Y Thanh Huyền không rõ hắn đang nói chuyện với ai,chỉ cảm thấy giọng nói xẹt qua bên tai tựa như đầu ngón tay lướt qua mảnh vải,giọng nói này thật dễ nghe,là của cô em nhiệt tình như lửa vừa rồi sao? Không đúng,không đúng,giọng này trầm thấp hơn một chút,hơn nữa giống như đã từng nghe qua ở đâu,hắn hé mở cặp mắt sương mù,trước mắt xuất hiện một khuôn mặt lung lay,trong mắt lóe tia sáng nhàn nhạt,hắn cố gắng mở to mắt muốn nhìn rõ,rốt cục thấy được cặp mắt đen lóng lánh như đầm sâu mang theo một loại hấp dẫn mình vào!
Chính là ánh mắt luôn khiến hắn nhìn không rời đi được,trong đầm sâu có cất giấu sắc bén,khinh thường,dũng cảm,cùng không tôn trọng y! Dù hóa thành tro hắn cũng nhận được chủ nhân của nó là người nào.
Men say nhất thời tiêu tán,hắn xoay mình trong đầu lóe lên suy nghĩ muốn trêu chọc y,không tin y thật có thể giữ tĩnh táo đến trình độ mặt không đổi sắc!Y cho rằng hắn không nhận thấy trong mắt y bao hàm dục vọng không nên có sao? Hừ! Một người hạ tiện như chó mà dám mơ tưởng đến chủ nhân mình...... Quả phạm thượng,si tâm vọng tưởng! Hắn vốn cho rằng tên người máy hoàn mỹ này không dễ tấn công! Hiện tại rốt cục cho hắn biết nhược điểm của y!
“Giúp ta cỡi!” Hắn mở rộng hai tay,động tác giống như đợi y hầu hạ.
“Dạ, Thiếu chủ.” Đứng như hắn đoán,một khi mình ra lệnh động tác của Lôi Đình Ngọc quả thực so sánh với quân nhân còn muốn nghe lệnh hơn, “Xin thứ cho tôi thất lễ!”
Khi y cởi xuống áo khoác,Y Thanh Huyền cố ý tựa đầu lên vai y,thổi một hơi hấp dẫn bên tai y,”Tôi cảm thấy nóng quá,giúp tôi cởi cả cả cà vạt cùng áo trong luôn!” Hắn làm bộ rất nóng kéo ra cà vạt,vừa dùng giọng mềm như muốn trêu chọc.
Bả vai Lôi Đình Ngọc run động một chút,nhưng vẫn cung kính,đè nén nói: “Tôi biết,tôi sẽ cởi xuống giúp ngài.” Bàn tay y run rẩy cỡi cà vạt trên người Y Thanh Huyền,phải thật lâu mới cỡi ra,trên mặt cũng bắt đầu toát ra mồ hôi so với bình thường đúng là cách xa vạn dặm.
Y Thanh Huyền chú ý y mặc dù làm theo nhưng ánh mắt thủy chung không nhìn lên người hắn,khóe miệng giễu cợt cười khẽ,hắn muốn xem y có thể nhịn tới khi nào!”Còn áo này nữa cũng muốn,thật sự quá nóng!”
Lôi Đình Ngọc chấn động, “Đúng vậy.” Y từ từ cỡi nút áo,động tác lộ ra vẻ vụng về kém cỏi.
Đợi đến khi cởi xong áo trên người,lộ ra ***g ngực tuyết trắng của Y Thanh Huyền không một vết sẹo không bị ánh nắng chiếu vào “Như vậy lạnh quá, ngươi không cảm thấy sao?” Hắn giương mắt ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Lôi Đình Ngọc,ánh mắt lưu chuyển lộ ra một tia quyến rũ say lòng người,sau đó hắn khẽ giãy dụa thân thể,mọi cử động giống như trêu chọc nhẫn nại phái nam đến cực đỉnh.
“Ngài nên đắp chăn,để tránh cảm lạnh.” Lôi Đình Ngọc vẻ mặt như thường nói,nhưng y siết chặt bàn tay tiết lộ ra y dao động.
Người này còn chưa cắn câu? Hại hắn hy sinh nhan sắc dốc sức diễn xuất,tốt! Cho thêm hắn càng thêm kích thích!”Tôi không thích!” Hắn định tựa vào trên người Lôi Đình Ngọc,ngụy trang vẻ say đem mặt để sát trước mặt y”Kỳ lạ,mặt anh tại sao có nhiều mồ hôi?” Hắn dùng tay chạm vào mặt y.
“Thiếu chủ,ngài say rồi,nên nằm xuống nghỉ ngơi!” Lôi Đình Ngọc bắt lại tay hắn.
“Không muốn” Y Thanh Huyền rút tay ra,ngược lại vuốt ***g ngực của hắn, “Nơi này thật ấm áp! Giống như gối ôm vậy!” Hắn cố ý tiến sát trong lòng ngực của y cọ sát qua lại.
“Ngài thật nên nghỉ ngơi!” Trên trán Lôi Đình Ngọc mồ hôi càng ngày càng nhiều.
“Ngươi không muốn sờ ta một chút sao?” Y Thanh Huyền tựa như tội phạm dụ dỗ,không ngừng từng bước tiến sát đến gần Lôi Đình Ngọc.”Dùng tay của ngươi giúp ta lau mồ hôi đi!” Hắn nắm tay của y chạm vào ngực mình.
“Tôi.....” Lôi Đình Ngọc hô hấp dồn dập lên,ánh mắt của y như muốn nuốt hắn.
“Ngươi muốn cự tuyệt sao?” Y Thanh Huyền tiếp tục dụ dỗ, “Đây cũng là yêu cầu của ta,ngươi đồng ý?” Hắn đem đôi môi đỏ mọng ngon miệng hướng về phía y.
“Thiếu chủ!” Lôi Đình Ngọc rốt cục không nhịn được vuốt ve da thịt trơn mịn của y,từ hai nụ hoa ửng đỏ xinh đẹp,từ từ rơi xuống lỗ rốn nhỏ.
Đang lúc này, “Bốp!” Y Thanh Huyền vung một cái tát thật mạnh vào mặt y,đánh tan tất cả hấp dẫn xuân tình.
Lôi Đình Ngọc kinh ngạc nói không ra lời,chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông biến sắc trước mắt
“Hừ!Ngươi là ai?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Y Thanh Huyền bởi vì khinh miệt mà vặn vẹo lên, “Dám đụng bổn thiếu gia! Không nghĩ rằng mình có thân phận gì! Đừng tưởng rằng tôi say rượu ngươi có thể làm loạn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...