“ Nhanh lên nhanh lên!” Một đội quan sai chạy dọc theo bờ sông, dưới ánh lửa ánh đèn, có thể nhìn thấy sự nghiêm nghị cùng vội vàng của những người này.
Sông Kim Thủy là một động tiêu tiền, ngồi trong những thuyền hoa lan khắc cột họa* thường thường đều là quan to hiển quý, một khi xảy ra chuyện quả thật khó lường, từ khi Chân Thế Thành từ lên làm phủ Doãn Thuận Thiên, liền chuyên môn phái vài tên nha dịch tuần tra ở đây, một khi phát sinh đại sự lập tức đánh chiêng, như vậy sẽ có rất nhiều quan sai chạy tới. # Edit by Khuynh Vũ #
Muốn làm tốt các mặt của phủ Doãn Thuận Thiên đều phải suy xét chu đáo, đây cũng là nguyên nhân mà các đời đảm nhiệm phủ Doãn Thuận Thiên luôn làm không được lâu, mà Chân Thế Thành hiển nhiên là một người năng lực xuất chúng.
Khương Tự nhìn quan sai chạy tới sắc mặt khẽ biến, phân phó lão Tần: “ Trước đừng cập bờ, lẫn vào trong những thuyền hoa du thuyền đó rồi nói sau.”
Có lẽ là liên tiếp kiến thức đến Chân Thế Thành phá án ra sao, Khương Tự đối với người này có một loại nhạy bén bản năng.
Thuyền hoa nổi lửa, tâm tư của người bình thường đều là lưu lại xem náo nhiệt, vào lúc này lại có con thuyền lặng lẽ rời đi, tương đương nói cho người khác hay thuyền này có vấn đề.
Nàng từ trong những quan sai này nhìn thấy tên thuộc hạ thường xuyên đi theo bên người Chân Thế Thành đang chỉ huy bộ phận nha dịch canh giữ bến tàu, đương nhiên không thể mạo hiểm.
Có cấp trên năng lực xuất chúng, ắt sẽ có cấp dưới năng lực xuất chúng.
Thuyền nhỏ đột nhiên ngừng lại, một cái thuyền hoa ngăn cản đường đi của bọn họ.
Lão Tần tay cầm trúc hao, toàn thân đề phòng.
Bằng vào kinh nghiệm, hắn có thể khẳng định thuyền hoa này là tới vì bọn họ.
Một người từ trên thuyền hoa nhô đầu ra, bất đắc dĩ nói: “Đi lên!”
Vị trí này của bọn họ ánh sáng hơi tối, Khương Tự mới liếc mắt một cái đã thấy rõ bộ dạng người nọ.
A Man không khỏi quay đầu: “Cô nương, là Dư công tử ——”
Khương Tự ngóng nhìn náo nhiệt trên bờ cùng trên mặt sông một chút, không chút do dự nói với lão Tần: “Đưa Nhị công tử lên thuyền hoa!”
Rất nhanh lão Tần đã ôm Khương Trạm lên trên thuyền hoa, theo sát là Khương Tự và A Man lần lượt lên thuyền.
Úc Cẩn hơi gật đầu với lão Tần: “Ngươi có thể rời đi.”
Lão Tần vốn ngụy trang thành người bán hàng rong bán hoa quả tươi, một người chèo thuyền rời đi không thể nghi ngờ là an toàn nhất, mà ba người Khương Tự lên thuyền hoa của Thất hoàng tử, an toàn đương nhiên càng bảo đảm hơn.
Sau khi nhận được ra hiệu của Khương Tự, lão Tần yên lặng chèo mái chèo rất nhanh rời đi.
Con thuyền hoa này của Úc Cẩn không lớn, cũng không tính là hoa lệ, có thể nói ở trong đông đảo thuyền hoa không quá chú ý. Không giống bình thường chính là trong thuyền hoa không có mấy người linh tinh như hoa nương tiểu quan này nọ, bên trong thuyền hoa cho người ta cảm giác trống vắng lại thanh tịnh.
Gần cửa sổ đại đường của thuyền hoa có một cái bàn vuông, trên đó bày một bầu rượu cùng mấy đĩa hoa quả tươi, bởi vì chỉ có một cái ly uống rượu dùng qua, thoạt nhìn càng quạnh quẽ hơn.
Dàn xếp xong cho Khương Trạm, Úc Cẩn nhìn Khương Tự thở dài: “ Trước đi mặt rửa sạch sẽ thay y phục rồi nói sau.”
Khương Tự vì một ngày này mà cân nhắc đi cân nhắc lại vô số chi tiết, bao gồm hành động sau khi bốc cháy nhảy từ cửa sổ xuống sông, là vì để thoát thân, cũng là ở trong thời khắc vạn phần nguy cấp này tạo thành ám chỉ cho đám người Dương Thịnh Tài. Dưới tình hình ấy, mọi người nhìn thấy một người nhảy sông, thường thường đều sẽ không cần nghĩ ngợi noi theo.
Khương Tự tự nhiên cũng suy xét vấn đề sau khi lên sẽ thay đổi y phục sạch sẽ, cho nên trong tay nải tùy thân của A Man đã sớm đặt hai bộ xiêm y, nam trang nữ trang đều có, xem như lo trước khỏi hoạ.
Thuyền hoa có phòng tư mật cực tốt, Khương Tự được A Man thay xong xiêm y, trở lại đại đường của thuyền hoa.
Tầm mắt của Úc Cẩn dừng ở trên đầu tóc ướt nhẹp của thiếu nữ, cười nói: “Cũng may trời nóng, tóc rất nhanh là có thể khô, có điều sau khi trở về nhớ rõ phải tắm lại cho kỹ, miễn cho khí lạnh nhập thể.”
Khương Tự không nói chuyện, lẳng lặng nhìn hắn.
Úc Cẩn cười cười: “Đừng hiểu lầm, hôm nay chỉ là vừa khéo, ta không có theo dõi nàng.”
Hắn đương nhiên đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, bằng không A Tự lại muốn chán ghét hắn.
Nghĩ đến thiếu nữ một thân nam trang cầm trúc hao mặt vô biểu tình đem người lộ ra mặt nước ấn xuống từng chút một, con tim bạo động của thiếu niên liền an phận hơn rất nhiều.
Ừm, tạm thời vẫn là thành thật tí đã.
“ Ngươi đều thấy được?” Khương Tự rốt cuộc mở miệng.
Úc Cẩn cười gượng: “Ha hả, nàng sẽ không giết người diệt khẩu chứ?”
Khương Tự ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Ta không rảnh như vậy, cũng không có bản lĩnh đó.”
Nàng từ cửa sổ nhìn bóng người chen chúc cách đó không xa, có loại cảm giác giải thoát.
Úc Thất nhìn thấy nàng lãnh khốc giết người như thế, hẳn là sẽ không tiếp tục động tâm nữa. Dù sao nam tử thưởng thức đều là nữ tử thiện lương nhu nhược, mà nàng sau khi chết sống lại, đã sớm không còn dáng vẻ đó nữa.
“ Ta nhìn thấy Khương Nhị đệ bị người ta đẩy ra từ cửa sổ.”
Ánh mắt Khương Tự hơi đổi, cùng Úc Cẩn đối diện.
Nàng kỳ thật không tin đêm nay gặp được chỉ là trùng hợp, có điều đối phương không thừa nhận nàng tự nhiên sẽ không vạch trần, để tránh hỗn đản này vò đã mẻ không sợ sứt lắm miệng nói bậy.
“Cho nên nàng làm rất tốt, không cần áy náy.”
Không thể không thừa nhận, Úc Cẩn nhìn thấy Khương Tự quyết tuyệt giết chết Dương Thịnh Tài như vậy suýt chút nữa nhịn không được vỗ tay khen hay, song tán thưởng qua đi lại nhịn không được bắt đầu lo lắng.
A Tự rốt cuộc chỉ là tiểu cô nương thôi, trong cơn nổi nóng giết người, qua đi tất nhiên sẽ trằn trọc ngủ không ngon giấc, vạn nhất lại lưu lại bóng ma càng phiền toái hơn.
“Những kẻ lấy ơn báo oán đó đều là đầu óc có vấn đề, huynh trưởng của nàng bị người khác hại, nàng thay huynh trưởng báo thù một chút tật xấu đều không có. Nếu bởi vì cái này mà trong lòng không thoải mái thì càng ngốc hơn, nàng nghĩ đi, chết một kẻ tai họa, có lẽ sẽ có trăm ngàn con người được lợi, nói ra vẫn là một cọc đại công đức.” Úc Cẩn nỗ lực an ủi người trong lòng.
Một bên A Man nhịn không được nhếch miệng.
Dư công tử và cô nương thật đúng là trời sinh một đôi, lời nói đều y như nhau.
Trên phương diện an ủi người Úc Cẩn hiển nhiên không am hiểu mấy, Khương Tự nghe đối phương vụng về an ủi, âm thầm thở dài.
Đổi lại là cô nương bình thường, nghe xong kiểu an ủi phản ngược chuẩn mực này đã sớm khóc gần chết.
Đương nhiên, cô nương bình thường cũng sẽ không giống như nàng mặt không đổi sắc giết người.
Khương Tự cười cười với Úc Cẩn: “Ta biết ta làm chính là chuyện tốt, loại người này đáng chết.”
Câu nói kế tiếp của Úc Cẩn lập tức nghẹn trong cổ họng, bởi vì dừng quá gấp, mà bị ho khan.
Một hồi lâu bình tĩnh trở lại, Úc Cẩn nghiêm túc đánh giá nét mặt Khương Tự: “Sẽ không áy náy?”
“Sẽ không.”
Áy náy? Nàng hiện tại chỉ muốn uống cạn một chén lớn, chúc mừng kẻ kiếp trước hại chết Nhị ca bị nàng xử lý.
“Cũng không sợ hãi, không thấp thỏm?” Úc Cẩn đều có chút khó mà tin được.
Còn có chuyện gì cao hứng hơn việc phát hiện cô nương trong lòng càng hợp khẩu vị hơn so với trong tưởng tượng nữa đây.
Khương Tự hơi hơi mỉm cười, ngữ khí vô cùng khẳng định: “ À không, ta chỉ cảm thấy cao hứng.”
Úc Cẩn cười vang: “Ta cũng cao hứng!”
“Ngươi cao hứng cái gì?” Khương Tự kinh ngạc.
Úc Cẩn nhịn xuống trái tim kích động, cười nhạt nói: “Vốn dĩ đêm khuya nhàm chán di du sông Kim, không nghĩ tới có thể giúp đỡ Khương Nhị đệ chút việc, còn không đáng cao hứng sao?”
Khương Tự nhìn xung quanh thuyền hoa, thuận miệng nói: “Một người đêm du sông Kim, xác thật nhàm chán.”
Ý cười bên môi Úc Cẩn cứng đờ, ho nhẹ một tiếng nói: “Một người du sông mới tự tại, những hoa nương đó ồn ào đến đau đầu. Á, kỳ thật ta rất ít tới đây.”
Nhất định phải nghe ta giải thích nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...