Gió là của trời,
Gió là của người,
Gió không phải của ta.
Mây là của trời
Mây là của người,
Mây không phải của ta.
Người, cũng không phải của ta.
Ta là vì người,
Người lại chẳng vì ta.
Thành Khải không tỉnh lại, cũng chẳng muốn tỉnh lại.
Gió cuốn mây bay thế nào, cậu cũng chẳng cần biết nữa.
Miên man...
Bố mẹ Thành Khải đều có mặt.
Nhìn cậu con trai cả vì suy kiệt mà nhắm hờ đôi mắt.
Ông bà đau lòng tới thắt ruột thắt gan.
Những cuộc điện thoại, nhưng cuộc gọi video báo bình an. Ông bà đều tin cả. Để rồi giờ đây lại thành ra như thế này sao?
Nước mắt muôn đời vẫn chảy xuôi,
Không có nơi nào, bằng gia đình, bằng quê hương
Ông bà quyết định, sau khi khỏi,
Cậu, sẽ được đưa về Nam Định.
=============
Trong khi Đức đang muốn làm loạn khắp bệnh viện, túm lấy tên bác sĩ điều trị muốn đánh một trận thì công an ập tới.
Đức, bị tạm giam.
Trong khi mọi người nhốn nháo đỡ Thành Khải vào viện, Long căm phẫn siết chặt đôi bàn tay. Cậu báo công an. Cậu không tin trên đời này không còn chút gì là đạo lý, là lẽ phải, cậu đấu không lại hắn, cậu không bảo vệ được Khải. Nhưng đây cũng không phải là một xứ mù, Trần Đức không thể một tay che trời!.
Một ngày Thành Khải còn chưa tỉnh, Trần Đức bị giam một ngày,
Hai ngày Thành Khải còn chưa tỉnh, Trần Đức vẫn còn ở trong trại giam.
Nơi này, cậu cũng đã từng ở qua.
Nhưng chưa bao giờ, chấn song lại lạnh lẽo tới như vậy.
Long tố cáo cậu về hành vi giam cầm người khác.
Giam cầm?
Là cậu đã giam cầm Thành Khải sao?
Đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía ánh sáng heo hắt nơi cửa sổ,
Trần Đức đếm từng khoảnh khắc.
Như thế nào, lại có thể?
Suy kiệt,
Thành Khải không mang một bệnh gì trầm trọng, thế nhưng tên bác sĩ chết tiệt điều trị cho cậu lại nói rằng cậu quá yếu!
Cậu không để Thành Khải chịu đói một bữa nào
Cậu không để Thành Khải phải một chút nắng một chút mưa!
Cậu cũng không cần anh ta phải diễn ra một vở kịch thương tâm như vậy!
Vậy tại sao..
Mỗi một ngày anh ta đều héo hon đi...
Mỗi một ngày anh ta đều mệt mỏi hơn...
Vì sao?
Đức vô lực dựa lưng lên bức tường đằng sau...
Vì sao ư?
Cái ngày ấy, Đức dẫn gái về nhà, làm tình với cô ta trước mặt Thành Khải. Bắt Thành Khải đứng tại đó... là anh ta đã khóc sao?
Cái ngày ấy, Thành Khải về trễ,là chính cậu đã dọa sẽ đem cái video đó tung lên mạng khiến anh ta phải quỳ xuống chân cậu van xin.. Đêm hôm đó, anh ta.. cũng khóc sao?
Cái ngày ấy, chính cậu đã tra hỏi một trăm lần anh ta đã đi cùng với ai để không còn đủ sức " phục vụ" cho cậu, anh ta... đã khóc sao?
Không...
Không..
Trời ơi...
Đó không phải là diễn...
Không có vở kịch nào ở đây hết. Đúng không?
Thành Khải... anh là chịu đựng tôi. Đúng không?
Anh làm tất cả, chỉ vì sợ hãi đoạn video đó, đúng không?
Anh căm hận tôi, đúng không?
Thành Khải...
Rút cuộc những chuyện này, là sao?
Là sao?
Ôm lấy đầu,
Khóc.
Hôm nay, người khóc, lại là tôi. Trần Đức.
Từ ngày mẹ mất.
Ngày hôm nay, sau 8 năm.Tôi lại khóc.
Những giọt nước mắt tôi tưởng đã cạn khô rồi, hôm nay lại bật ra từ khóe mắt.
Vì sao?
Tất cả chuyện này là vì cái gì?
Thành Khải, rút cuộc... anh là người như thế nào?
Anh đối với tôi.. là gì đây?
============
Hà Nội,
Tháng 1, 2018,
Ông Độ, ba của Trần Đức, đang ngồi nhâm nhi chén nước trà với ông bạn già của mình – ông Thanh.
Ông Thanh là một trong những vị bác sĩ tài ba của bệnh viện Bạch Mai, khoa tim mạch.
Thực chất, ba của Trần Đức bị một số vấn đề về tim, nên mới tạo ra cơ duyên gặp gỡ giữa hai người, khi ông Thanh là người điều trị chính. Tính cách hài hòa, nói chuyện ăn ý, thế nên dẫu là một kẻ Bắc, một người Nam, hai người vẫn duy trì được tình bạn tâm giao nhiều năm.
Mỗi khi có dịp công tác ngoài Hà Nội, ba của Trần Đức thường hay tìm tới người bạn này mà nhâm nhi đôi tách trà.
Ông cũng rất cưng cô con gái nhỏ của người bạn kia, tên Thu Vân, vẫn thường trêu ông Thanh là cho xin cô bé vào Sài Gòn làm dâu.
Câu chuyện đang vui vẻ, bỗng ông Độ nhận được một cuộc gọi từ vợ mình – bà Lan
- Alo
- Anh ơi, mau bay vô Sài Gòn gấp, thằng Đức bị tạm giam rồi!
- Sao cơ? Tạm giam?
- Vâng, anh mau thu xếp vô liền nha. Em tới chỗ luật sư Hải đây...
- .....
- Tuýt....
Bà Lan là một người nhã nhặn, nếu không phải việc quá gấp thì sẽ không khi nào cúp máy ngang chừng.
Ông Độ sững người... Ngồi thừ ra ghế...
Người bạn già ngồi đối diện chén trà, nhăn mi tâm, hỏi:
- Chuyện của thằng bé Đức hả?
- Ừm..., xin phép anh, tôi phải ra sân bay gấp.
- Ngồi xuống đã.
Người bạn già thở dài một hơi, rót thêm một chén nước trà ấm, đặt trước mặt ông Độ. Chậm rãi nói:
- Ông vẫn thường nói nó là hư hỏng. Tôi thấy, lỗi tám chín phần là ở ông.
- .......
- Nó đã 20 tuổi rồi. Bé bỏng gì nữa mà hơi chút là vợ chồng ông đã như vậy, sao mà được?
Ông Độ tay ấp lấy chén trà:
- Tôi biết, nhưng.. má nó mất sớm..
- Đó cũng không thể là lý do được. Nghe tôi, khuyên chân thành ông một câu. Muốn nó thành người thì ông phải cứng rắn. Ông cứ che chở mãi cho nó như thế, đến lúc nào nữa?
- Haiz.. tôi cũng biết là như thế, nhưng... cũng đã nhiều năm nó như thế, giờ còn làm sao được nữa.
Vị bác sĩ đẩy chiếc gọng kính. Chăm chú nhìn người bạn của mình:
- Bây giờ, nếu tôi nói, tôi có cách, ông có muốn thử không?
- Ý anh là...
- Có thêm một đứa con nữa!
Ông Độ nhíu mày. Vị bác sĩ mỉm cười:
- Không phải là kêu ông sinh thêm đâu. Tôi cho ông mượn con trai tôi, thấy thế nào?
- ........
- Tôi thấy, vấn đề của thằng bé Đức, là ở chỗ nó quá sung sướng quen rồi. Mấy tuổi thanh niên có tiền sẵn đều như vậy, hỏng hết!. Bây giờ, sẵn tiện dịp này, cho nó một ít trải nghiệm. Cứng rắn một chút. Biết đâu sẽ có hiệu quả.
- Như vậy...
- Yên tâm. Thằng Tuấn Minh mới đi du học về, nó đi suốt cả chục năm nay rồi, từ năm lớp 10., tôi cũng sắp quên mặt nó luôn. Như thế này, này...
Một hồi chiều đó. Bà Lan sau khi nhận được cuộc điện thoại thì không đi tìm luật sư nữa.
Ông Thanh cũng xin nghỉ phép một vài hôm, cùng với người bạn của mình, Nam tiến.
==========
9h tối, hôm ấy.
Một nhà hàng thuộc quận Tân Phú.
Vị bác sĩ vẫn mặc nguyên chiếc áo blue trắng tiến vào, khiến mấy cô tiếp viên trong quán được dịp xì xào.
Mái tóc không quá dài lộn xộn trước trán, vầng trán cao và một sống mũi thẳng tắp khiến bất cứ người đối diện nào cũng phải xuýt xoa.
Trừ bố của cậu – ông Thanh,
Hai gương mặt với nhiều nét tương đồng, tương đồng luôn cả vẻ mặt lạnh giá băng hàn.
Vừa nghe tin bố của cậu từ Hà Nội bay vào,
Cậu đã xin đổi ngang ca trực để tới đây.
Vừa ngồi xuống bàn đối diện,Tuấn Minh liền mở lời:
- Có chuyện gì mà bố bay vào gấp thế ạ?
- Ừ.
Ông Thanh trả lời ngắn gọn, hắng giọng một chút rồi nói thẳng vào vấn đề.
Vừa nghe, đôi mày của người tên Tuấn Minh, vừa nhíu chặt:
- Con không đồng ý.
- Bố đã hứa với chú ấy rồi.
- Bố, con đang rất bận.
- Một năm. Nếu con đồng ý giúp bố chuyện này, bố hứa thuyết phục được mẹ con trong vòng 1 năm tới không bàn chuyện kết hôn của con.
Tuấn Minh thở dài. Điều cậu sợ nhất trên đời này lại chính là chuyện – mẹ cậu – suốt ngày rủ rỉ tỉ tê vào tai cậu chuyện kết hôn. Áp lực phẫu thuật một ca tim khó cũng không thể nào sánh bằng.
Đúng là không ai hiểu con như cha.
Bố cậu coi như đã đánh đúng điểm yếu trí mạng của cậu . Tuấn Minh chỉ còn cách đầu hàng:
- Được rồi. bao giờ gặp?
- Ảnh đây.
Ông Thanh vừa đưa tới trước mặt Tuấn Minh một tấm hình. Đôi mắt cậu lại dường như hắt sáng.
- Là hắn!.
- Ai cơ?
Tuấn Minh đưa một tay lên cằm, khẽ day.Chính là tên hôm trước đã túm cổ cậu định đánh tới ở bệnh viện.
Thú vị thật. Hắn ta lại là con của bạn bố mình. Trái đất thật tròn, quả thực, trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra...
Nhưng...
Người bệnh nhân bị suy kiệt kia...
Trần Thành Khải...
Với kẻ trong ảnh này, có mối quan hệ như thế nào...
Như chợt nhớ ra điều gì đó,
Tuấn Minh đôi chút giật mình.
Sau bữa ăn đêm và lời tạm biệt vội vã với bố mình,
Cậu trở lại bệnh viện.
Lật giở hồ sơ.
Cũng là ngay giữa đêm ấy,
Cậu yêu cầu làm một số kiểm tra.
Khi người nhà đã ra khỏi phòng, chỉ còn lại mình cậu và người thanh niên kia.
Tuấn Minh hơi chút nheo đôi mắt,
Không chần chừ mà lật giở thân người Thành Khải, kiểm tra phần dưới hông.
Nơi hậu huyệt, thực sự, có tổn thương...
Sững người một chút,
Vị chua xót như dâng ngập trong lòng...
Đôi bàn tay vị bác sĩ trẻ lập tức vén lật chiếc áo bệnh khỏi cơ thể ấy...
Cậu ấy... thật gầy...
Hơn nữa,
Toàn bộ phần ngực, sau lưng, thân người...
Đều là những vết cắn mờ còn lưu lại,
................
Thì ra là như vậy...
Khi nhận được những báo cáo chụp chiếu,
Tuấn Minh chỉ dựa vào đó mà đọc kết quả,
Vốn dĩ là không hề có tổn thương phần mềm, nên dĩ nhiên không ai mà đi vạch từng chút da của bệnh nhân ra xem xét.
Và thực chất nếu chỉ là ngất xỉu do kiệt sức, cũng không tới mức hai hôm rồi chưa tỉnh.
Nhưng, đầy những dấu vết còn lưu lại trên thân thể kia, Tuấn Minh làm sao có thể không hiểu.
Lại nực cười như vậy.
Cậu từ nơi phương xa vừa trở về tới cái đất Việt Nam này, lại ngay lập tức, một trong số bệnh nhân đầu tiên của cậu ở đây, lại cũng mang trong mình cái giới tính thứ ba, giống cậu.
Tuấn Minh nhìn gương mặt xanh xao trước mắt. Như có như không mà thương cảm, ngay trong giấc miên man kia, một giọt nước mắt của Thành Khải lại vừa chực rơi....
Cậu ta...
Chắc hẳn đã phải trải qua những đau khổ quá lớn rồi...
Mà có lẽ, sự dày vò ấy, không phải chỉ một, hai ngày,
Tuấn Minh cắn chặt khớp hàm, đưa tay cài lại nút áo trên ngực Thành Khải, từng mảnh xương quai xanh gầy gò hiện ra theo từng nhịp thở suy yếu...
Đưa tay đến, lau đi giọt nước mắt vừa trào ra...
- Đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ cậu.
=====================
Buổi tối hôm sau,
Đức được bảo lãnh.
Khi vừa đặt chân về đến nhà,
Ba cậu không như mọi hôm, trách mắng,
Bà dì ghẻ cũng không như mọi hôm, giở trò thương xót.
Trong không khí trầm lặng của căn phòng khách sang trọng. Có thêm một người đàn ông.
Trần Đức không nhớ Tuấn Minh.
Khi xông tới bệnh viện, cậu đã điên rồi.
Thế nên, vừa nhìn qua đã muốn rời đi khỏi.
- Con đứng lại.
Coi như không nghe thấy, Trần Đức vẫn bước tiếp.
Ông Độ ra hiệu, vị thư ký của ông đứng gần Đức, liền xoay người, giữ lấy.
- Ba có chuyện quan trọng.
Đức miễn cưỡng, ngồi phịch xuống chiếc ghế.
Tâm trạng cậu hoàn toàn không tốt.Cậu muốn lập tức tới bệnh viện, nhưng tên lái xe khốn kiếp và vị luật sư tên Hải kia nhất định không để cậu tới đó.
Hiện giờ bên phía công an cũng đang chờ lời khai của nạn nhân - Thành Khải.
Nên việc Đức muốn tới đó, là không thể.
Người thanh niên mặc một bộ vest lịch lãm, ngồi chiếc ghế kế bên ông Độ, đưa cặp mắt sắc lạnh của mình mà đánh giá tên thanh niên trước mắt. Không sai, là cậu ta.
Ông Độ hít một hơi dài, không nhanh không chậm, giữ chắc giọng nói:
- Đức. Đây là anh hai con. Tuấn Minh. Là con riêng của ba và người ba yêu trước khi ba cưới mẹ con.
- Sao cơ?
Đức như vừa nghe phải một cái gì đó nhảm nhí, phì một cái rồi vơ lấy cốc nước trên bàn, uống.
- Ta thực chưa muốn công khai. Nhưng hiện tại Tuấn Minh đã đi du học về. Cũng đến lúc, các con gặp nhau.
Tuấn Minh đứng dậy. tiến tới trước mặt Đức, giơ tay lên:
- Chào em. Anh là Tuấn Minh.
Đức nhanh chóng đặt ly nước lên bàn, gạt tay Tuấn Minh sang một bên:
- Bà dì ghẻ kia, lại muốn giở trò gì?
- Không được hỗn – Ông Độ cắt ngang lời:
- Đây là bản xét nghiệm AND.Tuấn Minh chính là anh hai con. Toàn bộ quyền thừa kế cũng sẽ nhanh chóng được công khai. Từ nay, những phần tài sản xưa kia thuộc về mẹ con, Con sẽ được hưởng.Còn toàn bộ công ty, tạm thời ta sẽ để tên anh hai con kế nhiệm
- Ba nói cái gì? Anh Hai? Thừa kế?
- Đức. Mỗi một ngày, con đều gây chuyện. Nếu không phải ta âm thầm bồi dưỡng anh hai con xuất sắc như vậy, e rằng, trao cho con, tài sản của ta sẽ bị con phá nát trong vòng một đêm!
Đức nhăn chặt mày, ném ly nước xuống dưới đất:
- Xoảng!
- Các người bị điên sao? Anh Hai nào? Tự nhiên ba đem về một kẻ đầu đường xó chợ rồi nói là anh hai? Không đời nào!
- Đức. Cho dù con có chấp nhận hay không, sự thật chính là sự thật. Ba kêu cả luật sư Hải tới đây rồi. Mọi chuyện cứ như thế đi!
- Ba....
- Còn không biết hối lỗi?. Ba thực sự quá thất vọng về con rồi. Còn nữa. Toàn bộ thẻ ngân hàng của con, ngay ngày mai, sẽ bị khóa. Con có hai lựa chọn để kiếm tiền sinh hoạt. Một là tự tìm người cho thuê 2 căn nhà của mẹ con để lại. Hai là tới làm việc cho công ty vào những ngày không có tiết. Ta sẽ sắp xếp.
- Sao cơ? Làm việc?
- Con đã trên 18 tuổi rồi. Và con có tay, có chân. Tại sao không thể?
Ông Độ không thèm quan tâm tới sắc mặt trắng bệch của Đức, quay sang vợ:
- Em thu xếp chỗ ở cho Tuấn Minh sao rồi?
- Con nó muốn ở gần chỗ làm hơn, cho nên...
Đức tiến tới, tóm lấy cổ áo Tuấn Minh:
- Mày ở đâu, cút về đó!
Vậy nhưng, Tuấn Minh lại chỉ mỉm cười, thản nhiên:
- Anh biết là, em sẽ hơi sốc một chút. Ba thực ra cũng muốn là để thư thư một thời gian nữa.Nhưng, lần này, em quá sai rồi.
- Tôi không có giam giữ anh ta!
Tuấn Minh gỡ tay Đức ra khỏi cổ áo mình, nhỏ giọng:
- Lo thân mình cho tốt đi. Em trai.
Đức sững người...
Chỉ trong vòng có vài ngày,
Chuyện này...
Chuyện này...
Là cái quái gì...
Không thể nào!
Không thể nào!
==========//==========
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...