Tù Binh Của Lão Đại

“Không phải,tôi thật lòng khen ngợi chứ tuyệt không phải cố ý muốn Thiếu chủ không vui” Lôi Đình Ngọc bối rối giải thích”Tôi đưa ngài vòng hoa này,trừ cảm thấy nó đủ để sánh ngang bề ngoài xuất sắc của thiếu chủ ra cũng biểu đạt một chút tâm ý của tôi,mấy ngày tôi nằm viện Thiếu chủ chẳng những mỗi ngày tới thăm tôi còn ở bên cạnh chăm sóc,tôi thật cảm ơn thiếu chủ đã quan tâm.”

“Người nào quan tâm anh? Đừng dát vàng lên mặt mình!” Y Thanh Huyền giống như chó bị dẫm phải đuôi khẩu khí hung dữ bác bỏ,nhưng cả khuôn mặt ngay cả bên tai cũng mơ hồ đỏ hồng.”Nếu như không phải anh có công cứu chủ,hôm nay cho dù anh chết ở trên đường,bổn thiếu chủ cũng lười nhìn anh một lần,nhưng dù sao anh cũng là một phần tử trong bang,ta bất quá chỉ sợ anh chết trong bệnh viện gây thêm phiền toái cho tôi!”

“Thiếu chủ dạy rất đúng,tôi đã quá đánh giá cao giá trị của mình,chỉ là một thuộc hạ làm sao có thể được thiếu chủ quan tâm,đều do tôi không tốt nói lung tung, ngài đừng tức giận,giận thân thể không khỏe thì không tốt chút nào.” Lôi Đình Ngọc nhìn vào con ngươi thoáng lóe lên mất mát”Mặc dù tôi không nhớ rõ chuyện đã qua nhưng tôi cảm giác được Thiếu chủ chán ghét tôi,có phải tôi từng làm chuyện khiến ngài không vui?”

Chạm đến ánh mắt đốt người kia,trong đầu trí nhớ Y Thanh Huyền trong nháy mắt mở ra,lần lượt cảnh tượng mập hợp làm hắn cảm thấy thẹn giống như thủy triều vọt tới,người đàn ông đè lên thân thể hắn dã man vùi sâu vào,lợi dụng xuân dược tước đoạt tự ái của hắn làm hắn phải thần phục dưới ***,thậm chí ép hắn mang máy run trong người đến tham dự tang lễ,hắn lập tức xấu hổ cả người nóng lên,hận những kinh nghiệm kia chưa bao giờ xảy ra.

Thấy hai gò má hắn ửng hồng phát run giống như chịu kích thích không nói câu nào,Lôi Đình Ngọc khẩn tiến đến cầm tay của hắn,giọng tràn đầy ân cần nói: “Thiếu chủ ngài làm sao vậy? Có phải cơ thể có chỗ không khỏe? Mặt ngài thật là đỏ!”
Cảm giác bàn tay to ấm áp bao trùm tay mình,xức ra tia lửa tựa như nhiệt độ kinh người nhanh chóng truyền đến trong đầu,Y Thanh Huyền đỏ mặt tim đập,miệng đắng lưỡi khô giống như không cẩn thận chạm phải điện hoảng sợ nhảy lên,hất ra tay y”Đừng đụng tôi!”


Vậy mà hai chân của hắn vừa mới đứng lên trên tấm thảm,không biết có phải cơ thể còn lưu lại di chứng mộng xuân ban nãy hay không,một trận tê dại xông tới làm hắn nhất thời mất đi thăng bằng,mắt thấy sắp ngã nhào.

“Cẩn thận!” Lôi Đình Ngọc nhanh chóng chuyển động xe lăn,kịp thời vươn tay tiếp được thân thể hắn ngã xuống,cánh cường tráng ôm hắn thật chặc trước ngực.

“A.....” Không được như mong muốn đánh sâu vào,Y Thanh Huyền giật mình rơi vào trên đùi y,lưng tựa vào ***g ngực cường tráng,nhiệt độ nóng hổi và hơi thở khô thoáng thuộc về phía nam bao quanh hắn,hắn ngước đôi mắt trong suốt nhìn lên,đập vào mi mắt chính là gương mặt anh tuấn của y,cùng với tròng mắt đen sâu thẳm đầy sương mù,mang theo vết cháy nóng bỏng hết sức chăm chú nhìn,thoáng cái hắn cảm thấy trái tim cuồng loạn,miệng đắng lưỡi khô,cả người không khỏi nóng rang,màn giao hoan hư hư thực thực tựa như tia chớp hiện lên trong đầu.

“Thiếu chủ,ngài không bị thương chứ?” Làm như không biết suy nghĩ trong lòng hắn,Lôi Đình Ngọc ân cần cúi mặt xuống,muốn xác nhận hắn có bị thương chỗ nào không.

Phả ra hơi thở nóng rực trên mũi hắn,Y Thanh Huyền sắc mặt nổ tung đỏ đến mê người,máu toàn thân hết tốc lực xông về nửa người dưới,tập trung ở dục vọng kết tinh,hắn hoảng hốt đẩy ra cánh tay y,nhảy cách khỏi y “Không cần anh xen vào việc của người khác!!”

Y Thanh Huyền gào thét mặt đỏ tới mang tai vội vàng xoay người,rất sợ bị Lôi Đình Ngọc phát hiện cơ thể hắn biến hóa,hắn chạy như điên tông cửa xông ra,vì né ánh mắt đốt người,trốn xa thân thể tràn đầy mùi vị xâm lược,trốn khỏi người đàn ông bất tri bất giác chiếm được hắn.............

“Thiếu chủ,Thiếu chủ chờ một chút, ngài muốn đi đâu??”

Phía sau không ngừng truyền đến giọng lo lắng của Lôi Đình Ngọc,Y Thanh Huyền giống như bị quỷ quấn thân,chỉ có thể tăng nhanh bước chân chạy trốn,một đường đụng vào nhiều tên đàn em và nữ giúp việc hắn cũng không có tâm bận tâm,trực tiếp vọt vào phòng tắm.

Đem quần áo toàn thân hung hăng ném sang một bên,Y Thanh Huyền bước vào trong bồn tắm rộng lớn mát xa,xanh mặt nhìn phân thân giữa hai chân trở nên cứng ngắc,hắn quả thực không thể tin được thân thể của mình lại có phản ứng,chẳng qua không cẩn thận bị Lôi Đình Ngọc ôm vào trong lòng,tại sao dấy lên dục vọng?


Xoay người mở vòi sen để cho vô số dòng nước mát phun xuống người,Y Thanh Huyền nhắm lại mắt chịu đựng từng dòng nước lạnh bao bọc quanh người,cho đến phân thân mất đi độ cứng mới thôi.......

Tắt nước,Y Thanh Huyền kéo ra màng tắm đi ra,trần như nhộng đứng ở trước gương,Y Thanh Huyền cố gắng bình tĩnh nhìn mình trong gương,con ngươi ngấn nước mờ mịt,rặng mây đỏ trên má chưa tiêu tan,vẻ mặt như chưa được thỏa mãn,giọt nước trong suốt đang từ mái tóc như mây nhỏ giọt xuống,dọc theo làn da trắng noãn lõa lồ nhỏ tại trên sàn nhà,hắn vươn tay vuốt trước ngực không chút tỳ vết nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hôn,quả nhiên đó chẳng qua chỉ là mộng xuân,sao cảm giác xâm nhập tại sao chân thật như thế? Ngay cả khi tỉnh lại cũng chịu ảnh hưởng?

Nhớ lại Lôi Đình Ngọc kịp đỡ được hắn bàn tay lớn không cẩn thận chạm vào hắn,khuỷu tay mạnh mà có lực,cơ ngực cường tráng bền chắc làm cho tim hắn rung động thật mạnh,không khỏi giống cảnh trong mộng,đến bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận rõ trong mộng hạ thể được vuốt ve thoải mái,cùng với cảm giác cơ thể bị xỏ xuyên,thời điểm Lôi Đình Ngọc ôm hắn,hắn kìm lòng không được liên tưởng được tay y vuốt ve cảm giác có đẹp như trong miệng,hơi thở phái nam có kịch liệt như trong mộng?

“Thiếu chủ! Thiếu chủ!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa vội vã, “Ngài không sao chứ? Ngài vào đấy đã lâu,vẫn không ra ngoài,tất cả mọi người rất lo lắng cho ngài!”

Là Lôi Đình Ngọc!

Y Thanh Huyền bỗng dưng phục hồi tinh thần,nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương,ánh mắt sương mù mơ hồ vẽ ra dục hỏa,làn da bởi vì nhộn nhạo xuân tình mà nhiễm một tầng hồng phấn,hắn hoảng sợ ôm đầu im lặng,hắn bị gì rồi,lại hạ tiện ảo tưởng được tên kia ôm!


“Thiếu chủ! Thiếu chủ!” Thấy hắn mãi vẫn không trả lời,Lôi Đình Ngọc vừa càng vội vã ởi ngoài cửa thét”Ngài nghe được giọng của tôi không? Có phải ngất xỉu trong phòng tắm? Tôi vào đây!”

“Không cho phép đi vào!” Lo lắng tên đó xông vào,Y Thanh Huyền vội vàng ra lệnh cấm chế,vừa bước nhanh về phía giá muốn lấy khăn tắm,phủ lên thân thể lửa nóng, “A..........” Nhưng hắn nhất thời quá vội vàng,khôngchú ý mặt đất trơn trượt,chân trượt đi,tiếp theo miệng bật ra rên rỉ,hắn té mạnh trên sàn nhà.

Sau ót truyền đến đau đớn,Y Thanh Huyền chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa,não bộ bắt đầu nặng nề,mặc dù hắn cố gắng muốn khởi động thân thể,nhưng cháng váng lập tức rút đi sức lực cả người hắn,tiếp theo một lớp sương mù nồng đậm che đi tầm mắt của hắn,ý thức của hắn dần dần thoát khỏi thân thể.

“Thiếu chủ!” Trí nhớ trước khi bất tỉnh,là Lôi Đình Ngọc mở cửa vọt tới trước người hắn,trong lòng như có lửa đốt cúi đầu dò xét hơi thở của hắn.”Ngài làm sao vậy! Đừng dọa tôi! Thiếu chủ!”

Tiếng thét càng ngày càng xa xôi,bóng người Lôi Đình Ngọc cũng càng ngày càng mơ hồ,Y Thanh Huyền tay rũ xuống,để bóng tối cướp đi tất cả,còn lại chính là hoàn toàn trống không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui