Thủ đô Nhật Bản đúng là nơi thích hợp để ngắm pháo hoa.
Nhất là khi đứng trên tòa nhà cao tầng cạnh nhà ga, sau lớp cửa kính trong suốt chạm đến sàn, ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm, rồi nếu như trên không trung bỗng xuất hiện những đợt pháo hoa không ngừng bắn lên thì cho dù là ai đi chăng nữa cũng nhất định sẽ bị hấp dẫn và say mê bởi nơi phồn hoa đô thị này. Lúc đó mọi nỗi phiền muộn trong lòng như chợt tan biến, mặc sức tưởng tưởng cuộc đời này chỉ chìm trong những sắc màu rực rỡ nơi đây là đủ.
Tầng trên cùng ở một khách sạn sang trọng, rèm cửa sổ sát đất chưa được kéo lên, qua lớp kính trong suốt tưởng vô hình hiện lên trong nháy mắt những bông pháo hoa xinh đẹp. Ánh sáng lóe lên, tản ra rồi biến mất vào hư vô, cứ tiếp tục như thế nhưng hoàn toàn bị người trong phòng làm ngơ.
Tiếng thở dốc đầy ám muội quanh quẩn trong căn phòng ngủ trăng mật. Những người đàn ông đang chìm đắm trong trò chơi nhục dục kia thì sao còn tâm trí nào để ý đến màn pháo hoa rực rỡ ngoài kia.
-Ưm… Ưm a…
Tứ chi Trình Dục* quỳ sấp trên tấm thảm lông công xanh lam xa hoa cắn chặt răng giống như một con thú, nhưng vẫn không nhịn được phát ra những âm thanh đầy ám muội như để cổ vũ người đàn ông đằng sau. Người đang khom lưng ngồi sau là Hà Diễn, là một tên biến thái. Nếu không sao hắn lại lăng nhục mình đến thế.
* tên Dục của anh thụ ở đây mang nghĩa: chói sáng, rực rỡ à thỉnh quý vị không liên tưởng xa xôi J
Nửa tiếng trước, Hà Diễn trói chặt thằng nhỏ khiến anh không thể cương, sau đó lại dùng ngón tay trêu đùa nụ hoa phía sau. Anh không thể bắn nhưng thực sự rất muốn phóng thích, cho dù là vì Hà Diễn cũng được.
-Nhị gia, hay là cầu xin tôi để tôi thả ra.
Hà Diễn một thân đồ tây màu đen cao cấp kề sát bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn, tư thế tao nhã ngồi sát bên ghế cao cạnh cửa sổ kính chạm sàn, ghé vào Trình Dục ở dưới chân cười khẽ.
-Nhìn anh vất vả như vậy.
-Muốn tao cầu xin mày, nằm mơ đi, còn sớm lắm…
Vật ở giữa hai chân bị trói lại sưng lên nóng không chịu nổi, đỉnh còn đâm lên dây lưng quanh hông, đu đưa phía dưới bụng. Cảm thấy mình không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa nhưng Trình Dục vẫn không đổi giọng.
-Ưm …
Hai tay bị trói nên chỉ có thể dùng khủy tay đỡ thân thể, không thể phản kháng, cả người ướt đẫm mồ hôi. Mái tóc ngắn đen tuyền bóng mượt như tơ đầy gợi cảm cũng chịu chung cảnh ngộ. Thân thể anh sắp bị Hà Diễn đùa đến phát điên rồi.
Kết cục của “tù nhân” chính là bị lăng nhục. Lớn lên từ hắc đạo nên Trình Dục vẫn hiểu điều này. Không cần oán trách tại sao gã đàn ông biến thái phía sau này muốn làm nhục mình, có trách thì phải trách tại sao mình lại dễ dàng lọt vào bẫy của hắn như thế.
Ba ngày trước, ở Tokyo, Hà Diễn truyền ra tin giả, thông báo mình đã thành công cướp được một số lượng lớn súng ống đạn dược của bang Phi Long.
Thân là người đứng thứ hai bang Phi Long, Trình Dục nhận được tin xong liền lập tức dẫn người đi. Mặc kệ là tên Hà Diễn kia có ý định mờ ám gì với người đứng đầu bang Lưu Phi Long thì với lòng trung thành với Lưu Phi Long, Trình Dục nhất định phải đi, lòng như lửa đốt mà muốn lấy lại lô vũ khí kia.
Đệ nhất bang hắc đạo của Hồng Kông – Phi Long bang dễ gì lại để Hà Diễn kia động thủ trên đầu mình? Nếu thực sự bị hắn cướp thì sau này uy tín bang Phi Long còn đâu nữa? Trình Dục phẫn nộ suy tính đi đến nơi, kết quả là bị người của Hà Diễn mai phục, không chỉ bị thiệt hại về người mà chính mình còn bị Hà Diễn bắt giữ làm trò tiêu khiển.
Hà Diễn đã nói rất rõ ràng, sự việc lần này là kì nghỉ đặc biệt, hắn đặt bẫy cốt để trêu đùa với Trình Dục. Hắn không muốn suốt ngày nhìn Trình Dục giống con chó trung thành bám lấy Lưu Phi Long, suốt ngày vì kẻ kia làm cái này cái nọ. Hà Diễn thật muốn xem nếu bắt Trình Dục làm đồ chơi thì chủ nhân Lưu Phi Long sẽ phản ứng ra sao.
Bảo hâm mộ cũng được, ghen tỵ cũng đúng, mà hận cũng không sai, bây giờ Hà Diễn đang muốn nhìn xem tình cảm giữa một người một chó rốt cục là tốt đến mức độ nào!
Sau khi ở Tokyo mai phục Trình Dục thành công, Hà Diễn liền mang Trình Dục giữ chặt bên người, định đưa anh trở lại Hồng Kông. Bước đầu định sẽ để anh ta làm ngưu lang (aka trai bao, MB) ở quán bar đêm của Hà Diễn, hơn nữa còn thông báo rõ ràng, cho dù anh có phản kháng, chống cự, khinh thường cái nghề ngưu lang này thì hắn sẽ dùng thuốc để khống chế, khiến anh mê man tâm trí không tỉnh rồi sa đọa ở nơi hắc ám kia, thành đồ chơi của cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Đêm nay, Hà Diễn đưa Trình Dục đến một khách sạn cạnh nhà ga, quyết định dạy cho người đàn ông tuấn tú lại thanh khiết này bài học *** đầu tiên.
-Hay nhị gia muốn tôi hôn rồi mới cầu xin tha thứ? Lại nói, kĩ xảo hôn của tôi vô cùng cao siêu à nha. Có thể khiến nhị gia quên mọi phiền não.
Hà Diễn đầy nhã hứng trêu chọc tù binh cuối cùng cũng bị mình bắt trong tay này.
Trần trụi trên mặt đất chịu sự trêu chọc của Hà Diễn, bộ dạng đáng yêu như một chú chó khả ái. Chỉ có một điều Hà Diễn cũng rất rõ – đây không phải là chó của Hà Diễn mà là chó của Lưu Phi Long.
-Phía trước đã trói thì đằng sau cũng nên quan tâm một chút mới phải
Hắn dùng ba ngón tay nhanh chóng ra vào cửa mình chặt chội ẩm ướt nhưng thấy Trình Dục vẫn không mở miệng liền cất giọng đe dọa.
-Dùng hoa hồng trắng an ủi cái miệng hồng nhạt nhỏ nhắn này, anh có phản đối không?
Hà Diễn rút một bông hoa hồng trắng vô cùng xinh đẹp ở bình hoa trên bàn trà bên cạnh, ngửi ngửi rồi cười nói với Trình Dục:
-Hoa hồng có gai nha, nếu đâm vào chắc sẽ chảy máu đấy?
-Mày … Đúng là đồ cầm thú.
Thân thể trắng nõn của Trình Dục bắt đầu run run, ngẩng đầu mắng Hà Diễn “Mày dám!”, theo phán đoán của Trình Dục về Hà Diễn, anh cho rằng chưa chắc hắn sẽ thực sự làm thế với mình.
Người sống trong hắc đạo đều hiểu, Hồng Kông có một con sói, là người nhưng cũng không phải người. Chuyện người ta không dám làm hắn đều có thể làm, cho nên, từ hai bàn tay trắng tạo nên cơ nghiệp, từ một một tên côn đồ đầu đường xó chợ trở thành một trong những kẻ đứng đầu khiến người khác phải kiêng dè. Nay, dã tâm của hắn đã bành trướng đến việc muốn thâu tóm bang phái lớn nhất Hồng Kông – Phi Long bang.
Trình Dục vẫn nghĩ Hà Diễn chỉ giỏi tưởng tượng, tuyệt đối sẽ không dám làm như vậy. Nhưng trước mắt, hắn thực sự đã hạ chiến thư với bang Phi Long. Không phải là chiến thư sặc mùi khiêu khích với mấy dòng chữ vô nghĩa mà là đem Trình Dục trở thành tù binh mà lăng nhục.
Nếu bây giờ có thể thoát khỏi tay hắn, Trình Dục nhất định sẽ ngay lập tức trở về bang rồi bày mưu tính kế, với tốc độ nhanh nhất san bằng thế lực của hắn, khiến hắn chỉ còn tay trắng. Nhưng đây chỉ là “nếu” mà thôi. Giây phút này, Trình Dục chỉ là tù binh của Hà Diễn, là tù binh mà Hà Diễn có thể làm bất cứ điều gì.
-Vậy mở miệng cầu xin tôi. Xin tôi đối xử tốt với anh.
-Tao… Không…
-Nhẫn nại thật. Quả không hổ danh người đàn ông bên cạnh Lưu Phi Long.
Không dùng bông hoa đâm vào cửa mình đã được khuếch trương không ngừng co rút kia mà thay vào đó, nơi cấm địa của Trình Dục lại tiếp nhận một thứ không gai nhưng lại sống động hơn nhiều. Sự chà đạp của nó còn hơn một cành hoa hồng mảnh khảnh nhiều.
-Ô! Hà Diễn, mày… a… a…
Trình Dục kinh ngạc, căng thẳng cả người, ánh mắt bừng cháy, không ngờ Hà Diễn thực sự làm điều này với anh! Hà Diễn thực sự dùng cái đó đâm vào anh.
Trình Dục ở bang Phi Long tuy không phải thủ lĩnh, đứng dưới người đứng đầu là Lưu Phi Long, nhưng tốt xấu gì thì cũng là Nhị đương gia, tốt xấu gì thì cũng có thể cùng ba người đứng sau Hà Diễn phân cao thấp. Anh so với Hà Diễn còn cao quý hơn, cho nên, thật sự khó có thể chấp nhận hành vi này của Hà Diễn với mình.
Cuối cùng Hà Diễn lại kiên quyết dùng chính khối thịt của mình làm hung khí chà đạp Trình Dục, kéo khóa quần ra, từ sau lưng Trình Dục ngang ngược đem dục vọng to lớn của mình xâm nhập cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn giữa hai mông kia.
-Mày… mau… cút ra ngoài!
Trình Dục tức giận ra lệnh. Nơi riêng tư bị khối thịt đi vào khiến anh thấy vô cùng xấu hổ, thẹn quá hóa giận, cả người đều tức sôi máu lên.
-Đã vào rồi, làm sao mà ra được?
Hà Diễn cố ý chơi xấu. Trong tay cầm khẩu súng nhỏ màu bạc trượt qua giữa hai mông Trình Dục. Hà Diễn đe dọa phạm nhân của mình:
-Đừng lộn xộn. Nếu súng cướp cò làm anh bị thương sẽ không tốt.
-Mày thật biến thái!
Bị một cây côn th*t nóng bỏng như vậy khuấy đảo bên trong nội bích mỏng manh khiến Trình Dục không thể không kêu lên. Anh cảm thấy thân thể được ma sát đến bốc lên dục hỏa. Một chút cũng không muốn tưởng tưởng trải nghiệm nóng bỏng này sẽ còn thêm thứ gia vị nào khác nữa.
-Cút ra cho tao!
Trình Dục không ngừng giãy giụa, lay động vòng eo, không tình nguyện tiếp nhận Hà Diễn.
-Đừng có lộn xộn!
Lửa trong lòng Hà Diễn vì thế mà cũng bừng lên. Tên Trình Dục chết tiệt này, không thể ngoan ngoãn làm một lần sao?
Nếu không phải vì hai đêm trước vừa xuất hiện trước mặt hắn liền tung quyền đánh thì Hà Diễn cũng sẽ không cần phải làm nhiều việc thế này. Hết buộc lại trói, lấy súng lại lấy đến hoa, giường mềm kia cũng không thể lên lại muốn ngồi trên cái thảm này. Hai bọn họ không phải cầm thú, là người. Đúng ra phải ở trên giường ôn tồn cùng nhau chứ không phải trên thảm tiến tới tiến lui như thế này.
Nghĩ đến đây, Hà Diễn liền sử dụng thủ đoạn cuối cùng. Hắn bỏ súng xuống, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy eo nhỏ đã đầy mồ hôi của Trình Dục, cố sống cố chết giữ lấy rồi bắt đầu va chạm kịch liệt.
Thời điểm Hà Diễn dùng lực, dã man ma sát rồi ra vào lỗ nhỏ chật hẹp của Trình Dục, giọng Trình Dục trở nên khàn khàn, thậm chí đột nhiên còn kêu lên:
-A… Ưm, a a… Nơi đó, không, đừng chạm vào…
Huyệt đạo ẩm ướt nóng bừng không chỉ bị phân thân của Hà Diễn lấp đầy cọ xát mà nơi tận sâu bên trong cũng không tránh khỏi những va chạm mãnh liệt.
-Ô, lại, lại là nơi đó, không được…
Xuất phát từ bản năng, vô thức khao khát Hà Diễn chạm vào một điểm kia trong cơ thể, Trình Dục bật ra tiếng rên rỉ đầy khêu gợi.
-Baby, thoải mái không?
Hà Diễn ngầm hiểu đã mang lại thoải mái cho Trình Dục, đồng thời cũng khiến bản thân mình thỏa mãn nên tận lực ra vào không ngừng trong nội bích mềm mại kia.
Lần đầu nếm qua mùi vị người này, tuy suy nghĩ có khác nhau một chút, quá trình rườm rà một chút nhưng rốt cuộc hắn cũng thành công biến người này thành người của hắn. Nụ hoa vừa chặt vửa ẩm ướt thế này đã đủ cho hắn hiểu Lưu Phi Long chưa từng hưởng qua, mà cũng chưa có kẻ nào hưởng qua. Chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến tim Hà Diễn kích động muốn nổ tung.
Trong thời khắc kích động sung sướng đến cực điểm đó.
-Baby, lần đầu tiên của anh là tôi.
Hà Diễn đu đưa thắt lưng, nhanh chóng bắn ra trong nơi riêng tư của Trình Dục, cùng lúc đó, dường như cũng không cách thời gian là mấy, tay kéo nút buộc trên phân thân Trình Dục ra khiến anh cũng thỏa mãn bắn tinh.
-A…
Hai người cùng nhau đạt đến cao trào không ngừng thở hổn hển.
Pháo hoa bên ngoài tầng ba mươi của tòa cao ốc không ngừng nở rộ từng đóa từng đóa.
Tinh hoa nóng bỏng của Hà Diễn khiến cả người Trình Dục run lên, mắt ươn ướt, cắn răng mắng, “Súc sinh!” dám làm càn làm việc như vậy với mình. Nhưng tiếng mắng vô lực kia lại có vẻ như không có lập trường, nghe như một lời tán tỉnh vậy.
Bởi lúc Trình Dục bắn ra thấy thật thoải mái, chịu đựng lâu như vậy, bắn ra cũng là nhu cầu sinh lý mà thôi, không ngờ bị Hà Diễn xâm chiếm nơi đằng sau mà liên tục không ngừng bắn ra dịch trắng, vì khoái cảm, vì thấy chìm đắm nên mới không không chế được.
-Baby ra thật nhiều. Anh thật *** loạn nha.
Hà Diễn vừa nói vừa chà xát phân thân Trình Dục sau khi bắn vẫn còn căng lên, cho chút chất lỏng lên miệng, nhấm nháp mĩ vị xong cười cười:
-Hương vị này, không biết Phi Long nhà anh đã từng nếm qua chưa nhỉ?
-Mày thật vô liêm sỉ!
Trình Dục xấu hổ nhoài người về phía gã đàn ông kia. Hai tay bị buộc chặt khiến anh không thể làm gì cả, mặc Hà Diễn ôm về giường, tinh tế thưởng thức hình dáng *** loạn của anh rồi dùng thân thể trước giữ lấy.
Sau đó lại tiếp tục đâm vào, Hà Diễn chạm vào khuôn mặt tuấn tú của người kia, vuốt ve những sợi tóc đen toán loạn, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như dỗ dành:
-Lần này làm ngoan. Nếu tốt sẽ không bắt anh làm ngưu lang trong quán của tôi nữa.
-Mày… A…
Miệng Trình Dục bị lấp kín. Lúc đó, mùi thuốc lá hòa trộn với mùi nước hoa cao cấp, hơi thở của giống đực như lửa nóng bủa vây lấy anh. Hà Diễn là một kẻ bá đạo, trên người hắn chính là loại hương vị này.
Lần này, làm ngoan. Hà Diễn đã nói như vậy. Bởi vậy lúc này không còn là hành hạ rồi chiếm giữ mà thay vào đó là nụ hôn dịu dàng. Ha Diễn hôn Trình Dục – tù nhân của mình.
Kĩ thuật hôn của Hà Diễn thực không nói quá, sau khi cắn cắn đôi môi run run của Trình Dục liền đưa lưỡi của mình vào miệng đối phương chiếm đoạt rồi càn quấy, bắt chước cách tấn công lúc nãy ở phía dưới, liều mạng chà đạp bên trong khoang miệng kia đến phát run. Dòng nước bọt lấp lánh từ khóe môi hai người kết hợp chảy xuống.
Trình Dục bị nụ hôn bá đạo chinh phục, tê liệt ngã xuống trên chiếc giường trắng tinh, hai tay vô lực nắm lấy cái gối mềm mại. Thực ra anh cũng không ghét, dù là việc làm tình vừa rồi hay hôn, cảm giác đều rất tốt.
Nhưng đối tượng lại là Hà Diễn nên trong lòng Trình Dục không khỏi nảy sinh tâm lý chán ghét. Lúc này dĩ nhiên không thể để một kẻ thấp kém lại tiếng xấu lẫy lừng như hắn hôn mình, Trình Dục không thể không phản kháng.
Cảm thấy đầu lưỡi khẽ đau cùng vị máu tươi, “Cắn giỏi”. Hà Diễn khen. Trình Dục cắn hắn, hắn không nổi giận cũng không vung tay đánh anh. Hắn đã biết Trình Dục sợ cái gì. Vậy, kế tiếp sẽ tiếp tục lấy cách làm Trình Dục sợ hãi ra khiến anh ta khốn khổ là được rồi.
-A ưm… A… Mày…
Trình Dục đột nhiên cao giọng bởi Hà Diễn lại đem phần cứng rắn kia tiến vào cơ thể anh gây rối, mạnh mẽ muốn xé rách anh ra, khiến anh hoàn toàn chịu thua.
Hai chân trắng nõn run run bị tách rộng ra, đưa lên bả vai Hà Diễn. Động tác của Hà Diễn càng mãnh liệt hơn, trong nội bích anh không ngừng truy tìm những làn sóng khoái cảm.
-Không cần… Hà Diễn… Mày, ô… Không được…
Nội bích mới vừa trải qua thể nghiệm tình ái nên không thể chịu nổi sự chà đạp như thế, nơi nhỏ bé kia của Trình Dục chưa từng chứa vật gì to lớn như vậy, sợ sẽ bị sự kịch liệt của Hà Diễn phá nát mất, anh giãy giụa trên giường muốn thoát ra, vô cùng hoảng sợ, tưởng tượng nếu mình cứ tiếp tục thế này sẽ thật sự trở thành tù nhân của Hà Diễn.
-Baby, đây là anh tự tìm đến.
Hà Diễn định sẽ dịu dàng nhưng Trình Dục lại cắn hắn. Vì thế hắn không thể không khiến Trình Dục hiểu ra rằng, anh hiện tại là tù nhân của hắn, là đồ chơi trên tay Hà Diễn này, không còn là nhị gia anh tuấn, tài trí hơn người lại có bằng cấp của bang Phi Long nữa.
Cuồng bạo kết hợp:
-Nhớ rõ lần đầu tiên này là tôi làm với anh.
Hà Diễn hôn lên vành tai đỏ của của Trình Dục, khàn khàn tuyên bố.
-Lần đầu tiên của anh là tôi.
Gã đàn ông có dáng vẻ vô cùng tự tin của kẻ chiến thắng.
Trình Dục nhớ rõ lần đầu tiên này, cái gì cũng nhớ rõ, nhớ rõ mặt, tay cùng nhiệt độ cơ thể Hà Diễn, còn có vật không biết suy kiệt mà tiếp tục tràn đầy tinh thần nảy lên trong cơ thể anh.
Đầu óc Trình Dục bị Hà Diễn làm cho quay cuồng, còn sinh ra ảo giác. Nghĩ đến việc mình về sau vẫn cùng hắn tiếp tục dây dưa thế này, thành tù nhân của hắn, cùng hắn chìm đắm trong dục vọng mãnh liệt.
Qua một ngày, ánh mặt trời vàng óng chiếu qua lớp cửa sổ sát đất. Trong phòng khách sạn vảng vất hơi thở *** kiều diễm, nồng đậm không tan.
Buổi sáng khi tỉnh lại, Trình Dục miên man suy nghĩ, phát hiện sợi dây trói trên tay đã được cởi. Gã đàn ông đêm qua còn điên cuồng xâm chiếm lấy anh giờ đang an ổn ngủ.
Trình Dục lần đầu tiên có thể coi là không cố kỵ gì mà quan sát hắn, phát hiện hắn là một thanh niên vô cùng bắt mắt, đã nhìn thấy một lần sẽ không kìm được mà muốn ngắm lần thứ hai. Không biết có phải vì khuôn mặt với đường nét ngũ quan đoan chính hay là bởi dáng người thon dài, khôi ngô. Tầm mắt Trình Dục thực không thể rời khỏi người hắn, khó trách mọi người gọi hắn là “Sói” hay đúng hơn là một “Con sói anh tuấn”.
Chấp nhận sự thật rằng lần đầu tiên mình làm tình với đàn ông, lại là một gã đàn ông với ngoại hình anh tuấn kia, ánh mắt Trình Dục dừng lại, thấy khẩu súng lục màu bạc hắn đặt trên bàn trà, hít sâu một hơi, định nhẹ bước xuống giường lấy, vừa quay người đã bị Hà Diễn lên tiếng bảo dừng lại.
-Đừng kéo chăn của tôi.
Hà Diễn không mở mắt, giọng oán trách.
-Dáng ngủ xấu thì đừng đến hầu tôi.
Gương mặt xinh đẹp của Trình Dục hiện lên mấy nếp nhăn khó chịu. Lại nói, cái loại “hầu hạ” đêm qua là do ai bức áp mà thành! Nghĩ nghĩ, Trình Dục dừng động tác. Hà Diễn không nói nữa. Một phút im lặng trôi qua, Trình Dục lại cố gắng lần nữa, định xuống giường lấy khấu súng.
Không ngờ bị giọng Hà Diễn dọa sợ.
-Nói thế anh vẫn không nghe phải không?
-Tôi…
Trình Dục nghẹn lời quay lại nhìn Hà Diễn. Hắn vẫn là tư thế biếng nhác chìm trong giấc ngủ nên Trình Dục nghĩ đáng lẽ lời của hắn phải không có thâm ý gì chứ.
Trình Dục lại cố gắng lần thứ ba. Lần này, anh kéo hết chăn trên người mình ra, đảm bảo chắc chắn là tiến hành mà không động gì đến Hà Diễn. Thời điểm một chân đã sắp chạm đất, Trình Dục thở nhẹ một hơi, nghĩ mình đã thành công, lấy được súng sẽ có thể khống chế được Hà Diễn, chuyển bại thành thắng.
Nhưng mọi việc lại không đơn giản như vậy. Hà Diễn đột nhiên từ sau lưng ôm chặt lấy anh, giọng vui đùa:
-Baby, lúc còn hầu hạ tôi không được xuống giường trước nha.
-Tôi … Tôi chỉ định đi toilet.
Trình Dục cứng nhắc nói dối.
-Đánh thức anh à?
-Cầm súng đi toilet sao?
-Không. không phải …
-Anh vẫn muốn bị trói đúng không?
-Không.
-Vậy ngoan ngoãn nằm trên giường, cùng tôi ngủ đến trưa.
-Đến trưa?
Bây giờ đã là chín giờ, chỉ nghĩ đến việc phải ngủ cùng với Hà Diễn thêm ba tiếng nữa cũng đủ khiến Trình Dục muốn phát điên.
-Đương nhiên, anh nên học một chút để làm sao trên giường khiến tôi hài lòng, hay là muốn sau khi trở về để tôi nói với mọi người nhị gia bang Phi Long bị tôi điều giáo thành ngưu lang quán bar nha.
Hà Diễn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh người đàn ông xinh đẹp này bị bắt thành ngưu lang trong quán của mình.
-Anh thích loại nào? Không mặc quần áo, bị giam trong ***g sắt? Mặc đồ nữ rồi giả thành phụ nữ thì sao? Hay là chơi SM buộc phần thân mẫn cảm kia lại rồi chịu người khác ngược đãi?
-…
Trình Dục nghe những câu hạ lưu như thế khiến da đầu không khỏi run lên. Hà Diễn mở rất nhiều loại night club, phần lớn nguồn thu đều dựa vào kinh doanh tình sắc nên với việc này không có gì là xa lạ cả. Nên anh mới khinh thường con người này đến vậy, cho rằng hắn chỉ biết làm ăn bằng cơ quan sinh dục. Hạ đẳng như vậy nên chắc không hiểu tình cảm là cái chi.
-Phi Long hắn thích loại nào? Nghe nói hắn thích luật sư nên anh cũng có thể ra vẻ luật sư, cùng hắn lên giường chơi trò tội phạm.
Hà Diễn ghé sát vào tai Trình Dục, cố ý nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt cho người đàn ông chẳng hiểu gì kia nghe.
-Bớt nói mấy câu châm chọc đi.
Trong lòng Trình Dục luôn tồn tại cảm tình với người đứng đầu bang Phi Long, thằng đàn ông như Hà Diễn nào có thể hiểu, cũng vĩnh viễn không thể hiểu.
Bang Phi Long là bang hắc đạo nổi tiếng không chỉ ở Hồng Kông mà thậm chí cả Trung Quốc, thế lực khổng lồ nhờ vào buôn lậu súng ống, dồng thời cũng kinh doanh nhiều ngành nghề khác, tuy vậy cũng không hẳn là một tập đoàn bang phái hoàn toàn chống đối lại pháp luật.
Nhị đương gia của Phi Long – Trình Dục lớn lên từ nhỏ trong bang, bề ngoài xinh đẹp, đầu óc thông minh, không chỉ thân thủ, phẩm hạnh đều tốt mà vì đã có mấy năm trên ghế đại học nên chữ nghĩa đầy bụng, năng lực xuất sắc vượt trội, thành công trợ giúp bang chủ Lưu Phi Long, đưa Phi Long bang phát triển trở thành một trong những bang phái cường thịnh nhất.
-Trình Dục, sau khi tốt nghiệp trò muốn làm gì? Mở ngân hàng lớn hay đầu tư vào ngành công nghiệp?
Trong thời gian học đại học, vị giáo sư kinh tế hết mực coi trọng tài năng cùng hiểu biết của Trình Dục đã có lần hỏi như thế.
Trình Dục cũng không nghĩ nhiều mà trả lời:
-Em sớm đã quyết sẽ về giúp việc kinh doanh trong nhà.
Anh học đại học cũng là sự sắp xếp của bang Phi Long. Cho nên anh nghĩ, học xong luật thương mại đương nhiên là sẽ quay về bên cạnh Phi Long giúp bang Phi Long ngày một lớn mạnh, ở bên người Phi Long bảo vệ tốt cho người này.
Trình Dục coi việc trợ giúp Phi Long như ý nghĩa sống còn của đời mình. Anh mười tuổi đã gia nhập bang hội nhưng vì phát dục muộn, dáng người thấp bé nên thường bị những người lớn hơn ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt. Một lần, anh đánh nhau với họ bị thua, họ liền bắt anh phải giẫm chân trần lên chậu than đá đang nóng đỏ. Anh không dám, anh sợ đau nên bị bọn họ cười nhạo là “Vô dụng”. Tiếng cười mỉa mai khiến anh xấu hổ vô cùng.
Cho đến khi có người đi đến nói: Từ nay về sau không được bắt nạt Trình Dục. Nếu hôm nay nhất định phải có người giẫm lên than hồng thì ngày mai mọi người không được tẩy chay hắn.
Người kia thản nhiên nói những câu này rồi thay Trình Dục giẫm lên chậu than kia, những hòn than nóng bỏng cháy vượng.
Sự kiện này trôi qua một thời gian, có dịp được cùng cả nhà bang chủ ra rạp xem kịch, nhìn thấy một thanh niên đang mặc đồ tây, diện mạo anh tuấn đến lóa mắt Trình Dục mới biết người giúp mình hôm đó là con nuôi của bang chủ Phi Long.
Tuy Phi Long cùng tuổi với anh nhưng không phải cũng gia nhập bang để kiếm ba bữa cơm no như những trẻ cô nhi bình thường khác. Phi Long là thái tử mà bang chủ chọn trúng trong đám trẻ mồ côi, tương lai sẽ tiếp nhận chức “thái tử” của bang.
Trình Dục không biết vì sao lúc đó Phi Long lại giúp mình nhưng trẻ con ở với nhau, dù không phải gai mắt với trò đùa dai thì cũng vẫn sẽ hăng hái làm việc nghĩa, có lẽ xảy ra hay kết thúc cũng không để ý nhiều, khi hắn lớn lên cũng không để việc đó trong lòng nữa.
Nhưng Trình Dục sẽ không bao giờ có thể quên được mùa đông năm ấy, hình dáng Phi Long vững vàng dẫm nát hòn than, dường như không hề sợ hãi, không hề thấy đau.
Từ đó trở đi, Trình Dục bắt đầu vô cùng kính phục Phi Long. Kính phục một lần cũng đã là mười ba năm.
Trình Dục hai mươi ba tuổi đã đem hơn nửa cuộc đời mình dành để hâm mộ con người Lưu Phi Long, tự nguyện vì hắn mà lên rừng đao xuống biển lửa, cuối cùng đổi lấy địa vị “nhị gia”. Anh cũng không nói địa vị này không đủ khiến mình thỏa mãn nhưng anh biết, nếu mình không làm nhị gia thì ngay lập tức sẽ có một huynh đệ khác thế vào. Quy củ của bang từ xưa đã thế.
Thế giới hắc đạo trước giờ đều là phải tự sinh tồn. Lúc nào cũng có thể thay đổi. Sự hoạt động của một hắc bang giống như sự vận hành một cỗ máy khổng lồ, bên trong chứa tổ hợp linh kiện tinh vi phức tạp. Nếu bộ phận nào hỏng, vì đại cục sẽ ngay lập tức tìm được cái khác thay thế để tiếp tục hoạt động.
Hiện giờ Trình Dục bị Hà Diễn giam giữ ở Nhật Bản. Nếu trong một tháng không quay về, chỉ sợ Phi Long đã sớm tìm được một người còn hiểu tiến lui hơn thay anh. Mấy ngày nay, trong bang có tin đồn vô cùng kích động lưu truyền, nói anh tư thông với Hà Diễn, định làm phản Phi Long. Bây giờ anh rơi vào tay Hà Diễn, thật muốn nói lý cũng không thể.
Thấy Trình Dục bộ mặt đầy sầu muộn lẳng lặng suy nghĩ, tâm sự đầy mình, Hà Diễn lắc đầu, than thở người này đúng là cái gì cũng muốn.
-Nếu không nghe nói mát thì quay lại giường cho tôi, nhị gia.
Hà Diễn nằm trên giường, đưa ra một viên thuốc sặc sỡ trong lòng bàn tay ra cho Trình Dục, nói: liếm đi, nhất thời gò má nhô lên càng làm gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ đắc ý lẳng lơ.
Trình Dục khinh thường, mặc kệ, coi như mắt mù tai điếc.
Ai ngờ Hà Diễn lại có thể nói ra khiến anh tức đến muốn nôn ra máu:
-Coi như anh có thể lấy khẩu súng kia cũng chẳng sao, vì bên trong không có đạn đâu.
-Không, không có đạn? Mày thật vô lại!
Trình Dục giận đến nỗi đầu ngón tay cũng phát run. Đêm qua, Hà Diễn nói trong đó có đạn, chỉ cần Trình Dục ho he một chút không nghe lời, Hà Diễn sẽ nổ súng. Nên anh mới cam chịu bị trói rồi bị Hà Diễn uy hiếp cưỡng bức rên rĩ *** đãng dưới thân hắn. Thế là mình bị hắn lừa gạt rồi cường bạo, Trình Dục thực muốn đánh kẻ kia đến chết mới hả giận.
-Anh muốn chết, tôi sợ sẽ ngộ sát anh mất. Ngoan, đừng nóng, lại đây ăn kẹo.
Hà Diễn đúng là đã lừa người đàn ông vẻ mặt phẫn nộ kia nhưng phát hiện vẻ mặt tức giận kia thật vô cùng xinh đẹp khiến hắn muốn chảy nước miếng.
Trình Dục thối mặt ra một lúc, nhận thấy mình bị Hà Diễn uy hiếp đến giờ, không chỉ bị hắn gọi lên giường, bị nuôi như thú cưng, còn liếm viên thuốc trên tay hắn. Đó là thuốc hắn dùng để khống chế anh.
Kinh doanh quán bar đêm nên Hà Diễn hiểu đôi chút thủ đoạn điều giáo ***. Trước mắt, gặp được đối tượng điều giáo là nhị đương gia bang Phi Long, Hà Diễn đương nhiên là cầu còn không được.
-Phải nuốt vào mới ngoan.
Hà Diễn mở miệng Trình Dục ra, kiểm tra tỉ mỉ xem anh có nuốt thuốc thật không, thấy anh thực sự đã nuốt, Hà Diễn an tâm ôm anh vào lòng trong ánh nắng rực rỡ.
Nuốt xong thuốc Trình Dục chán ghét nhắm hai mắt. Bị Hà Diễn cưỡng ép bắt uống, anh từng thử cương quyết không uống thuốc tên kia đưa, hoặc giả vờ uống rồi giấu dưỡi lưỡi, chờ thời cơ nhổ ra nhưng kết quả đều bị Hà Diễn phát hiện.
Hắn là kẻ đầy mưu mô, khi Trình Dục trở thành tù nhân của hắn, cho dù biết anh lúc nào cũng sẵn sàng tư tưởng phản kháng nên cơ hội thực sự chiếm tiện nghi trên người anh ít đến đáng thương. Buổi sáng khi tỉnh lại, Trình Dục cứ nghĩ là hắn đang ngủ, định xuống giường lấy súng nhưng thực ra thì hắn không có lúc nào không tỉnh.
Cái gì cũng không thể làm nên Trình Dục đành tạm thời ra vẻ nhu thuận lùi vào lòng Hà Diễn.
Hà Diễn cảm nhận cuối cùng tù nhân của mình cũng chịu yên tĩnh một lúc, thế nên buông lỏng cảnh giác ôm anh vào lòng ngủ. Cảm giác da thịt ấm áp chạm nhau khiến Hà Diễn thấy an tâm, sau là thấy hạnh phúc, nữa là chờ mong. Hà Diễn rốt cuộc tỉ mỉ sắp xếp bao nhiêu để thành công ôm người này vào lòng.
Đêm qua, Hà Diễn rốt cục hoàn toàn ăn Trình Dục, cẩn thận kiểm tra anh hoàn toàn chưa giao thân cho Lưu Phi Long, tâm tình Hà Diễn rất tốt, cao hứng muốn giữ anh thêm một thời gian nữa, dù trên người anh có độc cũng không sao.
Trên đời này, súng đối khi có thể chọn không lên đạn, độc đôi khi có thể chọn không phát tác. Là nguy hiểm, là dịu dàng, trong lòng Hà Diễn hiểu rõ. Buổi sáng tĩnh lặng này Hà Diễn chỉ là muốn giữ anh trong ngực, hồi tưởng lại dư vị ngọt ngào kịch liệt đêm qua.
Cùng Trình Dục ôm nhau ngủ như thế này là ảo tưởng đã lâu lắm rồi của Hà Diễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...