Mấy ngày liền Hà Diễn không hề lộ mặt, không biết là đã về Hongkong hay vẫn ở chỗ nào đó làm mấy việc bẩn thỉu hèn hạ. Trình Dục nghĩ Hà Diễn không xuất hiện kể ra rất tốt, như vậy anh sẽ không bị hắn bắt làm mấy việc đáng xấu hổ kia.
Trong thời gian Trình Dục ở đây đã từng nói với Hà Diễn mình không phải đồng tính luyến ái, một chút hứng thú với đàn ông cũng không có, những lúc làm tình với hắn chỉ thấy vô cùng ghê tởm, yêu cầu Hà Diễn tránh xa ra một chút, tốt nhất là không cần nhìn thấy mặt.
Nhưng mỗi lần hắn đều chỉ cười cười, châm chọc:
-Lưu Phi Long không phải đàn ông sao?
Hà Diễn xem ra không hề tin những lời này của Trình Dục mà chỉ coi chúng là ngụy biện, cho nên tới giờ vẫn không muốn trả tự do cho anh.
Khi Hà Diễn không có ở đây, mình Trình Dục bị mấy tên thủ hạ của hắn giam cầm ở biệt thự đến khó chịu, không có việc gì để giải khuây, đành phải đi dạo xung quanh cái nơi đồ sộ rộng lớn này, ngó nghiêng của cải tài sản của hắn. Từ phòng khách đến phòng chứa đồ mới thấy thưởng thức của Hà Diễn thật ra khá tao nhã.
Không giống kiểu ông chủ quán bar thấp kém bình thường trực tiếp treo mấy bức ảnh nam nữ nude mà ngược lại thay vào đó là bày biện những đồ vật mà ngay đến Trình Dục cũng rất ưa mắt, ví như một cây dương cầm với âm sắc mượt mà chuyên dụng ở những quán bar. Phòng bên cạnh có lưu giữ nhiều đàn violon cổ.
-Đàn Violon, ha ha, hắn biết cung G là gì sao?
Trình Dục thong thả bước trong thư phòng của Hà Diễn, cười nhạo cái người còn năm nào đứng ở cổng trường đại học lừa đảo sinh viên giờ đã có cơ nghiệp trong tay.
Anh chưa từng nói với ai về một Hà Diễn năm đó. Nếu giao tiếp với mọi người, anh đều coi hắn là ông chủ lớn có tiền mà đối đãi. Anh nghĩ, ai cũng cần có mặt mũi, nhất là một Hà Diễn địa vị cao cao tại thượng như bây giờ tuyệt đối sẽ không thích bị Trình Dục vạch trần mình hồi nào còn là thằng vất vưởng kiếm ăn đầu đường.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, bộ dạng nghèo túng, trong lòng Trình Dục có một chút nào đấy không thể không thẳng thắn thừa nhận Hà Diễn là kẻ có phương pháp, có năng lực, không ngờ có thể dựa vào hai bàn tay phát triển đến ngày hôm nay, khiến hai giới hắc bạch đều phải cung kính gọi hắn một tiếng “Ông chủ Hà”.
Hà Diễn không giống Phi Long, từ nhỏ đã được chọn làm người kế vị bang, có thể đi lên thông qua kế thừa địa vị của cha nuôi cùng cơ nghiệp của bang. Quyền lực, tài sản của hắn đều do hắn tự mình tạo dựng nên.
Khi Trình Dục hứng thú rút ra từ tủ sách một đĩa nhạc cổ điển, chuẩn bị bật lên nghe thì có khách đến. Đồng chí cảnh sát Nhan Minh đến từ Hongkong cùng mấy cộng sự, sắc mặt nghiêm túc, đồng phục nghiêm trang đến thăm hỏi, mà đối tượng không phải chủ nhân biệt thự mà là Trình Dục.
-Anh Trình Dục, xin hỏi tối qua anh có tham gia tiệc rượu này không?
Nhan Minh lấy ra ảnh chụp từ bữa tiệc, kia là ảnh lúc tối qua Trình Dục vừa bước vào sân của buổi dạ tiệc, tức tiệc của Anny.
-Anh có nói chuyện với người này không? Hai người nói chừng thời gian bao lâu?
Nhan Minh lại đưa ra bức ảnh một người Trung Quốc.
-Tôi …
Trình Dục nhất thời không nhớ ra. Cho đến khi Nhan Minh nhắc anh:
-Đây là người đại diện của Anny. Tối qua cảnh sát Nhật Bản phát hiện anh ta bị bắn chết ở toilet khách sạn. Cảnh sát Nhật Bản hiện giờ đang tiến hành điều tra những ai đã tham gia tiệc rượu. Bởi vì vụ án chủ yếu liên quan đến người Trung Quốc nên bước đầu điều tra giao cho cảnh sát Hongkong chúng tôi xử lý. Anh Trình Dục, xin hỏi tối qua lúc mười giờ, anh ở đâu?
Mười giờ, Trình Dục nhớ lại, tối qua lúc mười giờ anh đã xã giao xong, bị lái xe của Hà Diễn đưa về nhà. Sau khi nói ra, Nhan Minh lộ ra biểu tình hoài nghi không tin.
-Có nhân chứng thời gian không?
-Có, có thể hỏi lái xe của Hà gia.
-Chúng tôi nhất định sẽ hỏi.
-Bây giờ mời anh đưa tay ra. Chúng tôi muốn lấy dấu vân tay.
Lần này Nhan Minh đến cùng đồng sự nên cũng không nói chuyện cợt nhả như hai lần gặp Trình Dục trước đây, hoàn toàn chỉ giải quyết việc công.
Trình Dục cũng không ngạc nhiên, nhún vai mỉm cười, là một người lớn lên trong hắc đạo, anh cũng không sợ cảnh sát. Được. Trình Dục ấn vân tay lên một tấm nhựa mỏng, thái độ hăng hái chờ mong cùng Nhan Minh chơi trò này. Tối qua có người gọi điện đến bảo anh phải cẩn thận Anny. Sáng nay Nhan Minh lại thông báo người đại diện của Anny bị người nào đó bắn chết.
Chỉ sợ vụ án giết người này là do người kia muốn Trình Dục phải tin vào những lời “cần thận Anny” mà làm ra hành động thực. Anny rốt cuộc là người như thế nào? Người đại diện của cô cuối cùng là chết bởi súng ai? Việc này có liên quan gì đến anh cùng Hà Diễn? Trong đầu Trình Dục xuất hiện hàng loạt câu hỏi.
-Đúng rồi, anh cảnh sát mấy ngày qua có gặp ông chủ Hà không?
Suy đoán đầu tiên của Trình Dục là người gọi điện kia chính là Hà Diễn. Nghĩ đơn giản một chút thì nhất định là do muốn ép buộc mỹ nữ nhưng không thành dẫn đến thẹn quá hóa giận. Kẻ giết người nay thấy có chuyện liền bỏ chạy. Mệt Trình Dục còn từng nghĩ Hà Diễn là kẻ có năng lực, thế mà lại làm ra loại chuyện lưu manh mới làm như giết người này.
Khả năng này bị Trình Dục nhanh chóng bác bỏ. Hà Diễn mặc dù có phần khiến anh chán ghét nhưng anh lại có trực giác mãnh liệt mách bảo Hà Diễn tuyệt đối không phải loại người dám làm không dám nhận.
-…Không.
Nhan Minh nghĩ nghĩ, chần chừ nói.
-Nói như vậy hung thủ thực sự có thể là ông chủ Hà, sau khi giết người liển bỏ chạy.
Trình Dục nói đùa với Nhan Minh.
-Không có bằng chứng, anh không nên buộc tội người khác.
Nhan Minh tỏ vẻ không bị Trình Dục làm cho mê muội.
-Vậy mong các đồng chí cảnh sát nhanh chóng tìm ra chứng cớ, có lẽ ông chủ Hà sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
-Mấy ngày tới mong anh không rời khỏi Tokyo. Nếu cần chúng tôi sẽ mời anh tới giúp đỡ điều tra.
Nhan Minh đem vân tay cẩn thận cất đi, tạm biệt Trình Dục.
Ngay trước khi đi khỏi, Trình Dục không quên chế nhạo:
-Lúc anh cảnh sát làm việc trông gợi cảm thật nha. Tôi bị mị lực của anh mê hoặc rồi, có thể cho tôi số điện thoại không?
-Đến lúc cần, tôi sẽ chủ động đến tìm anh.
Có cộng sự ở đây Nhan Minh cũng không đáp lại Trình Dục.
-Làm việc công thật lạnh lùng nha anh cảnh sát, hôm đó anh ở quán bar quấy nhiễu *** người ta, lúc sờ mông cũng không nói như vậy…
Bốn đồng nghiệp nam cùng Nhan Minh đến đây vì câu nói kia của Trình Dục dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Nhan Minh.
Nói xong Trình Dục định nhào vào lòng Nhan Minh, nhanh tay nhanh mắt muốn lấy trộm thẻ chứng minh cảnh sát trên người anh ta để xem rốt cục Nhan Minh này là loại cảnh sát nào, liệu có giúp mình thoát khỏi tình trạng hiện tại không. Lần trước danh thiếp mà anh nhận được chỉ cho biết Nhan Minh là cảnh sát, còn thông tin khác không hề có. Trình Dục cần nhanh chóng bắt được nhược điểm của Hà Diễn, không thể để hắn tiếp tục bắt ép thế này nữa.
-Anh Trình Dục, xin tự trọng.
Ai ngờ không chờ Trình Dục ra tay Nhan Minh đã rất galant đỡ người đang giả ngây giả ngô kia, lạnh lùng xoay người cất bước.
-Chào anh.
-Đúng là loại cảnh sát tự cho mình là đúng.
Trình Dục nhìn năm người đồng phục phẳng phiu, bên hông đeo súng ra về, nhẹ nhàng nói.
Sau khi bị Nhan Minh điều tra xong, Trình Dục không còn lòng dạ nào với việc dạo xung quanh biệt thự nữa, bắt đầu chú tâm tìm kiếm bí mật của Hà Diễn, lại còn hỏi han đầy thâm ý với thủ hạ của hắn, tưởng có thể moi ra ít thông tin nhưng ai ngờ là chẳng có phát hiện đáng kể gì.
Hoàng hôn buông xuống, Trình Dục thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Nếu bí mật của hắn bị anh tìm ra dễ dàng như thế thì Hà Diễn hắn cũng không thể từ hai bàn tay trắng lập nên cơ nghiệp, một tay che trời như hôm nay.
Đêm xuân tĩnh lặng, bầu trời Kyoto chỉ một màu xanh thẫm. Những đóa cẩm tú cầu nở rộ dưới trăng, từng bồn hoa khoe sắc rực rỡ. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mềm mại, bình thản, cả tòa kiến trúc xa hoa bị bao phủ bởi trận mưa hoa.
Ở một căn nhà khác gần hầm chứa rượu, khách khứa vắng vẻ. Gần tới nơi hành lang gấp khúc, một nam một nữ đang mặc kimono ngồi đối diện nhau.
Khói thuốc lá Kent cứ thản nhiên từ đôi môi đỏ mọng của một cô gái trang điểm kĩ càng khá xinh đẹp bay ra. Cô gái có vẻ mặt đầy cô đơn nhìn ra phía cây anh đào trắng xóa ngoài cửa sổ, cảnh hoa dưới ánh trăng nhẹ nhàng tấu một khúc vũ. Qua lớp khăn che mặt có thể thấy một nét gì đó đau lòng cùng thương xót.
-Thật không ngờ một người đại diện mà bọn họ cũng không bỏ qua.
Cô gái thở dài nói.
-Đúng vậy, theo tôi thấy, cô cứ theo chân bọn họ hành động như vậy cũng không tốt.
Hà Diễn vươn chân tư thế thả lỏng, cũng không để ý đến việc đã có một sinh mệnh mất đi. Dù sao việc cũng đã xảy ra, người chết không thể sống lại. Hiện tại quan trọng là phải thảo luận xem bước tiếp theo nên tiến hành thế nào.
-Nay cả Lộ Tiêu cũng đầu quân cho bọn họ. Tôi thấy thế giới này căn bản là không có cái gọi là ranh giới hắc bạch.
Hà Diễn nghiêng nghiêng đầu, nâng chén rượu gạo trong vắt trên bàn lên nhấp một ngụm rồi cười. Ngay cả cảnh sát cũng đầu hàng hắc đạo. Tiếp theo muốn tìm cách đối đầu với tổ chức trong bóng tối kia hẳn còn gian nan hơn là lên trời đây.
Vụ mưu sát lần này chắc hẳn là đòn phủ đầu cảnh cáo hai người họ nên biết tốt xấu, đừng nên nhúng tay vào chuyện giữa tổ chức và Trình Dục nữa. Người đại diện đáng thương kia thực sự là chết oan, chỉ là kế ‘giết gà dọa khỉ’ mà thôi.
-Bớt nói nhảm đi, không phải vì anh là hắc đạo nên ngụy biện cho bên đó sao.
Dường như là hồi phục từ tâm trạng xót thương, cô gái với hai má lúm đồng tiền hét lên với Hà Diễn.
-Tôi là hắc đạo tốt.
Hà Diễn cười mỉm.
-Bao năm lăn lộn như vậy nhưng một người tôi cũng chưa từng giết.
-Bây giờ mọi việc đã điều tra xong, anh định bước tiếp theo làm thế nào?
Cô gái xinh đẹp vẫn không tháo khăn che mặt xuống. Cô là Anny. Mấy ngày qua cô cải trang thành phụ nữ địa phương đi điều tra cùng Hà Diễn vụ người đại diện của cô bị giết. Qua một loạt manh mối họ cuối cùng cũng tìm ra được là tổ chức thần bí kia gây án. Ý thức được mình cùng tổ chức đó đối địch nên chúng nhân cơ hội này đánh đòn cảnh cáo để họ thấy khó mà lui.
-Người cũng đã chết, thật đáng sợ nha.
Hà Diễn dùng giọng nói vô cùng khoa trương. Ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ nơi hành lang gấp khúc chiếu vào, ánh lên bộ quần áo rộng rãi màu xanh lục hắn đang mặc, chiếu lên gương mặt anh tuấn gầy gầy, cái cổ dài duyên dáng, còn có vòm ngực trắng nõn lộ ra ngoài.
Sợi tóc đen bị gió thổi đậu xuống trên chén rượu, mặt chén rung động phản chiếu gương mặt anh tuấn hiếm thấy trên đời.
Nếu không biết người đàn ông này là đồng tính luyến ái, Anny nghĩ không chừng mình sẽ thích hắn.
-Anh có sợ chết không?
Anny ‘xì’ một tiếng, dụi dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
-Đương nhiên là sợ, nếu người tiếp theo ăn đạn là tôi thì sao?
Hà Diễn nằm ngã xuống chiếc giường nhỏ, đung đưa hai chân, một bên thưởng thức loại rượu tuyệt hảo, một bên ngắm nhìn những cánh hoa rơi rơi bên ngoài.
-Tôi thật nhìn nhầm người.
Anny dùng giọng hối hận nói.
-Yên tâm đi. Vì Trình Dục, tôi sẽ không bỏ dở giữa đường đâu.
Bây giờ Hà Diễn mới nói thật.
-Câu này thật sao?
-Đương nhiên.
-Đúng rồi, hai người giờ đến đâu rồi?
-Trên giường.
-… Sau đó?
-Anh ta chỉ khi trên giường mới thành thật với tôi.
-Tôi không phải nên nói lời chúc mừng?
-… Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, một ngày nào đó, anh ta sẽ hiểu được tâm ý của tôi.
-Anh cũng thật si tình. Xem ra người ngoài đều hiểu lầm anh rồi.
-Đương nhiên.
Hà Diễn dựa vào giường, tay phải chống đầu nhìn hành lang gấp khúc bao phủ bởi ánh trăng sáng cùng cây anh đào đang múa, suy nghĩ yêu một người đúng thật có chút lâu dài. Nhưng mặc kệ thế nào hắn vẫn sẽ tiếp tục tiến lên, cho đến ngày nghe từ ‘thích’ từ miệng Trình Dục nói với mình.
-Nên biết tôi thích anh ta không phải chuyện xảy ra ngày một ngày hai…
Mùi rượu lấp đầy cơ thể, Hà Diễn thấy hương vị này cũng giống Trình Dục, một màu thanh nhã, có lẽ Hà Diễn đã sớm yêu hương vị này từ lâu lắm rồi.
Lại một ngày trôi qua. Một đêm mê man sương mù trắng vẫn dày đặc. Hà Diễn vẫn chưa xuất hiện. Ngay khi Trình Dục đang nghĩ có lẽ giống như mình đã suy đoán, hắn mạnh mẽ chiếm đoạt nhưng không được nên đã sai người giết kẻ bên cạnh Anny, vì về sau cảnh sát nhúng tay vào vụ án nên đã bỏ trốn thì Hà Diễn quần áo gọn gàng, miệng cười toe toét từ trong xe bước ra.
Nghe người làm họ Lí ở phòng quần áo đi tiễn hắn có nói, hắn ta đi châu Âu vì việc kinh doanh nhưng không nói cụ thể là gì.
Đầu tiên Trình Dục nghĩ hắn đến Bắc Âu để lựa chọn ngưu lang ngoại quốc cho cái việc kinh doanh thể xác kia, không khỏi coi thường người này thêm vài phần. Nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng không phải là kẻ giết người. Bởi vì sự trở về của hắn chứng minh hắn không phải là chạy trốn như suy nghĩ của Trình Dục.
-Baby, tôi đã về.
Hà Diễn đầy mặt tươi cười, hai mắt híp lại đến trước mặt Trình Dục. Bộ âu phục màu đen bó sát người, đi cùng áo gió cùng màu càng khiến hắn thêm phần tuấn tú. Lấy khăn quàng cổ xuống, Hà Diễn vươn thân thể cao gầy đến phía anh, ôm cổ Trình Dục.
Trình Dục ngửi được mùi nước hoa trên người hắn, không khỏi không khống chế được cảm giác run rẩy, mùi dường như nồng hơn so với mùi trên giường Trình Dục. Hắn biến mất nhiều ngày, anh ngủ trên chiếc giường còn sót lại hương vị của hắn, Trình Dục khó hình dung được đó là loại cảm giác bất an gì.
-Mấy ngày qua, có nhớ tôi không?
Hà Diễn ôm lấy của tù nhân của mình, dịu dàng hỏi.
-Nhớ.
Trình Dục thuận theo ý hắn mà trả lời.
-Thật tốt quá. Tôi biết anh sẽ nhớ tôi mà.
Hà Diễn nắm lấy cằm Trình Dục đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, không quá kịch liệt cũng thể hiện dục vọng mãnh liệt, xem ra nhiều ngày không có Trình Dục hắn một mình thật vất vả.
Khi môi quấn lấy nhau đến gần như ngạt thở.
-Cô bạn tốt Anny của anh đã xảy ra chuyện, anh có biết không?
Trình Dục hơi thở hỗn loạn xoay mặt, ngăn cản một nụ hôn tiếp theo tấn công mình.
-Cô ấy có chuyện gì?
Hà diễn dùng giọng nói cùng thái độ vô cùng ngạc nhiên hỏi:
-Mới đây vừa mở đêm nhạc hội, càng nổi tiếng hơn sao?
-Có người bên cạnh cô ấy bị bắn chết.
Trình Dục lau đi vết chỉ bạc do hôn môi nơi khóe miệng, bình tĩnh quan sát biểu tình trên mặt của Hà Diễn, hắn cũng không bối rối, có vẻ như thực sự không biết người đại diện của Anny bị mưu sát.
-Cái gì? Vậy chắc cô ấy sợ lắm.
-Anh không tò mò là ai làm sao?
-Fan cuồng hay đại loại thế, trong phim hay như vậy, những kẻ sùng bái thần tượng ngôi sao quá mức, chuyện gì cũng có thể làm, xem ra làm ngôi sao cũng nguy hiểm thật nha…
Hà Diễn vừa nói chuyện phiếm vừa cởi áo gió rồi đến âu phục, sai người chuẩn bị nước tắm. Mọi động tác đều thể hiện chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng bận tâm.
Vừa hỏi vừa quan sát cẩn thận nhưng Trình Dục hoàn toàn không thấy bất kì manh mối nào từ cách phản ứng trấn tĩnh của hắn. Cuối cùng anh chỉ có thể đưa ra kết luận – hoặc là hắn thực sự không liên quan gì đến chuyện này; hoặc là hắn chính là loại diễn trò sành sỏi lão luyện.
-Ngồi ở máy bay mệt chết đi được. Kiếm tiền thật vất vả.
Hà Diễn ai oán. Mấy ngày vừa rồi hắn cùng Anny cải trang đi điều tra vụ giết người, từ đầu tới cuối không được nghỉ ngơi cho ra hồn, thực sự là mệt muốn chết, may là sau khi bận rộn về nhà có mỹ nhân đang đợi.
-Ông chủ, nước đã được rồi. Tinh dầu được đặt ở chỗ ngài đi vào là thấy, có cần đợi một chút tìm người đến massage không ạ?
Quản gia trung tuổi của biệt thự lên thông báo cho Hà Diễn. Hà Diễn dặn dò không chút do dự:
-Không cần. Lát nữa dù là ai cũng không được quấy rầy ta.
-Vâng. Mời ngài nghỉ ngơi.
Quản gia rời đi để cả một tầng trống trải bày biện sang trọng lại cho hai người Hà Diễn với Trình Dục.
-Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi tới thư phòng đọc sách.
Trình Dục mặc bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt cũng định đi ngay nhưng bị Hà Diễn ôm lấy cổ.
-Baby, chớ đi nha, cùng nhau tắm thôi.
Hà Diễn vậy mà lại làm nũng với Trình Dục.
-Không muốn.
Trình Dục mặt xám như tro.
-Cái gì mà không muốn. Nhất định phải!
-Tôi không đi!
-Anh phải đi!
-Tôi không đi, anh chỉ biết dùng nửa thân dưới để nghĩ như ngựa đực vậy!
-Ai nha, baby, về sau ăn cơm nhớ ăn nhiều một chút. Gầy như vậy chưa gì đã bị tôi ôm thế này.
Chân Trình Dục rời khỏi mặt đất, anh bị Hà Diễn bế đứng lên. Hắn cũng không phải kẻ cơ bắp, là loại mỹ nam tử đạt chuẩn, nhưng không ngờ sức lại lớn đến thế, Trình Dục ngạc nhiên.
Cứ kinh ngạc như vậy anh bị mang đến phòng tắm, không đến hai ba giây sau đã bị Hà Diễn lột sạch, môi nóng áp lên, hôn nhiệt tình lên thân thể trần của anh.
Trời ơi! Trình Dục hoàn toàn không biết tên t*ng trùng thượng não kia lại đem mình đến đây, tính cùng hắn làm loại chuyện này.
-Anh, không mệt mỏi sao?
-Cho nên tôi bây giờ định dùng phương pháp tốt nhất để tiêu trừ mệt nhọc.
Hà Diễn nhìn đối phương xinh đẹp nói, nhanh chóng đem Trình Dục bước vào bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch trắng đã đầy nước.
Trình Dục định ra tay đánh tên vừa thấy mặt mình đã nổi sắc tâm kia thì đã bị hắn đoạt trước. Hà Diễn lấy ra một cái còng tay bạc, chuẩn xác khóa hai tay của tù nhân.
-Nghe nói hôm đó anh muốn lấy số điện thoại của tên cảnh sát đẹp giai hay nóng từ Hongkong? Còn nhào vào lòng hắn, chủ động quyến rũ hắn thượng anh…
Giọng Hà Diễn sặc mùi dấm chua.
-Anh theo dõi tôi?
Hai tay Trình Dục bị bẻ ngoặt ra sau lưng rồi còng lại. Anh rất giận cái kiểu Hà Diễn đang đối xử với anh, giống như đối xử với một tên ngưu lang tùy tiện, có thể đùa giỡn bất kì lúc nào.
Loại còng tay này Hà Diễn lấy ra cũng không lấy làm lạ, hắn thích nhất là chơi mấy trò nhạt nhẽo này.
-Hai chữ ‘theo dõi’ thật khó nghe.
Vẻ mặt Hà Diễn cười cười, hai tay ôm chặt lấy đôi tay bị khóa một chỗ của mỹ nhân nói.
-Chỉ là muốn biết một chút lúc tôi không ở nhà thì anh làm gì thôi.
-Cho nên anh biết có mấy cảnh sát đến đây điều tra vụ mưu sát? Thế mà lúc tôi hỏi lại giả vờ như không biết? Anh là cố ý đùa với tôi?
Trình Dục lập tức nói trúng tim đen, hiểu được Hà Diễn là cao thủ diễn trò đến đâu.
-Đùa với anh là niềm vui của tôi, không biết sao?
Hà Diễn cười hớn hở, mắt đẹp bắn ra ánh sáng, nhanh chóng lấy bình tinh dầu cao cấp đặt gần bồn tắm, xoay Trình Dục thành thạo tách cặp mông bóng loáng của anh, dùng bình thủy tinh tinh xảo kia nhắm vào nơi bí ẩn giữa mông, đổ vào dịch bôi trơn.
Trình Dục giống như trứng tôm bị Hà Diễn nắm lấy mãnh liệt chống cự, cố gắng nói chuyện đứng đắn với hắn.
-Không phải anh đã giết đại diện của Anny chứ? Nói cho tôi biết, Anny rốt cục là loại người nào?
-Baby, thời điểm này đừng để ý mấy việc vớ vẩn kia.
Hà Diễn đưa tinh dầu vào bên trong mềm mại của Trình Dục.
-Ư ư… Anh đang làm cái gì?
Ý thức gã đàn ông kia không chỉ lấy miệng bình đặt ở cửa vào lại còn làm động tác rút ra nhét vào cái chai, anh lập tức nổi điên lên, quát lớn:
-Anh còn dám nhét vào trong, tôi liền lấy chặt đứt cổ.
-Không nhét mà, chỉ làm trơn thôi…
Hà Diễn mở miệng nói dối. Tiền hí với nam giới vô cùng mẫn cảm nha, Hà Diễn có làm gì thân thể anh một chút Trình Dục liền cảm thấy ngay. Hắn thấy ai oán bởi trò đùa của mình bị phát hiện, rõ ràng là không dùng sức mà.
-Hừ, lấy ra cho tôi!
Trình Dục khó chịu xoay thắt lưng, thoát khỏi miệng bình ở nơi riêng tư trơn mềm kia.
-Giận à? Đừng giận vội, để tôi tự làm là được rồi.
Hà Diễn đưa hai ngón tay thâm nhập vào nội bích ấm nóng của Trình Dục, chậm rãi đảo quanh.
Phối hợp với dịch bôi trơn bên trong, một luồng hơi nóng lan tỏa ở nơi tư mật, Trình Dục thấy đêm nay mình vô cùng có cảm giác.
-Bên trong thật mềm mại.
Hà Diễn cũng cảm giác được.
Hai tay bị khóa ở sau lưng nhưng bởi hai ngón tay tiến vào của Hà Diễn mà phía trước cũng cương lên. dương v*t cương thẳng lên, khoe ra một phần tình sắc. Lỗ nhỏ phía sau lại nhiệt tình nhậm lấy ngốn tay Hà Diễn ra vào chà đạp.
Cảm thấy lực của đối phương vừa rồi đầy khiêu khích khiến khoái cảm Trình Dục tăng lên.
-Ưn… A a…
Yết hầu Trình Dục trở nên khô khốc, eo nhỏ không nhịn được run rẩy không ngừng.
-Mới chỉ bắt đầu chơi mặt sau đã khiến anh thích đến vậy?
Bị lật tới lật lui như vậy thì bất kì người đàn ông nào cũng sẽ trở nên hưng phấn, nội bích ẩm ướt như vậy thôi, Hà Diễn cười nhạo mỹ nhân vì ngón tay mình mà đã phát tình.
-Thì ra anh thích bị tên cảnh sát kia còng tay? Vì tư thế này mà nhiệt tình như vậy?
-Ô… Không… Không phải.
Trình Dục thở hổn hển, sở dĩ anh hưng phấn vậy là vì mấy ngày không làm với Hà Diễn, hơn nữa tinh dầu Hà Diễn dùng cũng không chỉ đơn thuần là tinh dầu mà còn trộn thêm thuốc kích dục nên mới khiến nội bích bị Hà Diễn chơi đùa trở nên hưng phấn nóng rực như bị thiêu đốt.
-Chỉ là vì thích quan hệ với tôi?
-Anh thật không biết xấu hổ!
Trình Dục một bên mắng chửi, một bên cảm giác ngón tay gã đàn ông kia tà ác đùa giỡn mình.
-Còn không thừa nhận, đã cương thế này rồi.
Hà Diễn nhéo thằng bé đứng thẳng của Trình Dục, tay bao lấy chà xát, muốn Trình Dục xấu hổ phải thừa nhận thân thể anh ngày càng thích bị hắn xâm phạm như vậy.
-Đã ướt thế này, còn dám nói là không có cảm giác với đàn ông. Đúng là…
-Anh là đồ vô lại… A ô –
Phần đỉnh của phân thân mẫn cảm bị ngón tay thô ráp vuốt nhẹ, hơn nữa lỗ nhỏ ở đằng sau bị chọc ngoáy khuếch trương kịch kiệt, gò má Trình Dục đỏ bừng bị dục vọng cuốn đi, từ cổ họng khô khốc phát ra càng nhiều tiếng thở dốc dồn dập.
-Nhị gia thật đúng là hàng thượng đẳng… Sau khi được tôi khai bao cái miệng nhỏ nhắn này liền quen thuộc với sự xỏ xuyên của tôi nha.
Trước một Trình Dục khêu gợi thở dốc cùng thắt lưng không ngừng đong đưa, Hà Diễn đã không thể chịu mà tiếp tục chế nhạo anh, muốn ngay lập tức chiếm lấy anh.
Cùng với sự hỗ trợ của tinh dầu, lỗ nhỏ trơn nhẵn nóng bỏng vẫn nuốt chặt lấy ngón tay Hà Diễn nhưng nếu hắn muốn chạm đến nơi sâu hơn chỉ dùng tay thì không thể tới. Hà Diễn hôn môi Trình Dục trần trụi mồ hôi đang tí tách rơi.
-Muốn tôi đâm vào sâu bên trong không?
-Ô ô… Không…
Trình Dục nói trái lòng mình, cự tuyệt.
-Không muốn…
-Nếu muốn hỏi tôi mấy việc kia thì cũng không được kiềm chế tôi trêu chọc anh.
Thay cho ngón tay Hà Diễn là một dục vọng to lớn cương cứng đặt ở hậu đình Trình Dục, chưa dùng sức tiến vào thì đã phần nào bị cửa vảo nóng bỏng hút lấy.
-Baby…
Hà Diễn than thở trong họng, đỡ lấy phần tráng kiện của mình đi vào nơi nhiệt tình như lửa kia.
-Cái miệng nhỏ của anh ăn tôi có ngon không…
Nhân lúc đâm vào mà hưng phấn nói với người đàn ông mình ái mộ từ lâu.
-Đáng, đáng ghét… A, a…
Bị đè ép vào tường trong bồn tắm lớn, Trình Dục cắn răng nhận phân thân Hà Diễn đang tiến vào, hàm răng cắn chặt không phát ra tiếng nào là bởi không muốn phát ra âm thanh *** đãng của khoái cảm khi kết hợp, thắt lưng muốn tránh ra thì không ngờ lại tạo thuận lợi cho Hà Diễn đưa phân thân của mình hoàn toàn chìm vào cơ thể anh ngay sau khi đung đưa qua lại.
Điểm cấm kị trong cơ thể bị va chạm, trong đầu Trình Dục lóe lên một luồng ánh sáng trắng xóa, cơ thể cũng vì thế mà xụi lơ.
-Ưm, ưm, ưm a –
Anh cảm thấy thoải mái đến mức có thể bật khóc.
-Thích vậy sao?
Hà Diễn cũng cảm nhận được khoái cảm kia, vì thế lại nhiệt tình hôn sâu xuống tấm lưng trần trơn nhẵn, đồng thời bắt đầu công cuộc va chạm trong cơ thể anh, từ từ ra vào cho đến khi Trình Dục hoàn toàn thích ứng được mình, liền bắt đầu ra vào mạnh mẽ khiến Trình Dục sa vào vòng xoáy dục vọng mà rên rỉ kêu lên.
-Ưm… Hà Diễn… Hà Diễn –
Khoái cảm sắp hòa tan thân thể Trình Dục. Lỗ nhỏ bởi sự xâm nhập toàn bộ mà căng ra, nội bích bị ma sát cực độ, làm Trình Dục gần như không thể kìm chế mà bắn ra.
Gã đàn ông nóng bỏng, cự vật cùng với dục vọng điên cuồng chọc ngoáy đầy hưng phấn trong cơ thể anh. Cảm giác tê dại ở phần eo khiến anh vừa xấu hổ vừa thỏa mãn khó diễn tả được.
Trình Dục không chịu nổi sự xâm phạm như vậy từ Hà Diễn. Đôi tay bị còng càng lúc càng không thể chống đỡ được với những khoái cảm mãnh liệt đối phương mang lại.
-Nhị gia thật lợi hại. Bắn xong còn kẹp chặt tôi như vậy, thực là vô cùng đáng yêu.
Nội bích Trình Dục vẫn bao chặt lấy phần nam tính nóng rực kia của Hà Diễn, ngoại trừ như vậy anh hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Mọi người đều tham hoan. Trình Dục cũng là người, cho nên cũng khó có thể chống cự với những đợt khoái cảm như sóng biển khiến lí trí điên đảo như vậy.
-… Thích anh, thích ôm anh thế này.
Hòa với tiếng nước *** mỹ Trình Dục giật mình khi nghe thấy âm thanh dịu dàng chưa từng cất ra của Hà Diễn.
=.= Hà Diễn lần đầu tiên nói thích anh, đứng sau lưng, cắn lỗ tai anh rồi nhẹ nhàng nói. Bị hắn trêu đùa thế này khiến anh nghĩ đó chỉ là những lời đầu môi chót lưỡi mà thôi.
-Tôi không cần anh thích tôi…
Trình Dục trả lời, cho dù trầm luân trong khoái cảm từ thân thể, cũng thích được Hà Diễn ôm lấy mình như thế này nhưng lí trí vẫn mách bảo rằng Hà Diễn là một tên khốn, hắn sẽ không hiểu thế nào là thực sự thích một người, nghe được tiếng thích của hắn cũng chẳng có chút giá trị gì.
Nhưng, mấy dòng dịch trắng từ nụ hôn giữa cánh mông bóng loáng của Trình Dục chảy xuống bắp đùi, mờ ám chảy vào nước bồn tắm đang bốc khói, chứng minh cho sự ấm áp trong chuyện Hà Diễn vừa nói.
Hà Diễn lao nhanh toàn bộ vào người trong lòng, bắn tinh. Rồi ôm lấy Trình Dục, cho dù là kẻ phong lưu như Hà Diễn cũng mới nghiệm ra rằng: thì ra *** lại là một chuyện khiến người ta sung sướng đến thế.
Mấy ngày ngắn ngủi chia ly để rồi dẫn đến một đêm xuân tình, Trình Dục cảm thấy sự nóng bỏng mà Hà Diễn gây ra cho mình, tình cảm điên cuồng đến độ khiến bọt nước trên người bay tứ phía, ý thức Trình Dục tê liệt, chỉ nhớ rõ từ ‘thích’ mà Hà Diễn đã nói với mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...