Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Hai tay Úc Cẩn đặt ở đầu gối, nhìn rất thành khẩn.
Hắn kỳ thật rất muốn bày ra bộ dáng thành thực trung hậu kìa, nhưng sinh ra không có khả năng đó, ngụy trang quá khó khăn.
“ Nhà ta xem như vọng tộc, có điều lứa này của ta huynh đệ tỷ muội đông đảo, ta hàng bảy, không được coi trọng.” Úc Cẩn thản nhiên cười cười, “ Nói cách khác, tương lai sống tốt hay xấu chủ yếu dựa vào chính mình, đương nhiên phụ mẫu quản thúc ta so với các huynh đệ được coi trọng khác cũng ít hơn nhiều, xem như có lợi có hại đi.”
Khương Trạm không khỏi gật đầu.
Không quá được phụ mẫu coi trọng chính là ưu điểm nha!
Hắn chính là quá được lão cha coi trọng, trưởng thành còn bị nhìn chằm chằm đến như thế, một lời không hợp liền bị đánh.
“ Cho nên Dư Thất ca liền đến kinh thành lang bạt?”
Úc Cẩn liền giật mình, thuận thế mượn con lừa phá xuống dốc núi: “ Đúng vậy, dự định ở kinh thành đứng vững gót chân. Như vậy, sau khi cưới vợ cũng không cần ở cùng phụ mẫu.”
Khụ khụ, hoàng tử sau khi thành thân nếu như ở trong cung, vậy vấn đề liền lớn rồi, nước miếng của Ngự Sử cũng để để dìm ngập hoàng cung rồi.
Hai mắt Khương Trạm sáng lên.
Tứ muội tính tình lạnh lùng, không biết dỗ người, nếu như gả đi không ở chung với cha mẹ chồng thì tốt quá rồi.
“ Khương Nhị đệ, đệ còn có gì muốn hỏi sao?”
Khương Trạn thanh thanh yết hầu: “ Vừa rồi chỉ là tùy tiện tâm sự, ta không có suy nghĩ gì cả.”
Hỏi nhiều, lại có vẻ như hắn thật sự để ý lắm ——
“ Mặc kệ như thế nào, Tứ muội ta vẫn còn nhỏ đó.” Khương Trạm nghiêm mặt đứng lên, trở về ngủ.

Khương Trạm sau khi trở về phòng ngã đầu xuống giường nhìn chằm chằm nóc nhà thở dài.
Thật là phiền, nghĩ đến tương lai Tứ muội gả cho nam nhân hoàn toàn xa lạ liền hoảng hốt, nhưng cứ nghĩ đến nàng gả cho Dư Thất ca lại muốn đạp cho Dư Thất ca mấy cước.
Làm ca ca thật đúng là buồn rầu mà!
Khương Tự lúc này cũng không chìm vào giấc ngủ.
Giày vò đến nửa đêm đã mệt mỏi rồi, nàng lại còn nôn nóng ngóng trông bình minh để đi gặp Lý cô nương một hồi nữa.
Manh mối của nữ thi trong vườn hoa Trường Hưng Hầu phủ, tám chín phần mười phải rơi vào trên đầu Lý cô nương.
Nghe tiếng Khương Tự trằn trọc, A Man ngủ ở trên sạp nhịn không được hỏi: “Cô nương, ngài ngủ không được sao?”
Tiếng nói của nàng vừa rơi, bỗng nhiên một đạo sấm sét vang lên, theo sát là ánh sáng vạch phá bầu trời đêm, chiếu lên cửa sổ sáng như tuyết.
Trong nháy mắt đó, đại địa phảng phất như đều rung động mấy lần, cực kì doạ người.
A Man giật nảy mình, trở mình một cái xoay người xuống giường, ngay cả giày đều chưa xỏ đã chạy tới bên người Khương Tự, lo lắng hỏi: “ Cô nương, ngài không có sao chứ?”
Khương Tự ngồi dậy, thần sắc bình tĩnh: “ Không có việc gì.”
“ Á, cô nương, ngài không sợ sét đánh sao?”
Khương Tự dứt khoát đứng dậy xỏ giày đi đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy ra cửa sổ, nói khẽ:” Không sợ.”
Nàng từ nhỏ sợ sét đánh, tật xấu này A Man cùng A Xảo đều biết, chỉ có điều sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy đã sớm không sợ rồi.

Sét đánh nào đáng sợ bằng lòng người.
Gió vù vù lùa vào, thổi đến tóc dài cùng váy áo nàng phất qua phất lại.
Bầu trời cao xa, cả khối màu mực phủ kín bị từng tia sáng chiếu lên sáng ngời, cảnh sắc ngoài cửa sổ ở dưới màn sáng ngời này trở nên rõ ràng không bỏ sót.
Rất nhanh hạt mưa liền rơi xuống.
Đầu tiên là một giọt tiếp một giọt, lại không phải lất phất như mưa xuân, mà là mang theo mạnh mẽ đặc thù của ngày hè, hạt mưa như hạt đậu rất nhanh liền xuyên thành một đường.
Lại là một tiếng sấm chớp vang lên, mưa càng lúc càng lớn, ngoài cửa sổ trắng xoá không nhìn rõ thứ gì, chỉ có tiếng mưa rơi như thiên quân vạn mã, quấy nhiễu vô số giấc mộng của người khác.
Đây mới thực là mưa rào tầm tã.
Dưới cơn gió trợ lực, nước mưa từ cửa sổ nhẹ nhàng tạt vào.
A Man vội vàng đóng kín cửa sổ.
“ Cô nương, coi chừng lạnh, vẫn là nằm đi thôi.”
Khương Tự đứng ở chỗ cũ không hề động, mặc dù đóng cửa sổ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
A Man thấy thế dứt khoát châm đèn, trong phòng lập tức sáng lên.
“ Cơn mưa này tới còn rất nhanh.” Trong mắt Khương Tự mơ hồ có ý cười, lại không ai phát giác.
A Man cầm kiện áo ngoài đi tới phủ thêm cho nàng, có hơi phát sầu: “ Cô nương, mưa lớn như vậy, ngày mai chúng ta có thể đi được nữa không nha?”

Khương Tự lườm A Man một cái, cười nói: “Gấp cái gì?”
A Man trừng lớn mắt: “ Người chết đó, mặc dù bản án đã phá, thế nhưng ngẫm lại hung thủ lại là trụ trì tạm thời của chùa Linh Vụ, nhiều cách ứng mà.”
Nói đến chỗ này A Man bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: “ Nếu năm đó chùa Linh Vụ đã gạt người, thì có thể thấy được hương hỏa cũng không linh nghiệm, vậy cái loại miếu nhỏ hoang vu này còn có gì ngốc đầu? Kinh thành khắp nơi đều có.”
Gặp Khương Tự chỉ cười, tiểu nha hoàn nháy mắt mấy cái: “Cô nương, tiểu tỳ nói không đúng sao?”
“Ngươi nói có đạo lý.” Nghe mưa rơi gió lớn bên ngoài, tâm tình Khương Tự không tệ, “ Đi ngủ đi.”
Nàng dẫn đầu đi hướng giường ngủ, thoát áo ngoài rồi nằm xuống.
Trời mưa, mưa rơi so với trong dự liệu của nàng còn lớn hơn, nàng rốt cục có thể an tâm ngủ rồi.
A Man thấy Khương Tự nằm xuống, vội vàng thổi đèn, nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường nằm.
Mưa to tùy ý vỗ vào cửa sổ, cuồng phong thổi bay hoa mộc ào ào rung động, trong phòng lại rất nhanh vang lên tiếng hít thở đều đều của hai chủ tớ.
Khi Khương Tự mở mắt, chuyện thứ nhất chính là nghiêng tai lắng nghe.
Nàng cần cơn mưa lớn này để khiến Lý cô nương cùng ở chùa Linh Vụ tự nhiên lưu lại, như vậy thì có thể miễn đi không ít phiền phức.
Cũng may trời chiều lòng người, bên ngoài vẫn là tiếng mưa rơi gió lớn, trái tim Khương Tự rốt cục yên tâm.
Rửa mặt trang điểm này nọ tỉ mỉ xong, Khương Tự mới đi ra khỏi cửa, liền gặp một người khoanh tay đứng im trên hành lang.
Nghe được động tĩnh, người kia nhìn qua, khẽ mỉm cười với Khương Tự.
Thiếu niên ngũ quan tuấn lãng, nụ cười sạch sẽ, chính là Úc Cẩn không thể nghi ngờ.
Không đợi Khương Tự có phản ứng, Khương Trạm đã không biết từ chỗ nào chui ra, vừa vặn ngăn ở trước người Úc Cẩn, ngăn cách ánh mắt của hai người.
Khương Tự hơi ngạc nhiên, nhìn về phía màn mưa.

Nhị ca hôm nay trúng gió gì vậy? Chẳng lẽ là chạy hết cỡ trong mưa?
Thần sắc Úc Cẩn không có mảy may biến hóa.
Đêm qua quyết định thẳng thắn với Khương Trạm, một bước này không có đi sai. Khương Trạm lúc ấy không có đánh hắn mấy quyền, có thể thấy được đối với vị chuẩn muội phu là hắn vẫn rất hài lòng. Về phần một ít động tác nhỏ hiện tại, ha ha, vùng vẫy giãy chết mà thôi, hắn gặp nhiều rồi.
Khương Trạm cảnh cáo trừng Úc Cẩn một chút, sải bước đi hướng Khương Tự: “Tứ muội, đêm qua ngủ có ngon không?”
“ Vẫn được, nhị ca thì sao?”
“À, ta cũng được.” Ánh mắt Khương Trạm lấp lóe, quầng thâm to tướng trên mắt đen khiến hắn thoạt nhìn như là đêm không về ngủ đi dạo một vài nơi tốt vậy.
Khương Tự nhíu mày: “ Muội thấy nhị ca hình như ngủ không được ngon giấc ——”
Khương Trạm vội vàng nói sang chuyện khác: “ Chúng ta nhanh ăn cơm đi, bụng đều kêu ọt ọt rồi. Cơn mưa này thật là đáng ghét, rơi từ giữa đêm đến bây giờ còn chưa ngừng, xem ra trong chốc lát là không đi được rồi.”
Một bữa cơm ăn xong, huyện úy bên kia phái người đến mời mấy người đi uống trà, Úc Cẩn và Khương Trạm đối với vị Huyện úy nhìn rõ mọi việc kia rất có hảo cảm, loại ngày mưa này cũng nhàn rỗi, liền không có khước từ.
Khương Tự lại tìm cái cớ lưu lại, chờ hai người vừa đi, đi đến trước cửa phòng Lý cô nương nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
“ Ai?” Trong phòng truyền đến thanh âm của Lý cô nương, khó nén khàn khàn cùng khẩn trương.
“ Ta là muội muội Tưởng Nhị.” Khương Tự lời ít mà ý nhiều trả lời một câu.
Nàng không phải một người am hiểu kiếm cớ, có điều cũng không sao, nói đến càng ít, có lẽ đối phương càng hiếu kỳ.
Không đợi bao lâu, cửa quả nhiên cọt kẹt một tiếng rồi mở ra.
Nay chỉ có một chương, bữa nào ta sẽ gắng bù, huhu, quá buồn ngủ ấy mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui