Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò


Từ ngày tránh được tai kiếp, An Bình quyết định cắm trại trong Tàng Kinh Các, mặt kệ thế sự.

Chăm chỉ tìm tòi học hỏi các thể loại kinh thư, bí điển để tìm ra hướng đi tốt nhất cho mình.Dù gì đi nữa, An Bình một phần trong lòng cũng cảm tạ chủ nhân cũ cái thân xác này.

Hắn vốn là tên cuồng tu, thứ gì cũng luyện mà không chuyên được thứ gì khiến đạo tâm cũ cứ tứ tán khắp nơi.Nhưng nhìn chung, bây giờ thì anh có một cái nền móng khá tốt để xây dựng tiên thuật.Ý người đã vậy, tuy nhiên ý trời lại khác.

Hiện tại anh phải chịu sự quấy rầy từ bà sư nương, mỗi tháng bỏ ra một phần linh thạch nhỏ cho một nội môn đệ tử đến nhắc nhở đi hầu bà sư tử Hà Đông ấy.Và hôm nay cũng thế, An Bình hối hả chạy đến nội đường riêng của Minh Tịch.

Không quên bỏ thêm đống dầu nóng cùng dược liệu để đem đốt vào trong nhẫn trữ vật.Có thứ này tiện lợi hẳn ra, cần gì thì cứ ném vào, chỉ cần tuyệt đối ghi nhớ không được ném nhẫn trữ này vào trong nhẫn trữ khác vì khi ấy sẽ bị trời phạt.Trời phạt ra sao thì không thấy ghi chép, nhưng An Bình cũng không có ngu để mà thử.Khả năng cao nó tạo thành hố đen chăng? Mấy quy luật vật lý không áp dụng với cái này.Vừa bước xuyên qua kết giới vào trong nội đường, đập vào ngày vào mắt anh là cơ thể phổng phao của Minh Tịch dưới lớp vải trắng mỏng tanh.


Cô ta ngồi bệ vệ trên ghế gỗ, tay phất phơ cây quạt trúc lơ đãng nhìn về phía An Bình.Gặp mặt hắn gò má cô ửng hồng nở một nụ cười duyên dáng, đủ sức đốn tim bất cư nam tử nào.

Tuy nhiên kẻ nam tử này thì giáp dày như tường thành, chỉ bĩu môi lè lưỡi, da gà da vịt nổi hết cả người.Có phải do người ở đây không biết ngượng, hay là bà ấy muốn “thử” mình? Thế nào cũng được, tâm cứ liêm chính thì không việc gì phải ngại.“A, giờ này ngươi mới tới a, nhanh chóng lại đây thực hiện cái “Mác sa” mà ngươi làm lần trước đi.

Nhanh, nhanh.” Minh Tịch mở rộng hai tay kéo cổ An Bình lại dắt vào phòng.

Vẫn cái mùi cam thảo ngọt tỏa ra từ cô xộc vào mũi anh.Không khó chịu lắm nhưng chỉ khiến người thấy là lạ, tu tiên giả có phép tẩy rửa cơ thể, thế nên dù không cần tắm thì người của họ không hề có tí mùi nào.Thế nhưng cơ thể kiều diễm của Minh Tịch lại hơi nặng mùi cam thảo đến lạ.

Nếu có tắm, thì có ai tắm với cam thảo bao giờ?Và vả lại, từ việc massage tay chân sao nay lại biến tướng thành massage toàn thân? Thiên đạo ở đâu? Pháp luật ở đâu?Trong lúc anh nghĩ ngợi khi giã nát dược liệu thành tinh dầu thơm, Minh Tịch nằm úp mình xuống giường, kéo phần y phục che lưng ra để lộ một làn da trắng nõn nà không chút tì vết.


Bộ ngực khổng lồ bị chèn ép nằm giãn ra hai bên.Cô nàng cũng còn tí ngượng mà lấy tay che hai đầu đỉnh núi lại.

Khổ nỗi quần ảnh to lớn cứ lấp lấp ló ló màu hoa anh đào cứ hiện ra như trêu ngươi người.Về phần An Bình do bực mình vì tháng nào cũng phải chầu bảy ngày, không được cày bừa học tập yên ổn nên sau khi đấm lưng xong, anh lấy một hũ dầu cực nóng thoa lên tay, lần này âm thầm bấm huyệt nóng toàn thân cho bà chết.Các huyệt chi được kích thích, gân cốt thư giãn như có luồn điện nhẹ chạy qua chạy khắp cơ thể.

Cộng thêm lần này An Bình sau vài lần bị nô dịch có phần mạnh bạo, nhấn chết các huyệt cứng đến khi giãn ra mà thôi.“A~....aaa...aaa.

Đúng rồi, chỗ đó, hiyaaa, nhít xuống chút, á~~~”“Tôi biết massage sướng lắm, tôi hay đi massage của người mù mà, nhưng mà đừng có rên như thế được không.” An Bình nghĩ thầm.

Anh có bảo bà sư nương rồi, mà bà ấy vẫn cứ chứng nào tật nấy.Có thể từ trước giờ tu tiên giới không có lễ nghi lịch sự khi massage, mỗi lần bàn tay ấm của anh chà xát, nhấn nguyệt lên nước da ửng hồng thì Minh Tịch rên như bò rống.“Sướng quá~~~~aaaaaa, thêm nữa đi đồ nhi, như thế này ta nghiện Mác sa chết mất, chết mất, hiyaaaaa~~~” Minh Tịch thở hổn hển.“Massage, không phải Mác sa.


Nó đi kèm với nhau.

Không có tách vần.” An Bình chấn chỉnh.

Đôi tay lực lưỡng rắn chắc không ngừng giáo huấn những thớ thịt hư hỏng kia, khi thì bóp kéo, lúc thì nhấn day, chà xát.Thịt da va vỗ vào làn da đỏ ửng kêu thành tiếng bộp bộp lớn, nếu người ngoài không biết sẽ nghĩ có phần thiếu đứng đắn.An Bình cảm giác được những thớ cơ dưới tay giãn ra, những huyệt mà anh đoán có vẻ lại trúng phóc, cho dù cơ thể tu tiên giả mạnh mẽ, thì việc mang bộ ngực quá cỡ kia cũng dày vò thớ cơ lưng của Minh Tịch.

Vậy nên mỗi lần xuống tay lại là một cú trời giáng đến tê dại nàng sư nương ngốc.“Hiyaa~aa đầu...đầu hàng… ngươi nhẹ tay lại đi, ra...ra… đi...mất...aa...aaa” Minh Tịch mặt úp trên gối chảy dãi, tuy rên rỉ nhưng cái lưng hư hỏng lại quyến luyến với bàn tay của An Bình, chủ động cong người lên để nhận thân nhiệt từ tay ấm.“Ra đi? À...!ừm, vậy đồ nhi xin phép đi ra ngoài vậy.

Xin gặp sư nương lại vào ngày mai-” Nói đoạn, An Bình đứng phốc dậy, bái lễ rồi chuồn nhanh.“Không- Ta không có ý đó, ta...!ta...” Minh Tịch định kéo hắn lại, nhưng đồ nhi ngờ nghệch hiểu sai chuyện đã rời đi.Chạy hồng hộc về Tàng Kinh Các, An Bình không những rủa thầm “Biến thái má ơi, cứ đà này nếu không rời chỗ này sớm thì mình thành đồ chơi cho bà Minh Tịch mất.

Lúc ấy không khéo lại thân bại danh liệt”Éo le thay cho hắn, cả hai người đều không biết rằng lúc nãy một đám tu tiên giả ở bên phòng đối diện ngồi kéo lỗ tai cho to như con voi mà nghe.


Kẻ nào kẻ nấy mặt đỏ như trái gất, ấy thế mà lại không chịu rời đi.Cứ đà này không sớm thì muộn, Thiên Kiếm Môn sẽ phải chấn chỉnh lại quy định song tu.***Thiên Kiếm Môn, Đường môn Quang ẢnhMột nữ nhân mặc trang phục áo cẩm trang trí đầy hình dáng chim phượng vỗ vào thạch bàn quát lớn.“Thế thì đứa nào gửi cái lá thư chết dẫm ấy?” Ả ta quát lớn, trừng mắt nhìn đám người đứng co cụm phía dưới đài lễ.Bọn môn sinh như co vòi lại thành con gián đùn đẩy nhau nhận trách nhiệm.“Chuyện đâu còn có đó, môn chủ ngài cứ bình tĩnh, việc này chỉ là chuyện cỏn con thôi mà.”“Cỏn con?” Nữ nhân quát lớn, tay chỉ ra phía ngoài cửa sổ.”Các người gọi cái NÀY là cỏn con à?”Bên ngoài cửa, vô số những bảng biểu cái thì cấm trên mặt đất, cái thì treo trên cửa, ác ý hơn thì vẽ thẳng thông điệp lên tường.“CẢI CÁCH GIÁO DỤC!!!”“CẮT CHỨC GIÁO VIÊN NGỦ NGÀY!”“ĐƯỜNG MÔN QUANG ẢNH VÔ TÍCH SỰ, NHẬN LỘC TÔNG CHỦ CHỈ LO NGỦ”“ĐỊA PHẬN MÔN QUANG ẢNH, KHÔNG PHẬN SỰ CẤM VÀO’’“KHOAN CẮT LINH THẠCH, LIÊN HỆ PHÒNG 05966”Mặt môn chủ bây giờ như quỷ dạ xoa, máu như sôi sục có thể một kiếm chém đôi kẻ gây ra vụ việc này.“Sư nương, xin ngài xem xét lại cho, lá thư ấy đến tay tông chủ vào tuần mà Bạch Giao chịu trách nhiệm giảng dạy, suy cho cùng, sự việc này khả năng cao đều là lỗi của tiểu Giao.” Một người lí lẽ.Đám người khác thấy thế cũng hùa theo.“Đúng rồi môn chủ, trong thư có việc nói tới giáo viên chỉ lo ngủ, nếu không phải tiểu Giao thì là ai.” Một kẻ khác lên tiếng đổ trách nhiệm, mặc dù tất cả ở đây đều ngủ trong giờ dạy.“Đúng, đúng, mong tông chủ xem xét.” Cả đám đồng thanh nói.“Bạch Giao, chuyện này truy ra phần lớn là lỗi ngươi, ngươi có biết ai là kẻ gửi lá thư này không?”Một nữ tiên tử ngồi trong góc mắt nhắm mắt mở miệng còn chảy dãi lơ đờ trả lời.“A, ơ….

a, à, chắc là do tên An Bình hôm đó đến cố tình phá bĩnh việc giảng dạy của chúng ta.

Suy cho cùng… hắn là cuồng tu nên có thể nổi hứng… phá hủy thanh danh chúng ta...!cho vui.”Lúc này tội lỗi được thuận tiện đá hết qua cho An Bình.Càng nghe môn chủ càng nóng giận, tên An Bình là ai, há chỉ là môn đệ Minh Tịch mà dám nổi hứng làm càn, coi thường Thiên đạo?Nữ nhân này tức giận, rút thanh bảo kiếm đùng đùng bước ra cửa.

Một số môn sinh còn biết lí nhanh chóng cảng lại.“Xin sư nương suy nghĩ lại, sư nương có nghe tinh đồn hắn ta là tình nhân của Minh Tịch bây giờ bay khắp tông môn rồi không?-”“Nghe bảo họ sẽ kết lễ bái đường thành thân vào năm sau, bây giờ chỉ e là nếu sư nương đả thương hắn, thì cả môn đối chiến Minh Tịch, đầu của chúng đệ tử cũng khó lòng giữ” Nam tử thanh tú nuốt nước bọt.“Đúng đúng, nghe bảo Minh Tịch đã có thai hài tử với đồ nhi của mình nên họ mới phải thành thân nhanh như thế.” Kẻ khác chêm lờiNghe đến Minh Tịch, Quang Anh khựng người lại, giậm chân một chỗ, đi vòng quanh nghĩ ngợi một lát rồi đuổi chúng đệ tử ra ngoài, chỉ giữ lại Bạch Giao.“An Bình hủy hoại môn danh chúng ta, với Minh Tịch thì ta chưa làm gì được, nhưng với hắn thì chúng ta có thể ra tay được, lần này một lần, cho hắn ta thân bại danh liệt, xem Minh Tịch còn mặt mũi nào mà thành thân với hắn-”Nói đoạn, Quang Anh lục lọi nhẫn trữ vật rồi lấy ra hai bình thuốc màu trắng, véo tai Bạch Giao mà dặn rõ.“Nghe cho kĩ, bình bên trái là Triệt vương xuân dược đan, chỉ cần một đan thì sẽ khiến cả người phát rồ, bất luận giới tính kẻ khác mà nhảy đến nảy ý cưỡng ép, nhưng chưa làm được gì sẽ bị xuất hết sinh lực ra và ngất đi, công dụng đến Kim Đan cảnh-”“Cái này ngươi tìm cách đem thuốc hắn, tin mật tông môn tháng sau sẽ đi chinh phục yêu quái, chỉ cần hắn nổi tà ý rồi xuất hết ra lúc mọi người hợp lực chống đỡ yêu vật thì gia tộc mười đời đào hố trốn cũng không hết nhục.” Quang Anh cười u ám.“Còn bên phải là bình đan dược tăng lực quý báu của ta, ngươi cứ cho chúng đệ tử môn ta mỗi người một viên để tăng sức chiến đấu vượt bật, ngạo nghễ mà lấy lại thanh danh cho đường môn” Quang Anh dặn dò, rồi quay về phòng tu luyện.Mặt cô ta cứ nở nụ cười bỉ ổi khắp quá trình tọa tu.Còn Bạch Giao cầm hay bình đan dược, người gục lên gục xuống lơ đễnh tự hỏi bản thân.

“Ủa là bên trái của mình hay là bên trái sư nương? Bên trái mình là bên phải sư nương, bên trái sư nương là bên phải mình...aaaa… ta chỉ muốn ngủ”Bạch Giao cất đại vào nhẫn trữ, mặt định là bên trái của cô ta....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận