Tháng tám, thời tiết mát mẻ, bóng đêm vẫn như trước, dần dần thâm trầm.
Mười một giờ đêm, đáng lẽ ra giờ phút này Tề Duyệt sớm đã đi đi ngủ, nhưng hiện tại phòng cô có hai "đại nhân".
Đứa nhỏ cả cô và chị Nguyệt cũng đều không dỗ được.
Sau khi đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ, mỗi một tiếng sẽ tỉnh một hồi, uống sữa, giống như hoàn cảnh lạ lẫm, không tìm được người quen, bắt đầu ầm ĩ, đáng thương khóc lóc.
Tề Duyệt đành phải gọi Thẩm Mục Thâm qua, ôm vài cái, sau khi yên tĩnh mới ngủ tiếp.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Tề Duyệt cũng thật sự mệt mỏi, thật sự là cô không dỗ được Tiểu Mộ Tề.
Chỉ có thể mặc áo ngủ, ôm Tiểu Mộ Tề đứng ngoài căn hộ của Thẩm Mục Thâm, gõ cửa.
Bởi vì trong nhà còn có một chị Nguyệt, nhất thời cả đêm Thẩm Mục Thâm đều phải đi đi đi lại vô cùng không tiện.
Tề Duyệt chỉ có thể mang theo đứa nhỏ đi tìm người.
Thẩm Mục Thâm vừa mở cửa, Tề Duyệt cúi bả vai, dường như sụp đổ nhìn anh.
Biểu cảm người mẹ đáng thương, đứa con trai khóc thút tha thút thít, một mặt béo ú đầy uỷ khuất nhìn ba nó, ngủ trên cái giường nhỏ, hai mẹ còn thật đúng là làm người khác đau lòng.
Không biết còn tưởng hai người bị đuổi ra khỏi nhà không có nơi để về.
"Em không dỗ được..." Âm thanh Tề Duyệt mang theo nức nở, dường như khóc cùng với Tiểu Mộ Tề.
Lúc Tề Duyệt còn chưa sinh đứa nhỏ, cô cho rằng bản thân có thể chăm lo cho con.
Cho dù không lo được cho đứa nhỏ cũng có bảo mẫu hỗ trợ.
Nhưng hiện tại cô mới cảm thấy, cô suy nghĩ quá mức đơn giản.
Thẩm Mục Thâm luôn cảm thấy tâm địa anh cứng rắn, sẽ không dễ dàng lùi bước.
Nhưng nhìn bộ dáng Tề Duyệt và Tiểu Mộ Tề ỷ lại vào anh, giờ khắc này, anh thừa nhận, thừa nhận bản thân anh mềm lòng.
Mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Đem cửa mở ra, cầm lấy chiếc xe đẩy dành cho trẻ nhỏ tiến vào, nói với Tề Duyệt, "Em đi vào trước đi."
Tề Duyệt đành phải tiến vào, nhân tiện đem cửa đóng lại.
Đem xe nôi đẩy vào trong phòng, Thẩm Mục Thâm bế Tiểu Mộ Tề dậy, tư thế ôm ngày càng thành thạo.
Một phen ôm lấy Tề Duyệt, vốn dĩ Tề Duyệt đang chậm rì rì bước đến.
Dường như nhìn thấy hai cha con ôm ấp.
Đáng yêu nhỏ nhắn lại đáng thương.
Tề Duyệt:...
Chẳng lẽ cô ngược đãi nó, khiến nó chịu uỷ khuất sao?
Cô rất muốn biết rốt cuộc Thẩm Mục Thâm trên người có mùi hương gì lại làm con trai cô mê luyến như vậy, vô luận cô có dỗ dành thế nào cũng không được.
Nhưng mà không đến vài phút đồng hồ, Tiểu Mộ Tề ở trong lòng Thẩm Mục Thâm ngủ thiếp đi.
Thẩm Mục Thâm cẩn trọng dè dặt đem đứa nhỏ để lên nôi nhỏ.
Tề Duyệt như được giải thoát ngồi trên ghế sofa.
Cô thật sự nghĩ đến việc nuôi đứa nhỏ quá mức đơn giản, chớ nói chi hiện tại mới làm mẹ như cô.
Thẩm Mục Thâm đứng ở bên cái nôi nhỏ, hai tay ôm ngực nhìn Tề Duyệt, ánh mắt kia giống như mang theo ý cười, "Hôm nay không biết ai một lời son sắt đã định."
Tề Duyệt mím môi, cô ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu ánh mắt mang theo hơi nước nhìn Thẩm Mục Thâm.
Ánh mắt kia giống như đang nói, em đã bị con trai tra tấn như vậy, anh thật sự nhẫn tâm tiếp tục nói em sao?
Thẩm Mục Thâm giật mình, nhìn Tề Duyệt uỷ khuất như vậy rất ít khi Thẩm Mục Thâm nhìn thấy.
Cô vẫn luôn kiên cường, sẽ không dễ dàng chịu thua anh.
Cho nên bỗng chốc lời nói đến bên miệng, thật đúng là không cách nào nói ra được.
Buông hai tay ôm trước ngực, đem khí thế cả vú lập miệng em thu liễm lại, đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống.
Banner hàng hiệu giá tốt
"Đã muốn anh hỗ trợ, vì sao mấy ngày nay em cố ý tránh anh?" Thẩm Mục Thâm không phải là mẫn cảm, mà vô cùng chắc chắn Tề Duyệt đang cố ý tránh anh.
Anh nhìn thấy trong mắt, nhưng chính anh cũng không rõ vì sao Tề Duyệt đột nhiên lại như vậy.
Tề Duyệt xoay người, ghé vào ghế sofa, đem mặt vùi vòng trong đầu gối, yếu ớt nói, "Bác sĩ nói với em, trong thời gian ở cữ, ít nhất một tuần sau mới được gội đầu.
Nhưng nếu không gội đầu, em nghĩ ở trước mặt anh sẽ rất lôi thôi, cho nên..." Cho nên mới không nghĩ tới lắc lư thường xuyên trước mặt anh.
Tề Duyệt hiện tại đã sáu ngày không gội đầu, tóc cũng đã bết, cô đã không còn gì luyến tiếc.
Âm thanh vô cùng nhỏ, khiến cho người khác không nghe được rõ ràng cô đang nói gì.
Nhưng Thẩm Mục Thâm ngồi bên cạnh vẫn nghe rõ được trọng điểm, kết hợp lại, rốt cuộc anh cũng minh bạch cô muốn biểu đạt cái gì.
Bỗng nhiên nở nụ cười.
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Tề Duyệt đem mặt chôn trong đầu gối nâng lên, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn anh, "Không cho anh cười."
Biết anh sẽ cười, cho nên cô mới không muốn nói.
Giống như Hải Lan nói, ở cạnh người mình thích, phụ nữ luôn muốn đem những gì tốt đẹp nhất biểu hiện ra bên ngoài.
Quá khứ hay tương lai, phụ nữ sẽ đều già đi, nhưng có mấy ai muốn lộ ra điểm xấu nhất trước mặt người mình thích?
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện vợ chồng già.
Cô và Thẩm Mục Thâm hiện tại tuyệt đối không thể nào tính là vợ chồng già.
Dù sao hiện tại thời gian yêu đương của hai người còn chưa đến ba tháng.
Thẩm Mục Thâm ngưng ý cười, cũng hiểu rõ nguyên nhân hành động của Tề Duyệt.
Anh cũng không truy cứu sâu, nhàn nhạt cười.
"Được, anh đã đợi nhiều tháng như vậy, thêm một tháng cũng không ngại."
Lời nói của Thẩm Mục Thâm, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Tề Duyệt đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau vài giây mới phản ứng lại, sắc mặt có chút nóng lên, vì để che giấy sự ngượng ngùng, cố ý hỏi, "Đều nói đàn ông khác sẽ nói trong mắt bọn họ đều là đẹp nhất.
Vì sao anh không nói một câu cho em nghe một chút."
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, bỗng nhiên câu môi, trong ánh mắt mang theo tia khó nắm bắt được.
"Em muốn nghe loại nghĩ một đằng, nói một nẻo, anh đều có thể nói.
Nhưng mà em có xác định là khi người đàn ông nói ra những lời này đến cùng là có bao nhiêu phần là thật?"
Tề Duyệt không có phản ứng lại, anh tiếp tục nói, "Anh thích bộ dáng em tự tin xuất hiện trước mặt anh."
Tự tin?
Mà loại tình huống này, một phần trăm tự tin cô cũng không có.
Nhưng mà lời Thẩm Mục Thâm nói ra không có lời ngon tiếng ngọt nào nhưng lại làm cô thấy vui vẻ.
Thẩm Mục Thâm vĩnh viễn không đi theo kịch bản, nhưng điều này cũng trở thành mị lực của anh.
Mặc dù độc miệng, nhưng so với những người ngoài miệng dát mật còn tốt hơn bao nhiêu.
Tiểu Mộ Tề không rời khỏi Thẩm Mục Thâm, cũng sẽ không rời khỏi Tề Duyệt.
Dù sao khi Thẩm Mục Thâm ôm bé, sẽ không phải đổi tã, hay cho bú sữa.
Cho nên Tề Duyệt cũng chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của anh, hai người ở chung một nhà.
Đứa bé còn quá nhỏ, buổi tối cùng nhau ngủ.
Cho nên, bé con nằm ở giữa hai người, Tiểu Mộ Tề ngủ vô cùng an ổn, miệng cũng chúm chím cong cong.
Ánh mắt Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm nhìn theo miệng của Tiểu Mộ Tề, hai mắt nhìn nhau cười.
Nhưng vấn đề cũng kéo theo mà đến, đêm khuya, Tiểu Mộ Tề đói bụng, Tề Duyệt cũng không dám trực tiếp trước mặt Thẩm Mục Thâm cho Tiểu Mộ Tề bú sữa.
Đối với việc trước mặt Thẩm Mục Thâm, để lộ ngực, lại còn trên cùng một chiếc giường, khiến cho người ta thẹn thùng, đành phải lén lút ôm Tiểu Mộ Tề thay đổi vị trí, đưa lưng về phía Thẩm Mục Thâm, dè dặt cẩn trọng cho Tiểu Mộ Tề bú sữa.
Chỉ có một tháng, có gì mà cô không thể nhẫn nhịn.
Khoé miệng khẽ cong, vươn tay ôm lấy thắt lưng của cô.
Tề Duyệt nhất thời cả kinh, âm thanh khẽ gọi, "Mục Thâm?"
Không có tiếng đáp lại, trong nháy mắt khiến cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng ngay tại lúc cô cho rằng người đằng sau đã ngủ say, quay lại thấy ánh mắt thâm trầm của Thẩm Mục Thâm.
Giấc ngủ của Thẩm Mục Thâm không sâu, dường như là sau khi Tiểu Mộ Tề tỉnh lại, anh cũng liền tỉnh.
- --
Thẩm Mục Thâm đã rời khỏi Thẩm thị, đã hơn một tháng không có đi làm.
Xem như tạm tạm nghỉ hưu sau sinh, bồi vợ và con trai.
Hôm nay mới bắt đầu cùng Tống thư ký tìm văn phòng.
Đi cùng Tống thư ký sàng lọc, cuối cùng chọn được hai chỗ.
Một nơi là gần trung tâm buôn bán phồn vinh, nhưng cách Thẩm thị tương đối gần.
Một chỗ khác gần đó nhưng không có phồn vinh như thế, hai nơi này đều là Thẩm Mục Thâm lựa chọn.
Nhìn văn phòng, liền có thể thiết kế theo sở thích.
So với nhìn trong điện thoại còn tốt hơn, nơi thứ hai tương đối ngăn nắp, Thẩm Mục Thâm không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp chuyển đến văn phòng nơi tương đối phồn vinh của thành phố.
"Ông chủ, hiện tại chúng ta đang ở giai đoạn gây dựng sự nghiệp, bằng không trước tiên chúng ta cho thuê hai văn phòng đó.
Sau khi được thông qua, chúng ta sẽ tính chuyện tiếp theo, ngài thấy thế nào?" Tống thư ký cẩn thận hỏi.
Hai tay Thẩm Mục Thâm đút vào túi quần, đứng ở chính giữa văn phòng, nhìn qua một lượt, nói, "Nơi này ánh sáng vô cùng tốt, tầm nhìn cũng không tồi.
Một lúc nữa anh kêu những nhân viên vận chuyển đồ tới, thương lượng sắp xếp hai căn phòng này, sau đó ký kết hợp đồng."
Nghe vậy, Tống thư ký hơi kinh ngạc, một tầng có tám văn phòng, hai văn phòng nối liền nhau, trừ bỏ các căn phòng nhỏ cũng chỉ có thể cho ba mươi mấy người làm việc.
So sánh với Thẩm thị mười bảy tầng lầu mà nói đúng là không bằng một số lẻ.
Tống thư ký lo lắng nhìn thiên chi kiêu tử Thẩm Mục Thâm, bỗng nhiên không thể ngờ có tương phản lớn như vậy.
Nhưng thật ra phản ứng của Thẩm Mục Thâm đã được Tống thư ký dự đoán từ trước.
Địa điểm văn phòng cứ như vậy được định xuống.
"Về phần phương diện nhân viên, Tống thư ký anh cứ trực tiếp xét tuyển, phúc lợi nhân viên do anh quyết định."
Nói đến phúc lợi nhân viên, Tống thư ký bỗng nhiên nở một nụ cười, "Ông chủ, nhân viên này có lẽ sẽ không thành vấn đề."
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm nghi hoặc nhìn về phía Tống thư ký, "Ý anh là gì?"
"Lúc trước ông chủ từ chức, mười bảy tầng nhân viên cũng liên tục có mười mấy người từ chức, đều có liên hệ với tôi.
Nếu ông chủ gây dựng sự nghiệp thì nói với bọn họ, bọn họ hy vọng có thể tiếp tục được làm việc cho ông chủ."
Thẩm Mục Thâm mơ hồ, anh cho tới bây giờ không phải là một ông chủ tốt.
Bình thường đánh một cái lại cho một cây kẹo, anh cho rằng sau khi rời khỏi Thẩm thị, tất cả mọi người phải vui mừng hoan hô mới đúng.
Nở nụ cười một tiếng, "Nếu bọn họ nguyên ý, thì tôi hoan nghênh bọn họ.
Phúc lợi dựa theo Thẩm thị mà tính."
Tuy rằng chỉ là bước đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng tiền tài của Thẩm Mục Thâm rốt cuộc có bao nhiêu, đến cùng Tống thư ký cũng không rõ.
Tống thư ký gật đầu, lúc Thẩm Mục Thâm xoay người bước ra khỏi văn phòng, bỗng nhiên nói, "Tuy rằng ông chủ độc miệng, cũng muốn công việc được hoàn mỹ, nhưng chúng tôi đều cảm thấy, chỉ cần là ngài, khẳng định có thể Đông Sơn tái khởi."
Bước chân Thẩm Mục Thâm chậm một chút, xoay người nhìn Tống thư ký, "Đông Sơn tái khởi, đồng thời cũng sẽ không bạc đãi mọi người."
Thẩm Mục Thâm nhất thời nói toạc ra, Tống thư ký cười không nói.
Quả thật, Thẩm Mục Thâm một người cũng sẽ không bạc đãi.
Anh còn chưa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hết thảy không còn bất kỳ nghị luận nào.
Anh tin tưởng có thể sáng tạo ra một đế quốc cho riêng mình.
Hiện tại, thành tích cái gì đều đã không còn.
Người khác không biết, nhưng bọn họ biết, ông chủ khẳng định sẽ không bạc đãi bọn họ.
Văn phòng đã định, nhân viên cũng quyết định xuống dưới, như vậy chỉ còn bắt đầu trang trí văn phòng, sau đó chờ ngày khai trương.
Mà hết thảy, mọi thứ đều vô cùng thuận lợi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...