Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò


Thiên Kiếm Môn, Tàng Kinh Các.Bên cạnh một cái bàn cũ chất đầy sách, mấy hôm nay có một dáng người cắm cúi vẽ những ký hiệu kì lạ mình từ mọi thứ mình có được vào trong quyển sổ lem mực.

Hắn vừa vệt cọ lem nhem hết cả lên vừa lầm bầm chửi việc không có bút bi để mà viết.Đệ tử ra vào phòng chỉ lắc đầu, cuồng tu là một đám quái gở, tốt hơn là tránh xa ra khỏi đám người này càng sớm càng tốt.Vì nói ngay trong cả chính đạo, đám cuồng tu khi thì cưỡng dâm con heo, lúc thì nổi hứng đẩy bà già xuống biển.

Không chuyện tréo ngoe trên trời dưới đất nào mà không làm.

Thế nên cứ liệu đường mà lần, gặp cuồng tu thì cứ tốt nhất mà né.Nói thực, An Bình cũng nhận thấy mình là một kẻ quái gở, hiện tại còn vô số điều anh chưa hiểu được.


Ban đầu anh đi nghe giảng mà tránh Tàng Kinh Các vì nghĩ mình trong cơ thể mới thì làm sao mà đọc được sách ở đây.

Nhưng may thay không hiểu vì sao anh nhìn vào sách lại có thể hiểu sách viết gì.“Trời độ con rồi, chứ nếu mà nhìn sách mà không biết chữ nữa thì có nước mà bán nhà đi trốn.” An Bình nhủ thầm, mặt dù hiện tại anh cũng chẳng có nhà mà bán hay chỗ để trốn.Hiểu được sách là một chuyện, viết… thì lại là một chuyện khác.

Anh có biết viết cái đống này đâu, thôi thì ta ghi tiếng Việt cho nó sang vậy.

Nét cứng nét mềm, đan thêm vài dấu, tính ra viết bằng cọ thể hiện sự chân chất như đất cày như lụa, óng ả như tre ngà và mềm mại như tơ, ảo thật…Vậy nên tài liệu ta viết vừa thần bí lại vừa cao siêu, ảo diệu vô cùng, thách mấy người trộm bí tịch mà đọc được đấy haha.Nhưng bàn gì thì bàn, nói thật đống sách này khó nuốt vô cùng.Một phần cũng do sách đạo khá khô khan một phần thì quyển nào như quyển nấy…” Ý Thiên đạo điểm, khi đạo lưu quang chuyển thế cảnh giới ắc bị điểm gãy…”“??! Lão tác viết cái gì vậy, nay não của mình là Go**le dịch? Đống này làm sao mà đọc” Kẻ chuyên học chỉ có thể biết than vãn.Sau nhiều giờ vắt óc, cuối cùng An Bình cũng hiểu ra được lão tác giả muốn viết cái gì, lão ấy viết về...!định luật khúc xạ ánh sáng… Cay thật đấy...!chưa cần bàn tới việc đây là một phần thấu hiểu sơ bộ chưa hoàn thiện, thì việc đọc để mà hiểu được lại là một kỳ công.Cứ như thế.

Từng dòng từng câu trong các quyển bí tịch cứ như vậy.

Bây giờ thử tượng tượng việc một quyển trải dài ra hai ba trăm trang, vài trăm ngàn chữ thì thôi rồi.Và khi An Bình đọc mỗi một mục lê thê về Thiên đạo thì còn phải đọc thêm ghi chú bao gồm ba mươi cuốn nhỏ nữa...*****“Ảo ma thật đấy.” An Bình thốt lên.Xung quanh anh là hai ba cái bàn kê lại với nhau là vô số giấy tờ cùng mực lem.

Sau một khoảng thời gian anh cũng xâu chuỗi được vài điều.Tuy những tông môn giấu bí kíp cùng thông tin như mèo giấu phân nhưng với lượng sách đồ sộ Thiên Kiếm Môn thu được từ tông chiến thì bây giờ anh có một dãy những manh mối về cách thức hoạt động ở thế giới này.Nói tóm gọn, thứ nhất, khác với trái đất, nơi đây có thứ trời đất sinh ra được gọi là linh khí, những người có thể hấp thụ được linh khí là những người sở hữu linh căn.


Sơ sơ thì đủ lượng linh khí trong cơ thể cùng việc thỏa mãn vài yêu cầu đặc biệt thì cơ thể họ có thể hóa thân lên cảnh giới cao hơn.Như con cua lột xác.

Có điều bá đạo hơn thôi.Đạo thì mang nhiều sắc thái nghĩa khác nhau, sách thực tế thì nói là con đường đăng tiên, sách khái niệm thì chép là lý tưởng và phương thức đạt được mục tiêu...!Đạo nhìn chung rất mơ hồ như ban đầu anh đã nghĩ, khi thì niềm tin, khi thì cách hành xử...Nói chung cứ hỏi mỗi người, thì sẽ có mười ý khác nhau về Đạo, nhưng tóm tắt, đạo mọi người phải tự tìm.Thế nhưng vẫn sẽ có các loại sách đạo khác nhau để mọi người vận theo mà tu hành, tuy nhiên sách này lại rất hiếm vì nói trắng ra, trong thế giới mạnh được yếu thua thì không ai muốn kẻ khác biết giải pháp mình tu luyện như thế nào để mà khắc chế.Cảnh giới thì mỗi nơi mỗi kiểu, tên gọi khác nhau, mỗi cảnh giới lại có tầng lớp khác khó đường mà lần, tuy nhiên trước mắt chỉ cần biết tới việc tu tiên giả từ Luyện Khí trở thành Trúc Cơ, Kết Tinh, Kim Đan rồi Cụ Linh và Nguyên Anh là đủ.Tại sao chỉ đến đó, An Bình lục tìm khắp nơi cũng chỉ có được vài giả thuyết.Đã có những người đạt đến cảnh giới cao hơn, nhưng thường đã chết hoặc như đa phần đã bị hội đồng cả Ma lẫn Chính đạo hợp lại phá hủy đan điền trước khi vượt cảnh Hóa Thần.Lý do tại sao mọi người bị cấm Hóa Thần thì không thấy ghi chép, hơn trăm quyển sách lịch sử, tất cả đều bỏ trống việc đề cập này.

Hoặc có chăng, thì đều bị xé mất hoặc đốt đi phần đó.Có mùi u ám trong đây.

Nhưng An Bình cũng không dám hỏi, nếu bí mật mà được đồng lòng chôn giấu như thế, thì đôi khi kiến thức sẽ là thuốc độc.Không quan trọng, không quan trọng, bây giờ tìm cách bỏ tu tiên, an nhàn mà sống quãng đời còn lại.Còn những việc còn lại, cứ cho Nguyên Anh hiện tại là nhất.“Tính ra thế, mình Kim đan gì đó, thế mình ảo vậy nhỉ” An Bình cảm thấy vui trong lòng, tuy nhiên sực nhớ nếu có sức mạnh mà không có cách xài cũng như không.Thông tin đã đủ, bây giờ cần phải chọn một thứ công pháp, luyện đan điền gì gì đó cùng lúc tìm bí tịch để học và tìm hiểu xem những cái đạo kìa là gì.Anh nhìn lên hằng hà những kệ sách, phủi tay thở dài.“Ba trăm hiệp đại chiến sách vở, lão tôn đến đây.”*****“AN BÌNH, AN BÌNH ĐÂU RỒI? ĐẠO HỮU TỚI SỐ RỒI KÌA”Giọng nói vang xé rách bầu không khí tĩnh mịch nơi thư phòng.Một đệ tử Minh Tịch gầm thét phía trước Tàng Kinh Các gọi tên An Bình.“SƯ NƯƠNG MINH TỊCH BÀ ẤY ĐỢI KHÔNG THẤY CHẦU MẶT GIỜ CAY CÚ PHÁT TIẾT ĐÁ BAY CỬA VÀO PHÒNG NGƯƠI NGỒI CHỜ KÌA” Mặt hắn cố nhịn cười, theo sau lưng cũng có vài tên rảnh rỗi đi theo góp vui xem chương trình hài trực tiếp.“CHẦU CÁI GÌ?” Trong Kinh Các có tiếng người vọng ra.“MỘT THÁNG ĐI HẦU BẢY NGÀY!” Bên đây hét.“CHƯA TỚI MỘT THÁNG NỮA” Bên kia hét.“QUA BỐN THÁNG RỒI ĐẠO HỮU” đến lại bên đây rống.“THƯ VIỆN KHÔNG PHẢI CHỖ TỤI BÂY HÉT, CÚT HẾT RA NGOÀI” Thủ thư quát lớn, tóm cổ một tên nhem nhuốc bút mực, thân hình phờ phạc, đầu tóc lổm xổm như đường chủ Cái Bang ném ra ngoài.“Thôi bỏ bu tôi rồi, tôi mải đọc sách quá… cơ mà bà động chút vác kiếm ấy hả, ông có cách nào giúp tôi chạy được không?” An Bình phờ phạc nói.“Tới sư nương mình còn không nhớ thì đạo hữu số tận rồi.

Ngươi thân quen bà ấy nhất, biết tính bà ta thì nhanh chóng phi kiếm về cúi đầu tạ tội đi.” Truyền tin nhún vai.“Cúi đầu để bả chặt đầu tôi cho dễ à??!” An Bình rung như cầy sấy.


“Quá sai lầm, quá sai lầm, mấy tháng qua phải chi mình học phép giả chết có phải hay hơn không, tính ra có nhiều công dụng…”“Bây giờ mà không đi thì bổn hữu còn mang theo lệnh áp giải về đây.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác.” Kẻ kia thông báo.An Bình mặt méo như bánh đa nhúng nước bị đám người cười nhe nanh đem về phòng trên phi kiếm.*****Thiên Kiếm Môn, Phòng Hành Hình (Mới), Phòng tu tiên giả An Bình (Cũ)Một nữ tiên thân hình to lớn, cao đến hai mét cùng bộ ngực rộng rãi ngồi vắt chéo chân trên giường An Bình.

Tay cô ta phất phơ quạt nan che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một thoáng kiều diễm, nhưng người khác chỉ cần nhìn đã có thể vãi hết ra quần.Và An Bình muốn vãi ra quần thực, không phải vì sợ, mà vì có một áp lực vô hình như kim châm đâm vào khắp nơi trên mình.Đặt biệt là… chỗ ấy của hắn.“Đồ nhi ngươi biết không, ta thân nhiều việc trọng đại, nên cần phải có quản gia sai vặt-”“Nhưng bây giờ ta nghĩ lại, có lẽ… việc có một thái giám có lẽ sẽ tốt hơn.

Phư...Phư” Cô nàng cười e thẹn, nhưng giọng gắt như dao lam....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận