Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò


Một thanh âm ngọt ngào và dịu dàng vang lên trong đầu hắn, hứa hẹn những thứ sức mạnh vô song.

*Nó thì thầm một cách thèm khát*, cưng nựng những ảo tưởng liên tục trong đầu hắn, chỉ riêng cho hắn và là của hắn mà thôi.Ahhhh…, hắn đã được ban phước.Vốn là một thiên tài ngàn năm có một của Đoản gia, số phận của hắn không thể nào là một kẻ tầm thường được.

Chắc chắn như thế.Số phận này đã an bài cho hắn.Trở thành chí tôn vạn thần, xưng bá thiên hạ, tất cả mọi người phải quỳ dưới chân hắn.Thanh kiếm của hắn cắt ngọt vào xương thịt không chút cản trở.Một mảnh vỡ ký ức nhói đau chợt lóe qua trong đầu hắn, nhưng nhanh chóng bị dập tắt bởi âm thanh của nó.Màu đỏ tuôn ra khắp nơi, đắm chìm trời đất trong một màu độc tôn duy nhất.Ahhhh…Phước lành, phước lành.Vì số phận này đã an bài hắn, sinh ra cơ thể vốn có Linh căn, cộng thêm tố chất phi thường của gia tộc Đoản gia hơn nghìn năm, Luuvuuong nhanh chóng được vây quanh bởi những điều tốt đẹp nhất trên cõi đời mà Đoản gia có thể cung cấp.

Chỉ cần làm một việc nhỏ, hắn sẽ được tắm táp trong những cái ôm trìu mến, những lời khen từ người lớn tuổi, xu nịnh từ những kẻ bên dưới.Chính vì thế hắn trở nên chây lười, dâm ô, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.

Mơ tưởng một ngày mình sớm phủi tay một phát thành thần.Tiểu Táo Táo sẽ trở thành sủng phi của hắn, tận hưởng một cuộc đời thần tiên.Cho đến khi ả cẩu nữ xuất hiện, phá tan tất cả mọi thứ của hắn.

Đôi mắt tím vô hồn, đôi mắt tím vô hồn, ahhh… hắn ta muốn móc nó ra mà giẫm nát.


Phanh thây ả thành vạn mảnh ném cho đồng loại cẩu súc nuốt chửng.*Nó lại thì thầm.*Ngọt ngào.Sự khao khát.Con đường máu.Cuộc tỉ thí để chọn người kế nhiệm Đoản gia đã bắt đầu, hắn như sống lại từng khoảnh khắc ấy liên tục.

Tiếng la hét, bọn phế nhân Đoản gia muốn tranh ghế với hắn nằm giãy giụa trong vũng máu xin tha mạng.

Hắn lạnh lùng hạ tay, chỉ là củi mục trôi sông, để sống chỉ mang tiếng xấu cho gia tộc.Tiểu Táo Táo không có mặt ở đó, có lẽ nàng trốn trong góc ngắm nhìn vinh quang của hắn?Hắn cười lạnh lùng, ta sẽ ân sủng nàng vào tối nay, cho dù nàng có chịu hay không.Giương cao thanh kiếm nhuốm máu, Luuvuuong chìa lưỡi gươm như xẻ đôi bầu trời xanh.

Giọng vang lớn thách thức tất cả mọi người trong thành xem ai muốn thử thách địa vị của hắn.Tất cả mọi người nhanh chóng lùi lại, ai đó đẩy một thứ- một tiểu nữ tử đứng ngoẹo đầu như xác chết treo đến phía trước.Ngắm nhìn dung mạo thanh tú, đôi mắt màu ngọc thạch anh tím không chút tì vết, không chút thần hồn, tuy kì lạ nhưng lại khiến hắn bắt đầu nảy sinh sắc dục.Được, tối nay món đồ chơi kia sẽ vào hậu cung của ta.Hắn gọi tiểu nữ lên võ đài, vũ máu khỏi thanh ngọc kiếm, ngạo nghễ thể hiện dung mạo tiên tư của mình.

Bắt đầu chìa mũi kiếm vào nữ tử.

Đầu tưởng tượng việc sau khi cắt đi chân tay cô ta, cưỡng ép như nô súc.Phía dưới võ đài vẫn là những tiếng cổ vũ quen thuộc, những âm thanh quá sức thường ngày dành cho hắn, những âm thanh-Những tiếng người hò hét, cổ vũ kia là dành cho… ả ta?Ngu dân đui mù, chỉ cần một kiếm, ả kia sẽ chẳng khác gì một cái gối ôm thịt dành cho hắn tối nay.Cả hai cùng rút kiếm, mùi máu tươi vẫn còn quấn quanh lễ đài cuốn theo gió bay phảng phất một góc trời.Một chiếc lá từ đâu xoay mình trong gió, chạm nhẹ xuống nền đá, như thông báo trận tỉ võ bắt đầu.Hắn đột ngột biến mất ngay vị trí, áp sát ngay lập tức nữ tử, Tam Liên Trảm được khai triển, khiến thanh ngọc kiếm của hắn như có sinh mệnh, kiếm ảnh như một con rắn ba đầu phóng tới cơ thể nữ nhân và-Ả ta dùng vỏ kiếm đẩy nhẹ, đẩy thế ngọc kiếm đi chỗ khác.


Gương mặt thanh kiều nghiên sang phải, không chút cảm xúc như trêu đùa với hắn.

Xỉ nhục tài năng thiên phú của Luuvuuong.Hắn nhanh chóng sôi máu, dùng Bách Tốc thân ảnh vượt ra sau lưng kẻ thù, và tiếp tục gặp phải… gương mặt vô hồn của đối thủ.Một trảm, bị đẩy ra.Hai trảm, bị chuyển hướng.Đòn nhử, ả ta đứng tại chỗ nghiêng đầu như khúc gỗ.Mồ hôi hắn bắt đầu đổ, Thiên Mệnh đã định, hắn sẽ là tân chủ nhân Đoản Gia, tại sao chuyện này xảy ra?Vô Ảnh bộ pháp, Đoạn Mệnh Điểm,...!Mặc cho hắn khai triển, mặc cho hắn dù gắn sức đến đâu đi chăng nữa…Tất cả đều như chơi vờn bóng với một con ma.Dù cho kẻ kia nhìn so với thây ma cũng không khác nhau là mấy.Tức giận hắn vận linh lực vào chân đạp mạnh, cả võ đài sụp đổ trong nháy mắt.

Khói bụi cùng mảnh gỗ văng theo sóng chấn bay tứ tán.Vượt qua làn khói mờ, một thanh ngọc kiếm xé gió tìm đến cổ kẻ ngu muội, chỉ đến được với hư không.Toàn Nguyệt Trảm, lưỡi kiếm chuyển hóa lung linh như ánh trăng mờ, xoay vòng một vòng bao phủ toàn diện không gian trước sau.

Để nguyệt bụi bay lên cùng tro tàng lấp lánh.Tất cả như phản chiếu một dáng hình thanh cao kỳ lạ đứng mơ màng trên đầu một cột chống trơ trọi còn sót lại.Màu tím mênh mông vô hồn như nuốt trọn hết mọi ánh sáng, bên trong phản chiếu dáng hình một kẻ lụi bại.Cẩu nữ không đánh, chỉ đứng nhìn không chớp mắt, sâu trong đôi mắt kia, không hề có một gợn buồn hay sự căm ghét, phấn khích.

Như xem tân gia chủ Đoản gia không tồn tại.Càng làm hắn tức đến chín nội tạng.“Cẩu nữ, ngươi chỉ biết đứng đó đỡ thôi à?-”Không đợi hắn nói hết, kiếm ảnh từ thanh sắt vụn cùn lục của ả nhanh chóng vút ngang vào phía đầu hắn.

Đường kiếm đi thật chậm, thân kiến chán nản tán vào mặt Luuvuuong, hắn dù cho nhìn thấy đường kiếm, nhưng hai chân như bị đóng chặt lại một chỗ, không cách nào thoát ra.“Chát”Thanh sắt cùn vả thẳng vào mặt hắn như một cú trời giáng, Linh giáp vụn vỡ thành những mảnh vàng rơi xuống nền đá lạnh.


Mọi người phía dưới võ đài há hốc mồm.Thiên địa tựa như câm lặng trước cảnh tượng.Một lão giả như nằm ỳ xuống khóc mếu máo.

Phá đi sự lặng im.Một tiếng gào thét lớn vang ra từ đám đông ở bên dưới bắt đầu cho một làn sóng hạnh phúc, mọi người nhảy cẫng lên hò reo.

Nhiều thường dân quỳ phục xuống mặt đầm đìa nước mắt.

Những đứa trẻ nít tuy không biết gì nhưng thấy thế cũng xúm lại an ủi phụ thân phụ mẫu, rồi cả gia đình nhanh chóng nắm đôi vai của nhau hòa vào tập thể reo vang cùng đất trời.Trên võ đài, đứng một chân đè lên ngực Luuvuuong, Thiên Di tra kiếm vào trong bao, hai đôi bàn tay nắm lại, nắm đấm liên tục giáng xuống mặt hắn.

Phá hủy dung mạo tiên tư vượt trần của quý tử Đoản gia.“Thụp, Thụp, Thụp...”Mỗi nắm đấm giáng xuống là một tiếng reo vang từ mọi người.

Khởi điểm cho sự chấm dứt của Đoản gia.…Một tiếng chu tréo vọng hết toàn thể ngôi làng nơi hẻo lánh.

Hắn nhớ lại chuyện cũ, người sục sôi căm hờn.Chỉ còn chút thời gian.


Mà việc của hắn lại rất nhiều.Thứ mang hình dáng con người lần mò quanh những ngôi nhà, tìm kiếm những căn phòng chứa những đứa trẻ, những điểm ma đạo dễ kiếm nhất.Tất cả chỉ để nghe lại giọng của nó, tất cả chỉ để chèn ép đi những âm thanh hắn không muốn nhớ.Gương mặt đầy nước mắt của Tiểu Táo Táo đẩy người phụ nữ kia ra.*Ôm hắn.*Ấm áp.Chống lại tất cả mọi thứ.“Lư Vương, Lư Vương anh tỉnh lại đi, em xin anh tỉnh lại đi-”Hắn chém.Nét chém ngọt.Hai đứa trẻ ôm nhau trong góc nhanh chóng phân làm bốn khúc.Giọng của nó lại vang lên, dìm đi những cơn đau buồn.“Ding! Kí chủ đã hạ sát hai phàm nhân, nhận được hai mươi điểm huyết ma.”Tại sao bọn trẻ lại sợ hãi?Chúng không thấy sao? Hắn đang giải cứu tất cả mọi người.Hắn đã có Linh căn, tố chất, đã có gia thế, khi hắn hóa thần, hắn có thể học tiên thuật.

Có thể khiến người chết sống lại.Đây sẽ là một thế giới hoàn mỹ.Ai đó hét lên cầu xin hắn dừng tay lại.Một người phụ nữ trẻ.Gợi nhớ hắn đến Táo Táo.Hắn phải cứu Táo Táo, hắn phải cứu tất cả mọi người.Thanh ngọc kiếm đâm người phụ nữ trẻ.Một màu đỏ tươi nóng và đẹp đẽ phụt ra từ cổ họng cô, sớm nhanh chóng nghẹn lại làm nghẽn cổ họng.

Không còn không khí vào phổi.

Cô ta sẽ chết chìm trong máu của chính mình.“Ding! Ding! Ding! Đã đủ năm mươi nghìn điểm kí chủ đã có thể…”Ahhhh… Phước lành lại đến, phước lành lại đến.Thật nhiều tiếng hét.Thật nhiều phước lành.Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời.

Rồi quay lại nhìn ra cảnh tượng trên mặt đất.

Hắn phủi tay.

Những tiếng rên la kêu khóc vang ra từ tứ phía.Con người, gia súc, yêu thú,...!Ai quan tâm chứ.Hắn từng cô độc.Nhưng bây giờ hắn là một tập hợp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận