bờ sông.
Đến lúc này, ông đã không còn ôm hi vọng nhi tử còn sống, ý niệm duy nhất chính là tìm được thi thể Khương Trạm.
Cho dù là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng phải có người để tiễn đưa, không thể để cho con của ông lưu lạc đáy sông làm thức ăn cho cá được.
Sông Kim Thủy tựa như đi mãi không hết, Khương An Thành gần như không cảm giác được thân thể mỏi mệt, chẳng sợ lòng bàn chân đã nổi bọng máu vẫn không cách nào làm ông dừng lại.
Từ đêm qua đến bây giờ, ông suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến nhiều nhất chính là Khương Trạm.
Khương Trạm móc tổ chim bị ong vò vẽ chích ngất xỉu, Khương Trạm trộm dưa hấu trong ruộng nhà người ta bị nông dân trồng dưa tóm được la mắng, Khương Trạm ăn gà nướng ở học đường làm tiên sinh tức giận đến xin từ chức, Khương Trạm đi dạo thanh lâu rồi đánh quan trên của Nhị đệ ông ……
Khương An Thành nghĩ đến những cái này, liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ, dưới chân lảo đảo một cái chúi về phía trước.
“Đại ca, cẩn thận.” Khương tam lão gia nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông.
Khương An Thành nhìn về phía Khương tam lão gia, đụng phải đôi mắt cũng trải rộng tơ máu của đối phương.

Khương An Thành cười khổ: “Tam đệ, có phải ta sống rất uất ức không? Đã không thể đem Bá phủ phát dương quang đại, lại không thể giáo dục nhi tử đến ưu tú xuất sắc, cuối cùng ngay cả mạng của nó đều không giữ được. Chờ tương lai xuống dưới, ta nào còn mặt mũi gặp đại tẩu đệ……”
“Đại ca ——” Khương tam lão gia ôm lấy bả vai Khương An Thành, cứ việc trong lòng biết không hề hy vọng, vẫn an ủi nói, “ Trạm Nhi cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu.”
Một bên Khương nhị lão gia hợp thời mở miệng: “Đúng vậy, đại ca, huynh hiện tại cũng không thể suy sụp, nói không chừng một khắc sau sẽ tìm thấy Trạm Nhi.”
Không biết thi thể Khương Trạm có phải bị dạt tới nơi khác rồi hay không, còn tiếp tục tìm như vậy cả người sống cũng chịu không nổi.
Sắc mặt Khương nhị lão gia đỏ bừng, cảm thấy như sắp bị cảm nắng.
Khương An Thành chết lặng gật đầu: “Phải, chỉ cần kiên trì tìm tiếp, nhất định sẽ tìm được nó.”
Ông tuyệt không tiếp nhận kết cục sống không thấy người chết không thấy xác.
Lúc này một đạo thanh âm thật cẩn thận truyền đến: “Phụ thân ——”
Khương An Thành sửng sốt, sau đó cười khổ: “Thật sự là không dùng được nữa, thế mà xuất hiện ảo giác.”
Khương Trạm nhìn dáng vẻ phụ thân ngày xưa uy phong lẫm liệt mà giờ phút này thất hồn lạc phách, chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, bịch một tiếng quỳ xuống thật mạnh dập đầu nói: “Phụ thân, Người không phải ảo giác, nhi tử không chết đâu!”
Khương An Thành vẫn như cũ ngơ ngác nhìn con trai quỳ trên mặt đất không có phản ứng, Khương tam lão gia đã là vui mừng quá đỗi giữ chặt Khương Trạm: “Trạm Nhi, con thật sự không có việc gì?”
Khương Trạm thẳng tắp quỳ trên mặt đất không đứng dậy: “Tam thúc, chất nhi vẫn tốt.”

Khương nhị lão gia hoàn toàn sửng sốt.
Khương Trạm sao có thể còn sống?
Lặng lẽ quan sát một phen, thấy Khương Trạm sắc mặt tuy tái nhợt, y phục trên người lại rất sạch sẽ, Khương nhị lão gia lấy lại tinh thần, vẻ mặt vui mừng nói: “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”
Khương Thương cười rồi kéo Khương Trạm: “Nhị đệ, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt, làm chúng ta lo lắng sắp hỏng rồi.”
Khương Trạm tránh thoát tay Khương Thương, quỳ đến trước mặt Khương An Thành, đáng thương vô cùng cầu nói: “Phụ thân, đều là nhi tử không tốt làm cho Người lo lắng, Người cứ đánh nhi tử một trận thật mạnh cho hết giận đi.”
Khương An Thành ngơ ngác đứng trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay chạm chạm mặt Khương Trạm.
Không sai, nhi tử còn sống!
Giờ khắc này, Khương An Thành chỉ cảm thấy trái tim rơi vào đáy cốc rốt cuộc thăng lên, từ địa ngục về tới nhân gian.
Tiểu súc sinh này!
Khương An Thành muốn như thường ngày đánh một trận cho hết giận, lại phát giác không có sức lực này, không nói một lời xoay người bỏ đi.
Khương Trạm sửng sốt, vội vàng đứng dậy đuổi theo: “Phụ thân, Người chờ một chút ——”

Phụ tử hai người một người đi ở phía trước, một người đuổi theo phía sau, lưu lại vô số người nhiệt liệt nghị luận kỳ sự Nhị công tử Đông Bình Bá phủ đại nạn không chết.
Đông Bình Bá phủ bình thường lúc này đã chuẩn bị dùng cơm trưa, nhưng mà hôm nay các chủ tử tề tụ ở Từ Tâm Đường, không ai nhắc tới chuyện ăn cơm.
Khương Tiếu ngồi ở bên người Khương Tự an ủi nói: “Tứ muội, Nhị ca nhất định sẽ không có việc gì. Ta nói muội hay, ta biết xem tướng mạo, Nhị ca xương chẩm đầy đặn, nội hàm sâu xa, vừa thấy chính là tướng trường thọ ——”
Phùng lão phu nhân mắt gió quét tới, trách mắng: “Tiểu cô nương nói hươu nói vượn cái gì!”
Đường đường Bá phủ cô nương tự xưng biết xem tướng, truyền ra há chẳng phải buồn cười?
Khương Tiếu đương nhiên không biết xem tướng, nói như vậy thuần túy là an ủi Khương Tự mà thôi, nghe vậy thè lưỡi, lặng lẽ cầm tay Khương Tự.
Khương Tự cười xinh đẹp: “Ừ, ta tin Nhị ca nhất định sẽ không có việc gì.”
Bên trong nhà chính không khí ngột ngạt, chỉ có Khương Tự một thân váy đỏ phá lệ đáng chú ý.
Thiếu nữ giờ phút này lưng ngồi đến thẳng tắp, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt, Khương Tiếu nhìn nhịn không được đỏ vành mắt.
Nàng biết Tứ muội là đang ráng chống đỡ, không muốn đối mặt với sự thật Nhị ca xảy ra chuyện, mà trên thực tế trong lòng Tứ muội giờ phút này còn không biết khó chịu thế nào đâu.
Nhị thái thái Tiêu thị lạnh lùng quét Khương Tự một cái, trong lòng cười lạnh: Bà ta cũng muốn xem xem con ranh con này còn mạnh miệng tới khi nào.
“Lão phu nhân, để phòng bếp dọn cơm đi. Chúng ta có thể không ăn, ngài không thể bị đói, bằng không thân thể chịu không nổi.”
Phùng lão phu nhân không có phản đối lời Tiêu thị.
Người là sắt cơm là thép, chết một đứa cháu trai ắt sẽ khó chịu, nhưng vì thế mà ngay cả cơm đều không ăn đạp hư thân thể, vậy thì thật không đáng giá.

“Dọn cơm đi. Bảo phòng bếp chuẩn bị sẵn cơm nước rồi đưa qua cho mấy người Bá gia, nhớ nấu một nồi chè đậu xanh.”
Lúc này tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một bà tử vọt vào bẩm báo nói: “Lão phu nhân, mấy người Bá gia trở về rồi!”
Phùng lão phu nhân không khỏi đứng lên: “Nhị công tử đâu?”
Bà tử rất là kích động: “Nhị công tử cũng đã trở lại!”
Người ở đây đều hiểu lầm bà tử kích động, cho rằng đám người Khương An Thành mang thi thể Khương Trạm về tới, vây quanh Phùng lão phu nhân đi ra ngoài.
Tiêu thị chuyển mắt liếc Khương Tự một cái, thở dài: “Tứ cô nương, phụ thân ngươi tìm người một đêm, hiện tại sợ là sắp chịu hết nổi, ngươi làm nữ nhi cần phải quan tâm nhiều hơn nha.”
“Đa tạ Nhị thẩm quan tâm.” Khương Tự không nóng không lạnh tiếp một câu, bước nhanh ra ngoài.
Không biết Nhị ca ở dưới đả kích liên thủ của Úc Thất và phụ thân còn khỏe hay không?
Phùng lão phu nhân mang theo mọi người mới đi ra cửa viện, liền thấy đám người Khương An Thành nghênh diện đi tới.
Đại nha hoàn A Phúc đi theo phía sau Phùng lão phu nhân xem như trầm ổn, giờ phút này lại nhịn không được kinh hô: “Nhị, Nhị công tử!”
Kia nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng Khương An Thành không phải Nhị công tử Khương Trạm thì là ai.
Tiêu thị như gặp quỷ lẩm bẩm: “Khương Trạm còn sống?”
“Phải nha, Nhị thẩm, ta sớm nói người tốt ắt có hảo báo, ác nhân tự có trời thu. Giờ xem ra, quả nhiên không giả.” Khương Tự nói xong bước qua người Tiêu thị, nhanh chân ra đón. # Edit by Khuynh Vũ #


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui