“Tâm tình tốt?” Tiêu thị thở một hơi thật dài, “Tứ cô nương, nếu ngươi mà biết đêm qua xảy ra chuyện gì, chắc sẽ không nói như vậy.”
Khương Tự lộ ra thần sắc hoang mang.
Trong lòng Tiêu thị càng thêm thoải mái, trên mặt lại lộ ra vẻ bi thương, cầm khăn xoa xoa khóe mắt: “ Ai, lời này phải làm sao nói với ngươi đây.”
Phùng lão phu nhân đã mất kiên nhẫn nói: “ Về đổi lại một thân xiêm y đi.”
Bà ta mặc dù không coi trọng Nhị tôn tử cho lắm, nhưng dẫu gì vẫn là nam đinh tam bối* của Bá phủ. Lúc này dòm hết tôn tử cả nhà, nam đinh càng nhiều một gia tộc mới càng thịnh vượng.
( * Bối: thế hệ)
Với cả, coi như Khương Trạm không có tiền đồ, ai biết trong đám con cháu tương lai của nó có ai có thể quang môn diệu tổ hay không?
Vì thế tâm tình giờ phút này của Phùng lão phu nhân cũng chẳng tốt gì cho cam, nhìn váy đỏ của Khương Tự phá lệ chói mắt.
Khương Tự cúi đầu nhìn nhìn, khó hiểu nói: “ Cháu gái không biết nơi nào không ổn ——”
“ Nhị ca ngươi đêm qua rơi xuống nước, đến nay tung tích không rõ!” Phùng lão phu nhân không vui nói.
Lúc trước thấy Vĩnh Xương Bá thế tử cách vách hơi thân cận với Khương Tự, Phùng lão phu nhân một lần nữa xét lại phân lượng của đứa cháu gái này ở trong lòng, sau đó nhiều lần ám chỉ Khương Tự đi lại thường xuyên với đại cô nương Vĩnh Xương Bá phủ.
Nhưng Khương Tự cứ như đứa đầu óc chậm chạp, từ cái hôm từ Vĩnh Xương Bá phủ trở về rốt cuộc không qua đó nữa.
Trong lòng Phùng lão phu nhân tuy còn chứa niệm tưởng, lại ngày càng bất mãn với Khương Tự không biết điều. Chờ đến khi Nghi Ninh Hầu phủ xảy ra chuyện, còn liên lụy Khương Tự vào, cứ việc cuối cùng chứng minh được Khương Tự trong sạch, Phùng lão phu nhân cũng hiểu được từ rày về sau cháu gái đã không thể chiếm được lợi ích từ chỗ Nghi Ninh Hầu phủ bên kia nữa, tâm tư coi trọng nàng cũng càng thêm phai nhạt.
Không thể không nói, Phùng lão phu nhân là một người phi thường thực tế, khi một người trong lòng bà ta giảm bớt phân lượng, thái độ tự nhiên cũng thay đổi theo.
Khương Tự hơi hơi trợn to con ngươi, đem khiếp sợ hiển lộ vừa đủ, lẩm bẩm nói: “ Nhị ca đến giờ chưa có tin tức? Vì sao hiện tại mới nói cho con?”
Tiêu thị nhìn bộ dạng bị đả kích trầm trọng của Khương Tự chỉ cảm thấy thống khoái.
Bà ta trước kia chưa từng để Khương Tự ở trong mắt, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mỗi khi đối đầu với nha đầu này kiểu gì cũng sẽ ăn thiệt thòi, cục tức này thật sự khó mà nuốt trôi.
Huynh trưởng duy nhất mất đi, từ đây nhà mẹ đẻ thiếu đi một chỗ dựa lớn, bà ta cũng muốn xem nha đầu này còn đắc ý thế nào.
Trong lòng Tiêu thị nghĩ như vậy, trên mặt lại vô cùng quan tâm: “ Phụ thân ngươi, mấy người thúc thúc còn có đại ca nhận được tin tức liền chạy đến bờ sông Kim Thủy, trước mắt còn chưa có tin tức Nhị ca ngươi. Sở dĩ hiện tại mới nói cho ngươi, là phụ thân ngươi sợ tối qua ngươi biết sẽ ngủ không ngon. Ai, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ mà, Nhị ca ngươi nếu có chuyện gì, phụ thân ngươi biết làm sao bây giờ đây?”
“Nhị thẩm rất muốn Nhị ca ta xảy ra chuyện?” Khương Tự mặt đẹp trầm xuống, nhàn nhạt hỏi.
Biểu tình của Tiêu thị trong nháy mắt vặn vẹo, bất mãn nói: “ Tứ cô nương, Nhị ca ngươi cũng coi như ta nhìn lớn lên, cùng bọn đại ca, tam đệ ngươi không khác gì nhau, ta thế nào lại ngóng trông Nhị ca ngươi xảy ra chuyện? Ngươi nói như vậy thật làm thím quá thất vọng đấy.”
“Ồ.” Khương Tự tung ra một chữ.
Tiêu thị cứng lại, âm thầm cắn nát răng ngà.
Nha đầu này tức chết người quả thực không đền mạng!
Nghĩ đến kết cục của Khương Trạm, lửa giận của Tiêu thị tiêu hơn phân nửa, khuyên nhủ: “ Tứ cô nương, nghe lão phu nhân nói, mau đi thay xiêm y đi.”
Khương Tự sửa sang y phục, không nhanh không chậm nói: “Ta không thay.”
“Tứ nha đầu!” Phùng lão phu nhân không vui quát một tiếng.
Khương Tự hơi hơi nâng cằm: “Tổ mẫu, ngài muốn cháu gái thay y phục gì đây? Không lẽ muốn con đổi thành váy trắng?”
Phùng lão phu nhân bị hỏi đến sửng sốt.
Ánh mắt Khương Tự chuyển nhìn về phía Tiêu thị, cười lạnh nói: “ Nhị ca ta còn chưa có tin tức truyền đến đâu, Nhị thẩm liền khuyến khích tổ mẫu muốn ta thay quần áo, không biết rắp tâm kiểu gì? Nếu đêm qua là đại ca rơi xuống nước, Nhị thẩm sáng nay nhìn thấy ta mặc một thân tố y, chẳng lẽ không cảm thấy đen đủi?”
Tiêu thị vừa nghe Khương Tự thế mà nêu ví dụ lên mặt con trai mình, tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Tứ cô nương, ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Còn để thím ta đây vào mắt nữa không?”
Một bên tam thái thái Quách thị nhịn không được hoà giải: “Nhị tẩu, tẩu bớt nói hai câu đi. Nhị công tử xảy ra chuyện, trong lòng Tứ cô nương âu cũng khó chịu.”
Tiêu thị cười lạnh một tiếng, không nói nữa.
Lúc này bà ta không cần thiết tranh miệng lưỡi với con ranh này, dù sao chết chính là Khương Trạm, đến lúc đó xem ai khóc!
“ Con sáng nay tới thỉnh an tổ mẫu, thay váy thạch lựu này liền cảm thấy tâm tình vui sướng, cứ như sẽ có chuyện tốt phát sinh. Con tin đây là dấu hiệu tốt, cho nên sẽ không đổi váy đâu.” Khương Tự ngữ khí kiên quyết, nhún gối với Phùng lão phu nhân, “Tổ mẫu, mong người chớ có khó xử cháu gái.”
“Ngươi ——” Phùng lão phu nhân tức giận thái độ cường ngạnh của Khương Tự khi đối mặt với trưởng bối, điều này làm cho bà ta có loại xúc động bị mạo phạm.
Khương Tự mặt không đổi sắc chờ Phùng lão phu nhân phát hỏa.
Mấy ngày nay thái độ của tổ mẫu có chút kỳ quái, dường như động tâm tư gì đó, nàng cũng không thể biểu hiện vẻ mặt yếu đuối, làm đối phương cảm thấy nàng là một cục bột mặc người nhào nặn.
Trong phủ trên dưới hình như đều đã quên, cho dù là kiếp trước, nàng trước nay đều không phải loại cô nương dịu ngoan động lòng người.
“Được rồi, vậy chờ tin tức của mấy người phụ thân ngươi đi!” Phùng lão phu nhân nhịn cả giận nói.
Bà ta hiện tại không muốn phí miệng lưỡi với một tiểu nha đầu, hết thảy chờ có tin tức của Nhị tôn tử rồi lại nói.
“Nếu Nhị ca ngươi xảy ra chuyện ——”
Nếu truyền đến tin dữ, bà ta chắc chắn hung hăng giáo huấn nha đầu này.
Khương Tự cười cười: “Tổ mẫu yên tâm đi, Nhị ca con là người tốt, người tốt sẽ có hảo báo.”
Nàng nói xong ánh mắt hờ hững quét về phía Tiêu thị: Còn về những ác nhân kia, ắt có trời thu.”
Trong lòng Tiêu thị tức chết đi được.
Đây không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao? Con ranh này thật sự đáng giận!
Chung quy chỉ là đứa không có đầu óc, còn người tốt sẽ có hảo báo nữa chớ, Khương Trạm đã rơi xuống nước lâu như vậy, hiện giờ thi thể chỉ sợ đều sưng phù lên rồi.
Quách thị thờ ơ lạnh nhạt, yên lặng thở dài.
Tứ cô nương không muốn tin tưởng sự thật Nhị công tử xảy ra chuyện, tình nguyện chống đối lão phu nhân cũng không đi thay y phục, giống như làm vậy là sẽ không có việc gì.
Ai, nói ra cũng thật đáng thương đáng tiếc.
Phùng lão phu nhân lười đến nói thêm một chữ với Khương Tự, hai mắt hơi khép, xoay chuyển từng viên Phật châu.
Khương Tự hoàn toàn không thèm để ý tâm tư mọi người, nàng hiện tại chỉ muốn biết Nhị ca được Úc Thất “Chiếu cố” thế nào rồi thôi.
Khương Trạm lúc này đã tỉnh, say rượu làm đầu hắn đau muốn nứt, thấy rõ người trước mắt nhịn không được xoa xoa đôi mắt: “Dư Thất ca sao lại xuất hiện? Ta nhất định còn chưa có tỉnh.”
“Huynh đệ, đệ chọc phải đại sự rồi.” Úc Cẩn vỗ mạnh bả vai Khương Trạm.
Khương Trạm ngẩn ra: “Dư Thất ca, ta chọc phải chuyện gì?”
Úc Cẩn thở dài: “ Chuyện tối hôm qua đệ không nhớ rõ tí nào?”
Khương Trạm ngẩn người, lâm vào hồi ức.
Tối hôm qua hắn cùng mấy người Dương Thịnh Tài cùng nhau uống rượu, sau lại uống vào không ít, Dương Thịnh Tài nói muốn chơi cái khác, cư nhiên cắn lỗ tai hắn. Hắn giận dữ đánh lên, rồi sau đó ——
Khương Trạm nhẹ nhàng đấm đấm đầu.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không nhớ ra a.
Khương Trạm cầu cứu nhìn về phía Úc Cẩn.
Sắc mặt Úc Cẩn vô cùng trầm trọng: “ Trăm triệu không nghĩ tới Khương Nhị đệ sẽ bị người ta chiếm tiện nghi bự như vậy, còn là một nam nhân!”
Ừm, nói mông lung với Khương Trạm thật đúng là một ưu điểm nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...