Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò


Thiên kiếm môn, luật bất thành văn cho các ngoại môn đệ tử.Điều thứ nhất, nếu không có việc quan trọng, tránh xa các cuồng tu.Điều thứ hai, tuyệt đối đừng hỏi tuổi của các trưởng lão, chán sống muốn tìm đường chết thì cứ chê họ già.Điều thứ ba, không bỏ nhẫn trữ này vào nhẫn trữ khác.Điều thứ tư, tông môn có thất đại đường môn, vào đâu thì vào, đừng vào đường môn Minh Tịch.....Điều thứ tám mươi (mới), không được dùng lý lẽ tu luyện Mác Sa Chi Đạo để che đậy việc song tu bất hợp pháp.***Thiên Kiếm Môn, Tàng Kinh Các.Bí quyển: Thí nghiệm Phù tu.Tác giả: An Bình.Người giám sát thực hiện: An Bình.Người lưu hành xuất bản: An Bình.Chỉ lưu hành nội bộ cá nhân, bí quyển đã được đóng dấu đỏ tự hủy.

Cấm sao chép và truyền bá dưới mọi hình thức, hiệu lực đến ba trăm năm sau ngày mất của tác giả....Thí nghiệm lần thứ sáu.Ghi chép quan trọng: Việc viết bừa các ấn ký lên giấy rồi truyền linh lực vào không có tác dụng.

Trong mẫu thí nghiệm thứ ba và thứ mười hai xảy ra hiện tượng bất thường.Mẫu thứ ba: Độ nhiên co lại rồi bùng cháy dữ dội.Mẫu thứ mười hai: Bắt đầu phát ra tiếng kêu, nghe như tiếng người nôn ói.

Tình trạng: Đã bị An Bình tiêu hủy ngay lập tức.Tổng mẫu: bốn mươi mẫu thí nghiệm.Sai sót: năm phần trăm.Kết luận: mỗi ký hiệu đặt biệt trên các Phù chú phải chắc chắn phải mang ý nghĩa nào đó, bằng chứng rằng việc dù cho các ấn ký Phù được viết không theo trận đồ vẫn có khả năng hoạt động được.Tuy nhiên do hiệu ứng bất thường xảy ra, nên hạn chế tối đa việc vẽ mù Phù chú, có khả năng cao gây nguy hiểm tính mạng.Phát hiện: Lý do Phù tu không phổ biến ở đại lục Lam Trúc.

Ý nghĩa của các ấn ký đã thất lạc từ thời thượng cổ, số lượng ít ỏi những Phù chú còn tồn tại không có sự đa dạng, tiến hóa mới, khiến cho việc khắc chế trở nên dễ dàng.Và việc ngồi vẽ mất rất nhiều thời gian, trung bình một bùa Phù chiếm hai tiếng rưỡi.Phù tu chỉ khiến người chủ mạnh hơn võ tu trong một khoảng thời gian nhờ bùa chú, thực lực không thể nâng cao do thiếu thời gian tu luyện, rèn luyện hấp thụ linh khí vào đan điền.


Nên trong dài hạn khiến người dùng bị tuột hậu thua kém.Câu hỏi: Tại sao họ không dùng máy in dập khuôn bùa?…Thí nghiệm lần thứ ba mươi ba.Ghi chú: sau bảy ngày truy ngược các kết quả, đối chiếu xéo cùng các sách lịch sử, điển tích, truyền thuyết cùng việc liều mạng thí nghiệm mù dưới các lớp bảo vệ, một hệ thống ngữ nghĩa đã được lập ra sơ bộ.Ghi chú quan trọng: Y hệt như lập trình phần mềm, thay vì dùng điện cùng hệ thống vi xử lý máy tính để thực hiện lệnh, ở đây dùng linh khí cùng thượng đan điền trên não để chạy lệnh theo Thiên đạo.Cả hai cái đều phải thắp nhang cầu trời coi xem nó có chạy được không.Mẫu thử: Bốn mươi.Sai sót: Một số ít không hoạt động, các Phù mới tự chế đều hoạt động bình thường.

Mười lăm phần trăm.Ghi bừa: Nếu Phù tu là thuận Thiên vậy thì tại sao mọi người đều tranh nhanh nghịch Thiên? Bạch Giao còn chưa trả lời ta câu đó.Kết luận: Ta đã có thể tạo ra những phù chú đặt biệt mới, cùng vô vàn khả năng trước mắt để nâng cao sức mạnh.Đầu óc nhức inh ỏi, ta khuyên những người làm Phù tu sau này nên tập trung hết linh khí lấy vào cho vào thượng đan điền ở não.…Thí nghiệm thứ một trăm mười.Ghi chú: Yêu quái hiện hình, yêu quái hiện hình, Aaaaaa.Kết luận: Không được dùng ấn ký đó, không được dùng ấn ký đó, không được dùng ấn ký đó...…Thí nghiệm thứ hai trăm mười bảy“Mực đen bôi nhem nhuốt trang này của bí quyển, họa chăn tinh mắt thì chỉ thấy được vài nét vẽ cuồng loạn cùng một dấu X to lớn trên trang giấy”...Thí nghiệm thứ ba trăm ba mươi ba.Mã vật thể #: Phù chú 333Phân loại: SafeQuy trình Quản thúc Đặc biệt: Phù chú 333 hiện được lưu giữ trong bán kính [DỮ LIỆU BỊ BÔI XÓA] của An Bình và phải được kiểm tra bốn lần một tuần.

Các truy cập dân sự sẽ bị từ chối bởi tiềm năng nguy hiểm của 333.Việc phá hủy 333 hiện tại là không cần thiết, vì nó còn có tiềm năng phục vụ sau này khi lâm vào tình thế cấp bách.Nhân sự sử dụng phải được yêu cầu mặc Linh giáp bảo hộ khỏi vật liệu nguy hại.

Khi thực hiện xong nhiệm vụ, nhằm ngăn chặn sự lây lan không kiểm soát của 333, người dùng phải tắt kết nối linh lực với nó ngay lập tức, không thể để [DỮ LIỆU BỊ BÔI XÓA][DỮ LIỆU BỊ BÔI XÓA] nếu không 333 sẽ bắt đầu nảy sinh trí tuệ tự hấp thu linh lực và hoạt động độc lập .Miêu tả: 333 là bùa chú màu đen tuyền nằm trong chục lớp bùa chú bao bọc khác, đôi khi phù chú run run nhè nhẹ như là vật thể sống.


Mỗi cá thể bùa còn sót lại đều đã được tiêu hủy bởi An Bình.

Hiện tại chỉ còn một cá thể bùa được An Bình giữ lại làm tiên bảo phòng thân.Phụ lục: [DỮ LIỆU BỊ BÔI XÓA][DỮ LIỆU BỊ BÔI XÓA][DỮ LIỆU BỊ BÔI XÓA].

Cần phải xin phép Tông chủ một phòng làm việc riêng.***Thiên Kiếm Môn, Đường môn Minh Tịch.Hôm nay môn chủ ngồi thư giãn trên ghế gỗ được đồ nhi xoa bóp chân tay, nhưng trên khuôn mặt kiều diễm lại có phần đăm chiêu nghĩ ngợi.

Miệng cũng không buồn mà thoải mái rên rỉ như lúc trước.Nàng cúi đầu xuống nhìn gã nam tử đang lúi húi dưới chân mình.

“An Bình, dạo này ngươi có thấy gì khác lạ?”.


Giọng hôm nay khác hẳn, có chút ý tứ cùng ân cần.Kẻ kia ngước mắt lên, tròn xoe con mắt ngắm nghía Minh Tịch rồi đáp.” Dạo này dường như khí huyết sư nương tốt hẳn ra, cơ thể cũng “khỏe mạnh” thấy rõ.”Hình như bộ ngực ngoại cỡ lại tăng lên vài số chăng? Chỉ Massage lưng cùng chân tay đã như thế, thì tiềm năng của cô sẽ sớm sánh ngang Everest.Ở bên kia phòng, đám tu tiên giả đến giờ tuy không hẹn mà lại điểm, nhao nhao ngồi chen chút áp lỗ tai vào tường.

Hôm nay cũng có các nữ tu tiên giả đến để dệt ra câu chuyện tình tay ba sướt mướt.Bên đây phòng, Minh Tịch đảo mắt.

Phì cười.

“Ta không đạo ý ngươi về ta, ý ta là ngươi dạo này như thế nào?”Ngày nay mặt trời mọc đằng Tây, An Bình ngạc nhiên chuyện lạ này, lần đầu tiên Minh Tịch tỏ ý quan tâm hắn rõ ra mặt.“Dạ không, đồ nhi thấy bình thường.” Hắn đáp“Bình thường? Ngươi dạo gần đây có thấy bứt rứt trong người?” Minh Tịch lấy quạt nan che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra ánh mắt u buồn sắc lạnh.“Bứt rứt?” An Bình nghĩ ngợi, ý bà ấy là tình trạng nảy sinh tình ý mà không được giải thoát ấy sao.“Bẩm sư nương, không, không hề.” Hắn ta cũng thấy lạ, ở Thiên Kiếm Môn mấy tháng, mà cũng không thấy bản thân nảy sinh nhu cầu xác thịt gì.

Hay là cơ thể tu tiên giả nó thế?“Có thấy khó chịu muốn ăn thịt người?” Minh tịch vấn.“”Ăn thịt” người á?” Hắn nhếch mày, hắn ta nào có ý muốn đòi song tu với ai.“Nào có nào có, nếu có, thì đệ tử chỉ muốn “ăn thịt” người mình yêu thôi.” Hắn đáp.Minh Tịch ngồi im như đá.


Tay ôm đầu ngước đi chỗ khác.

Giọng nói chủ môn như ám ảnh nàng, dáng người mắt đỏ nghẹo cổ sang bên như một cái xác treo cổ trên cây không ngừng mở miệng "Mọi chuyện tất cả là tại cô, cô đã hại chết hắn."Minh Tịch xoay đầu lại, giọng run run tiếp tục hỏi hắn.“Ngươi có nảy sinh tà ý? Muốn đồ sát sinh linh một lần cho thỏa ý thích?”An Bình chau mày, giọng có phần hốt hoảng.

“Mười đời đệ tử còn không có nghĩ đến việc đó, việc thiện tích đức đồ nhi còn chưa làm hết, sao lại muốn đi giết người, diệt chủng?”Hôm nay bà ấy bị sao thế nhỉ, đột nhiên chuyển từ tình ái sang giết người.

Aaa, đầu ta đau quá, phải tiếp tục truyền linh khí vào thôi.Minh Tịch được phần thở phào nhẹ nhõm, hắn ta chưa phải loại giết ngay lập tức, dù sao thì đây cũng là trách nhiệm của nàng, việc đã đến nước này, mọi sự gây ra bởi Minh Tịch, kết thúc dưới ta Minh Tịch.“Nếu ngươi muốn ăn thịt người mình yêu, thì hãy cứ ăn thịt ta.” Minh Tịch nhắm mắt, hình ảnh tông chủ cùng giọng lạnh lẽo cứ ám ảnh đạo tâm cô.Kẻ bất tài, làm hỏng việc thì phải dám làm dám chịu.

Minh Tịch chưa bao giờ nuốt lời.“Dạ bẩm, chúng ta chưa thân nhau đến-” Chưa dứt lời, Minh Tịch đứng phắt dậy, hai tay mở lớn đấm mạnh vào tường, một tay chống lên tường, dí An Bình vào góc, cơ thể to lớn che hết đường lui.Tay kia còn lại giơ lên nắm cằm của hắn, cặp bạch sơn che hết tầm mắt, giọng cứng rắn vững chãi.“Ta sẽ khiến ngươi yêu ta”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận