“Thôi!” Nhìn y trái một câu xin lỗi phải một câu xin lỗi,Y Thanh Huyền nghe không được tự nhiên,không quen sự thay đổi của Lôi Đình Ngọc”Nghĩ lại anh đã cứu tôi một mạng,tôi sẽ tạm thời tha anh! Nhưng tôi cảnh cáo anh lần sau không cho phép anh dùng những từ kia để hình dung tôi!”
“Một câu cũng không thể sao?” Lôi Đình Ngọc dùng ánh mắt như cún con đáng thương điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: “Nhưng....... tôi thật sự cảm thấy cậu rất đẹp.”
“Anh còn nói!” Y Thanh Huyền vừa thẹn vừa giận,hỏa khí trong nháy mắt đốt cháy lý trí,đang chuẩn bị cho một cái tát xuống lại bị Đường chủ ngăn cản.
“Thiếu chủ,xin bớt giận,ngài cũng biết Lôi ca bị thương biến thành như bây giờ,còn chưa khôi phục bình thường,ngài cũng đừng so đo với hắn.”
Một lời của Đường chủ giống như cảnh tỉnh hắn,Y Thanh Huyền kích động cũng hạ nhiệt xuống,hắn nhìn Lôi Đình Ngọc co rúm lại,đầu óc tỉnh táo hắn hít sâu một hơi bức mình bình tĩnh giải thích với Lôi Đình Ngọc,từng chữ từng câu rõ ràng ra lệnh: “Anh nghe cho kỹ,không được phép khen tôi đẹp!”
“Tôi biết rồi,tôi sẽ không nói nữa.” Dường như sợ hắn phát hỏa Lôi Đình Ngọc gật đầu như bằm tỏi.”Chỉ cần cậu không giận tôi!”
“Biết là tốt rồi!” Y Thanh Huyền lúc này mới hài lòng giãn ra đôi lông mày nhíu chặt.
Vừa lúc đó một tiểu y tá trẻ cột tóc kiểu công chúa bưng băng gạc và thuốc nước đi đến “Xin lỗi quấy rầy các vị nói chuyện,tôi là miss Ngô,hôm nay đến phiên tôi chịu trách nhiệm thay thuốc.”
Mọi người chung quanh giường bệnh lập tức tự động tránh sang một bên để một đường trống cho cô, Y Thanh Huyền cũng hợp tác lui sang một bên.
“Lôi tiên sinh, “Miss Ngô đi tới trước giường hỏi thăm người đàn ông anh tuấn trên giường bệnh,trên gương mặt khả ái là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời mùa hè, cô dùng giọng vô cùng mềm mại dò hỏi: “Hôm nay ngài cảm thấy thế nào? Vết thương có đau không?”
Cả khuôn mặt Lôi Đình Ngọc lại đỏ bừng,xấu hổ nói: “Không có,cám ơn sự quan tâm của cô.”
“Nếu có chỗ nào không thoải mái phải nói với tôi!” Miss Ngô kiểm tra vết thương,đôi mắt trong veo như nước hàm chứa kiều mỵ không quên ném cho hắn,còn cố ý cúi xuống để rãnh giữa hai vú như ẩn như hiện.”Tôi sẽ tận lực làm nhẹ một chút.”
Tiếp nhận không được tin tức dụ dỗ của cô,Lôi Đình Ngọc chân tay luống cuống nhìn xuống dưới,để cô cẩn thận mở ra lớp bông băng.
“Lôi ca quả nhiên rất có mị lực đối với các cô gái trẻ tuổi,ngươi nhìn đi giọng tiểu y tá kia thật ngọt,còn hỏi han ân cần Lôi ca,lại còn cười tựa như hoa,nhìn cặp vú của cô ta kìa quả thực sắp ép lên người Lôi ca,tám chín phần là có ý với Lôi ca rồi.”
“Chuyện đó là đương nhiên,Lôi ca cho dù mất ký ức mị lực vẫn bất phàm a! Không hỗ là Lôi ca chúng ta kính nể,không cần dùng thủ đoạn con gái cũng sẽ tự động chui vào ngực!”
Y Thanh Huyền nghe thấy bọn đàn em bàn luận xôn xao,lại thấy được y tá có động tác thân mật với Lôi Đình Ngọc,rồi sau đó hắn chẳng những không có đẩy cô ấy ra, ngược lại giống như đứa bé đỏ mặt quay đầu sang hướng khác,khiến hắn đột nhiên cảm giác nổi hỏa,lập tức liếc mắt khiển trách đám đàn em lắm mồm,đồng thời làm toàn bộ bọn đàn em và Đường chủ chạy ra ngoài.
“Cô cũng cút ra ngoài cho ta!” Y Thanh Huyền khí thế hung hung một bước xa vọt tới bên cạnh Lôi Đình Ngọc,chỉ vào lỗ mũi tiểu y tá mắng to.
“Sao vậy?” Miss Ngô tạm thời ngừng động tác tay,giống như không thích bị hắn phá hư chuyện tốt cau lại mày”Đây là công việc tôi chịu trách nhiệm,cần phải đổi thuốc cho Lôi tiên sinh,bằng không tôi sẽ bị y tá trưởng mắng.”
Nhìn cô nói quanh co,Y Thanh Huyền nghiêm gương mặt thối nổi giận đùng đùng,trước kia hắn đối với phụ nữ xinh đẹp cợt nhã đều phóng cho cái nhìn chăm chú, tuyệt không bỏ qua bất kỳ cơ hội thuận lợi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn không có hứng thú,lần đầu tiên cảm thấy chán ghét với loại phụ nữ cợt nhã thế này.”Cô nói sao mới là thay thuốc? Đem rãnh giữa hai vú đưa đến trước mặt bệnh nhân,cô muốn kích thích hắn chảy máu mũi hay thật muốn đổi thuốc!! Bản thân tôi không biết quý bệnh viện này từ lúc nào biến thành khách sạn thiên đường!Có muốn tôi đến trách cứ y tá trưởng,không thì cô tự mình cút ngay đi?”
Mặt miss Ngô bị lây xấu hổ,Y Thanh Huyền nói năng không để ý từ ngữ khiến cô không có năng lực chống đỡ,cô che bộ ngực chạy như bay ra ngoài.
“Cậu nói vậy thật không tốt?” Nhìn dáng vể chật vật của cô y tá chạy khỏi hiện trường, Lôi Đình Ngọc có chút không rõ tình huống lên tiếng nói: “Cô ấy chẳng qua giúp tôi thay thuốc.”
Y Thanh Huyền nghe vậy giận không kềm được,thiếu chút nữa hộc máu”Ý anh là tôi sai sao? Anh đang giúp cô ấy có phải không?” Lôi Đình Ngọc đáng chết lại dám giúp người ngoài!
“Không..... Không phải,tôi chỉ cảm thấy cô ấy không làm sai chuyện gì” Mặc dù hoảng sợ người kia quá hung dữ,nhưng Lôi Đình Ngọc vẫn nghiêm chỉnh biểu đạt ý kiến của mình”Chẳng qua tận tâm làm công việc hộ lý,cậu lại nói một cô bé thành như thế, quá đáng thương.”
“Anh bị thương,đầu óc cũng biết thành ngu ngốc sao?” Lời này của Lôi Đình Ngọc quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu,Y Thanh Huyền giận sôi lên,một phát bắt được lỗ tai của y rống lớn “Dáng vẻ cô ta rõ ràng đang muốn câu dẫn anh,con mẹ nó anh ngay cả việc này cũng nhìn không ra!”
“Câu dẫn?” Lôi Đình Ngọc trì đầu óc chưa lĩnh ngộ tới đó,chỉ cảm thấy lỗ tai bị nắm đau quá.”Làm sao có thể?”
“Anh thật không biết hay không thấy?”
Gương mặt tuấn tú của Lôi Đình Ngọc nổi lên vẻ mờ mịt “Tôi thật nhìn không thấy.”
Y Thanh Huyền trừng mắt nhìn y mờ mịt không biết gì,con ngươi không có một tia dối trá,nhìn hồi lâu hắn đoán ra tên này từ đầu tới đuôi căn bản không hiểu ám hiệu của cô gái kia,cơn giận lức này mới lui bớt,hắn buông lỏng bàn tay giày xéo tai tên kia ra nói.”Nếu nhìn không hiểu,tại sao lại nói chuyện vui vẻ với cô ta?”
“Cậu không thích tôi nói chuyện với cô ấy sao? Vậy sau này tôi chỉ cười với cô ấy.” Nhìn thấy vẻ mặt không vui của thiếu niên xinh đẹp trước mắt, Lôi Đình Ngọc vội vàng ăn nói khép nép giảng hòa nói.”Cậu đừng giận tôi có được không?” Hắn giống như chó Nhật khát vọng chủ nhân quan tâm,lấy ánh mắt đáng thương nhìn chăm chú vào hắn.
“Người nào giận anh!” Y Thanh Huyền không thèm để ý quay mặt sang nơi khác, “Anh muốn với phụ nữ thế nào là chuyện của anh,nhưng không nên ở trước mặt tôi,tôi thấy không thuận mắt!” Hắn một chút cũng không phát giác thái độ của mình giống lão bà ăn dấm lung tung rồi cố tình gây sự.
“Cậu hiểu lầm,tôi không có ý thông đồng,cậu nhìn tôi bây giờ đi,cho dù muốn cũng lực bất tòng tâm ” Lôi Đình Ngọc đáng thương cúi đầu,nhìn hai tay bao quanh băng vải không thể động đậy được.
Y Thanh Huyền lông mày mũi nhọn nhếch lên,sắc mặt lạnh lùng liếc về hướng y “Vậy ý của anh chính là trong lòng muốn mà làm không được,chẳng qua vì thân thể bị thương không thể động hả?”
“Không,không phải. ” Lôi Đình Ngọc bối rối muốn làm sáng tỏ,không nghĩ rằng càng giải thích càng hỏng bét “Tôi cho dù muốn,cũng chỉ muốn cùng cậu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...