Ghi chép của tu tiên giả An Bình: Bàn về rồng.Thỉnh thoảng khi xem trên phim ảnh, con người ta thường tự hỏi? Nếu rồng phương Tây và rồng phương Đông đánh nhau thì con nào sẽ thắng?Khả năng cao rồng phương Đông sẽ chiến thắng.
Ngạo nghễ hơn thì nói rồng phương Đông sẽ áp đảo hoàn toàn, kẻ địch một cơ hội còn không có.Vấn đề chính nằm ở việc, khái niệm ám chỉ rồng đã khác biệt giữa Tây và Đông.Rồng của phương tây thường được kể như một con sinh vật dữ tợn, đại diện cho cái ác và sự tham lam.
Thường sống ở trong hang.
Chúng có thể được hạ gục bởi những hiệp sĩ, anh hùng.
Trong khi đó “Long” của của phương Đông lại là biểu tượng của các vị thần trị vì biển cả, đại dương có khả năng hô mưa gọi gió, biến hóa thành hình người.
Sống trong thiên cung hay những nơi điện ngọc.
Trong các giai thoại Á Đông, Long Thần, Long Vương thường được miêu tả như một người đại diện cho uy vũ, thông thái, hòa bình (ngoại trừ một số ngoại lệ khác khi Long tộc được ví như kẻ xấu, điển hình trong truyện Na Tra).Vì vậy, việc gọi và so sánh đặt ngang hàng một sinh vật dữ tợn và Long thần chung tên “Rồng” thì có phần bất hợp lý.…Long tộc Á Đông ở dị giới đã biến mất từ thời thượng cổ, kéo theo những tri thức quý giá của họ về ấn ký, bùa phép.Những con rồng còn lại ở đây đều là rồng phương Tây, tuy nhiên, đã là rồng thì vẫn sẽ vô cùng hùng mạnh.
Sẽ là một cảnh tượng đáng xem khi các tu tiên giả cầm kiếm bay nhảy đánh nhau với một con rồng khè lửa khổng lồ...~~~An Bình luôn tự hỏi, tại sao mình lại cắm đầu làm việc mãi trong Tàng Kinh Các mà không thấy mệt.Câu trả lời sau khi gối đầu nhiều đêm làm anh giật mình.
Một phần do cơ thể tu tiên giả có khả năng khác xa người thường làm anh không mệt, và một phần lớn khả năng cao là do trầm cảm.Cũng phải thôi, nếu một người trẻ đang sống ở một nơi đầy tiện nghi hiện đại, đột ngột một phát bị kéo đến một nơi kỳ lạ, bạn bè, người thân không còn một ai, môi trường xung quanh thay đổi hoàn toàn.
Họ sẽ cảm thấy bị cô độc, dù cho con người là loài có khả năng thích nghi cao, việc quen ngay được với hoàn cảnh cũng mất một lượng lớn thời gian.Tiểu thuyết không đề cập đến việc này… An Bình cảm thấy ghen tị những nhân vật chính một phát là hành xử được như người bản địa.Giống như một thời gian anh đã đắm chìm vào thế giới game cả ngày, lấy sự vui sướng nhất thời từ những trò chơi qua màn hình xanh đỏ để làm tê tái đi sự đói khát tình thương.
Thứ chất kích thích độc hại đấy tuy biết nhưng khó mà kéo rời ra được, những âm thanh thông báo thành tích bảng, những pha chiến tích thần thánh giúp con người quên đi cái ôm và nụ hôn mà họ có được khi còn là những đứa trẻ.Cũng như thế An Bình vùi đầu vào nghiên cứu, học tập, lấy những thành tích nho nhỏ trong việc vẽ phù để thúc đẩy mình quên đi thực tại.Đó, đã là quá khứ…Bây giờ nghĩ lại việc ngồi hai mươi bốn tiếng vẽ một loại bùa khiến anh rùng mình.Cũng đỡ, mấy ngày nay sáng thì đi sớm cùng Định Mông xuống nhà bếp mà quậy ra đồ ăn mới cùng tay ranh dẻo lưỡi, chiều thì đuổi nhau trong hoa viên với Minh Tịch mà tê sướng cả người.Nhưng hôm nay Minh Tịch cùng Thiên Di và những thành viên quan trọng trong Thiên Kiếm Môn đã có việc đi đâu mất, để lại anh một-Không phải một, mà là ba mình, tay Định Mông ghé qua chơi, mang theo cây đàn tranh mà gảy nhạc chơi với con tắc kè bông mà hai người tóm được khi đang nấu bánh giò trong bếp.Con bò sát màu tím ngóc cái đầu nhỏ lên xuống như đang nghe nhạc rock, thỉnh thoảng lại cất tiếng gáy vài tiếng quen thuộc như khen nhạc.Cảnh tượng quái dị khiến con người như muốn phì cười mà nhập hội, nếu không bị quấy rầy.Như việc bị một tên cuồng tu quái đản lại hôm nay đến gặp anh để tiếp tục đòi thứ vô lý.Từ ngày tên ấy đánh hơi được việc anh vẽ phù ở Kinh Các, ngày nào cũng đến lẽo đẽo một câu.“Đạo hữu làm người giấy xong chưa?” Kẻ tự xưng là Bá Xiêm lên tiếng.
Cười khả ố.“Người giấy làm thế quái nào mà xong nhanh thế.
Ông phải biết, thứ mà ông đòi là một con robot tâng tiếng chạy trăm ngàn chương trình, tôi chỉ biết viết vài lệnh để mà chạy thôi.” An Bình lắc đầu, hai tay đập bộp bộp xuống bàn đá.“Người giấy” mà tên kia đòi là thứ phù chú tự di chuyển được cắt hình con… người của Nhật Bản.
Chúng có thể tự quét nhà, nấu ăn hay làm mấy việc vặt căn bản theo lệnh chủ nhân.
Cách thức hoạt động thì An Bình nghi ngờ có dính dáng đến nguyên thần, hồn phách gì đó.
Mà mấy thứ đó thì anh không dám đụng vào, chỉ đơn giản viết mấy lệnh phù để chạy thử.Không thứ nào hoạt động, hoặc là do người giấy quá phức tạp, hoặc là do cần nguyên thần bỏ vào.Mà tên này cần người giấy để làm gì, hắn ta là kiếm tu cơ mà?“Rô Đốc?...!Chương trình? Đạo hữu lại văn với tại hạ rồi.” Bá Xiêm nghiêng đầu hỏi.
Gợi nhớ An Bình đến Thiên Di.
Kẻ đêm nào cũng đứng trước cửa sổ phòng An Bình và Minh Tịch như một con ma treo cổ.Rùng mình, anh trả lời tên phiền phức.“Có lẽ còn thiếu nguyên thần hay vật liệu đặt biệt gì đấy-”“Thiếu nguyên thần? Để tại hạ đi bắt vài đứa-”An Bình táng cây quạt giấy vào đầu tên cuồng tu, quát.
“Tôi mà nghe được ông làm BẤT-CỨ-CÁI-GÌ làm tổn hại người khác thì nhanh chóng mà từ biệt con người giấy của ông nhá.”An Bình dọa, mặt dù trong lòng cũng mong hoàn thiện được con người giấy để khỏi phải bỏ công ngồi vẽ mấy lá phù cũ.“Thế thì không người vậy, sinh vật, vật liệu còn lại, đạo hữu cứ nói, mọi thứ không thành vấn đề”“Nếu mọi thứ không thành vấn đề, thì ông tóm vài con chuột bạch trong nhà bếp cho tôi, chúng nó phá đống gạo trong ấy mỗi ngày bắt cực chết.”Bá Xiêm đứng thẳng người dậy, vỗ ngực phành phạch như một đô vật, tự tin nói.“Đạo hữu cứ tin tưởng ở tại hạ.” Rồi phóng đến hướng nhà bếp.
Dáng người hùng dũng như tướng quân xông trận triệt tiêu quân thù.Và triệt tiêu cái nhà bếp thì gã làm thực.An Bình cùng Định Mông hai người đứng ngơ người trước cái Thực đường, hay nói chính xác hơn là những gì còn sót lại của cái nhà ăn.Chốc chốc một vài gây đòn chống mái cháy đen rơi xuống phát ra một tiếng to lớn, gà bay, chó chạy, cháy đuôi kêu inh ỏi.
Một đống chuột cháy chạy loạn xạ ra từ ổ.Ở giữa địa ngục lửa một tay cuồng tu cười sằng sặc đập đầu từng con chuột ngất đi mà chất thành đống.
Nhận thấy An Bình, hắn ta quay lại cười nói.“Đạo hữu, các hạ ra điều kiện thật là khó, ta đập nãy giờ hơn trăm con chuột, mà chưa thấy con nào có màu trắng cả.”An Bình mặt như một cái mền nhúng nước, còn Định Mông khuỵu xuống hai chân, miệng không ngừng lầm bẩm.“Mỹ thực của tôi, đồ ăn của tôi…”Tiếng lẩm bẩm không ngừng của hắn như chuông điểm cho việc cả tông môn sẽ phải nhai bột cho đến khi nào nhà ăn được dựng lại.An Bình vuốt mặt, nhìn tên tội đồ mà cố gắng bình tĩnh nói.“Chuột bạch là mấy con chuột dùng để thử nghiệm, không có nghĩa nó phải màu trắng.”Kẻ kia ngây người, vỗ trán cười.“Thì ra là vậy, thì ra là vậy, đạo hữu dùng nhiều từ địa phương quá làm sao tại hạ hiểu.”“Do nơi đây y học còn chưa phát triển cao chứ không phải do tôi.” An Bình muốn nói, một cái chảo rớt xuống kêu xổn xoảng, ba người quay lại nhìn biển lửa.“Ồ…”Bá Xiêm lên tiếng, quay lại nhìn An Bình.“...Hôm nay Tông chủ cùng những người trọng yếu đã đi sớm, việc này chúng ta nên giữ kỹ...”Một cái quạt giấy phang thẳng vào đầu Bá Xiêm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...