Từ Bi Thành

Mộ Thiện tuy không có kinh nghiệm về chuyện nam nữ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thay đổi thái độ của Đinh Hành đối với cô.

Anh ta lấy cớ “thuận đường”, ngày nào cũng tới căn hộ thuê của Mộ Thiện đón cô đi làm. Mộ Thiện từ chối khéo “không muốn làm phiền anh”, Đinh Hành chỉ mỉm cười: “Có phiền gì đâu”.

Sau khi bị anh ta “thuận đường” đưa về nhà mấy lần, Mộ Thiện liền ở lại Dung Thái làm thêm đến tối muộn. Nhưng Đinh Hành dường như có “tai mắt”, mấy lần cô rời khỏi công ty rất muộn nhưng vẫn nhìn thấy chiếc Cadillac màu đen đỗ ở ngoài cửa, còn Đinh Hành đứng tựa vào cửa xe đợi cô.

Bữa trưa của nhóm dự án bắt đầu phong phú hẳn lên, có lúc là phòng ăn riêng trong khách sạn, có lúc là quán lẩu nổi tiếng. Đinh Hành hôm xuất hiện hôm không, mỗi khi có mặt anh ta đều ngồi bên cạnh Mộ Thiện. Anh ta không nhiều lời, chỉ có ánh mắt thâm tình, khóe miệng mỉm cười, như hưởng thụ như chiều chuộng.

Đám nhân viên của Mộ Thiện không sợ cô, thường trêu chọc cô câu được “con rùa vàng”. Thậm chí cả Đổng Tuyên Thành nghe phong phanh tin tức cũng gọi điện đến hỏi thăm. Tuy mục đích chủ yếu của Đổng Tuyên Thành là dặn Mộ Thiện đừng dính dáng đến việc làm ăn bất hợp pháp của Dung Thái nhưng anh ta không kiềm chế nổi "đá đểu" Mộ Thiện liệu đã chuẩn bị sẵn sàng đón cuộc sống “tính phúc” khẩu vị nặng…

Trước sự quan tâm quá mức của mọi người, Mộ Thiện tỏ ra bình thản như không.

Thật ra Mộ Thiện là một người phụ nữ truyền thống. Chuyện yêu sớm với Trần Bắc Nghiêu hồi đó đã khiến cô đóng cửa trái tim suốt tám năm nay.

Bây giờ tuy Mộ Thiện hết hy vọng với Trần Bắc Nghiêu nhưng bảo cô ngay lập tức bắt đầu một mối quan hệ mới thì cô không làm nổi. Giống như bản thân cô lén lút cất dấu một vật báu suốt tám năm, cuối cùng vật báu đó cũng bị ăn mòn bởi thời gian nhưng bắt cô nhanh chóng thờ phụng một vật khác, cô cảm thấy rất khó khăn.

Hơn nữa, Trần Bắc Nghiêu mỗi ngày chỉ cách cô một bức tường. Tuy anh tồn tại giống như không khí không thể động đến nhưng cô luôn cảm thấy hình bóng anh xuất hiện ở mọi nơi.

Mộ Thiện nói thẳng cho Đinh Hành biết, cô không thích có mối quan hệ gần gũi với khách hàng. Đinh Hành chỉ cười cười, anh ta tiếp tục đưa đón, tiếp tục quan tâm ở mọi lúc mọi nơi. Anh ta không hề tỏ ra quá đáng, từng bước thâm nhập vào cuộc sống của cô, khiến Mộ Thiện cũng hết cách.

Vào một ngày cuối tuần của tháng thứ hai sau khi bắt đầu dự án hợp tác.

Bởi vì tuần sau phải báo cáo thành quả nghiên cứu với Đinh Mặc Ngôn, Mộ Thiện quyết định làm thêm giờ. Mới sáng sớm cô đã đến Dung Thái, hôm nay cả công ty không phải đi làm nên tòa nhà công ty đầu tư chỉ có một mình cô, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Mộ Thiện vùi đầu vào máy vi tính quên cả thời gian, bất giác đã tới buổi trưa, điện thoại bàn đột nhiên reo vang.

“Cô đói chưa?” Giọng Đinh Hành vang lên ở đầu kia điện thoại, lúc này Mộ Thiện mới cảm thấy bụng đói cồn cào.

“Đến chỗ tôi đi, mang cả thành quả công việc của cô”. Đinh Hành nói xong liền cúp điện thoại, không cho Mộ Thiện cơ hội mở miệng.

Tất nhiên Mộ Thiện không thể từ chối dù biết Đinh Hành nhất định lấy danh nghĩa việc công làm việc tư.

Tầng cao nhất tòa nhà chính không một bóng người, văn phòng sang trọng yên tĩnh như giáo đường, thậm chí đến thư ký riêng của Đinh Hành cũng không có mặt. Mộ Thiện đi lên bằng thang máy riêng và đi thẳng vào văn phòng của Đinh Hành.

Đinh Hành hôm nay mặc áo T-shirt màu nhạt, khiến dung mạo anh ta càng sáng sủa hơn ngày thường. Anh ta ngồi đằng sau bàn làm việc, tay cầm tập tài liệu, thần sắc rất tập trung.

Nghe có động tĩnh, Đinh Hành lập tức ngẩng đầu, anh ta mỉm cười khi nhìn thấy Mộ Thiện.


“Mau lại đây đi, thức ăn nguội cả rồi”. Đinh Hành đứng dậy đi đến bàn uống nước, trên bàn đặt mấy hộp cơm.

Mộ Thiện đưa báo cáo kết quả công việc cho Đinh Hành, anh ta mỉm cười nhận lấy, vừa ăn cơm vừa giở ra xem, thái độ rất nghiêm túc.

Điều đó khiến Mộ Thiện hơi áy náy, dường như cô đã nghĩ sai về anh ta. Cô giơ tay về phía Đinh Hành: “Đưa cho tôi đi!”

Đinh Hành nhíu mày không hiểu. Mộ Thiện lấy lại tập tài liệu từ tay anh ta: “Ăn xong rồi hẵng xem, tôi không muốn hại Đinh thiếu bị rối loạn tiêu hóa”.

Khóe mắt Đinh Hành lộ ý cười, anh ta nói nhỏ: “Được thôi!”

Không biết Đinh Hành mua cơm ở đâu, mùi vị không tồi, Mộ Thiện ăn rất ngon miệng. Lúc cô đang chuẩn bị chào tạm biệt, Đinh Hành đột nhiên mở miệng: “Cô hãy ở lại đây, buổi chiều nói cho tôi biết thành quả nghiên cứu của cô”.

“Vậy tôi đi lấy máy tính chuẩn bị một lát”.

Đinh Hành nở nụ cười bất lực và cất giọng tội nghiệp: “Mộ Thiện, để tôi nghỉ ngơi một lát có được không?”

Mộ Thiện mềm lòng, người đàn ông này thật là…Nhưng chính vì phát giác bản thân mềm lòng, cô mới càng nên giải quyết dứt khoát.

Hôm nay có lẽ cô sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng. Mộ Thiện ngẩng đầu, nhìn Đinh Hành bằng ánh mắt trong veo: “Được, tôi cũng muốn nói chuyện với anh”.

Đinh Hành dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ta cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh hẳn.

Văn phòng của tổng giám đốc Đinh Mặc Ngôn nằm ở góc trong cùng của tầng lầu, cách xa văn phòng của người khác. Góc văn phòng còn có một cánh cửa đi sang một căn phòng khác, chắc đây là phòng nghỉ của Đinh Mặc Ngôn. Bên trong bài trí sang trọng, trên tường treo một chiếc tivi tinh thể lỏng rất lớn, phía đối diện có ghế sofa, thậm chí có cả giường ngủ.

Khi cánh cửa khép lại, bên trong tạo thành không gian hoàn toàn tách biệt thế giới bên ngoài.

Liên tưởng đến tin đồn về Đinh Mặc Ngôn, Mộ Thiện cảm thấy chiếc giường rất chướng mắt. Trong hai tháng làm việc ở Dung Thái, cô thường xuyên nhìn thấy nhiều người phụ nữ khác nhau ở bên cạnh Đinh Mặc Ngôn, ông ta không hề che dấu sở thích của mình, thậm chí có còn thẳng thắn vô tư trước bàn dân thiên hạ.

Trong căn phòng ánh sáng mờ mờ và yên tĩnh, hệ thống âm thanh chuẩn có thể mang đến sự hưởng thụ cả về thị giác lẫn thính giác. Mộ Thiện nhìn chăm chú lên màn hình tivi. Nhưng dù cô không liếc ngang liếc dọc, người đàn ông ở bên cạnh có một cảm giác tồn tại mãnh liệt khiến cô không thể xem nhẹ.

Đinh Hành ngồi trên tấm thảm trải nền nhà ở gần Mộ Thiện. Mộ Thiện từ đầu đến cuối thẳng cứng người nên khó tránh bị mỏi lưng. Cô hơi ngả người về phía sau để tựa vào ghế sofa.

Thế nhưng Đinh Hành không biết vòng tay ra sau lưng Mộ Thiện từ lúc nào. Sau đó bờ vai cô trĩu nặng, tay anh rất tự nhiên đặt lên vai cô.

Chuyện gì đến cũng đến.

Tuy Mộ Thiện đã lường trước nhưng vào giây phút đó, cô không tránh khỏi căng thẳng. Sau Trần Bắc Nghiêu, cô chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như vậy. Mộ Thiện ngoảnh đầu định lên tiếng, nhưng đến hơi thở của cô cũng ngưng trệ.


Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt anh tuấn như tượng điêu khắc của Đinh Hành chỉ cách cô vài xen ti mét. Anh ta không hề xem phim mà hơi cúi đầu, sống mũi thẳng của anh ta cọ lên tóc cô, như muốn hít mùi hương trên tóc cô.

Cảm nhận thấy ánh mắt của Mộ Thiện, Đinh Hành hơi nghiêng đầu về phía cô. Bốn mắt họ nhìn nhau.

Sau đó không đợi Mộ Thiện có phản ứng, Đinh Hành đột nhiên cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô.

Bàn tay còn lại của Đinh Hành đặt lên người cô. Anh ta nhìn cô đăm đắm, ánh mắt ẩn dấu sự rung động thâm trầm.

Toàn bộ máu trong người Mộ Thiện dồn hết lên mặt, cô nói nhỏ: “Đinh Hành, tôi không thể…”

“Mộ Thiện!” Đinh Hành cụp mi mắt, giọng nói trầm ấm của anh có thể mê hoặc ý chí và linh hồn con người: “Em biết…tôi không phải cần đáp án này…”.

Đinh Hành tắt tivi, xung quanh đột nhiên yên tĩnh hoàn toàn, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim đập của hai người.

“Tôi…” Mộ Thiện đột nhiên có cảm giác bất lực.

Đinh Hành không để cô nói hết câu, anh ta một tay nhấc cằm cô, một tay khóa chặt thắt lưng cô. Đôi mắt anh ta sâu thẳm như đáy đại dương, anh ta lại cúi xuống kề sát vào môi cô…

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động lịch kịch. Mộ Thiện đột nhiên bừng tỉnh, cô đẩy mạnh người Đinh Hành và nhanh chóng đứng dậy, hai má cô đỏ như quả cà chua chín.

Đinh Hành vẫn ngồi dưới đất nhìn Mộ Thiện, gương mặt hoàn hảo của anh ta phảng phất nụ cười bất lực. Khóe miệng anh ta thậm chí còn dính son môi của Mộ Thiện.

“Không cho phép em tiếp tục trốn tránh”. Đinh Hành buông một câu, đứng dậy đi về phía cửa ra vào.

Mộ Thiện quả thật muốn trốn nên vội đi theo anh ta.

Đinh Hành dừng trước cửa, nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài.

Mộ Thiện đứng đằng sau anh ta, trong lòng cô cảm thấy hơi buồn. Cô không thể phủ nhận, Đinh Hành ít nhiều khiến cô rung động. Nhưng cô vẫn chưa thể bắt đầu một mối quan hệ mới. Đặc biệt ở nơi có Trần Bắc Nghiêu, cô lại càng không thể.

Mộ Thiện ngẩng đầu nhìn Đinh Hành, cô định nói điều gì đó nhưng bất ngờ thấy anh trợn mắt nhìn trừng trừng ra bên ngoài, sắc mặt anh khó coi vô cùng.

Tiếng động ở bên ngoài mỗi lúc một rõ hơn.

“Chú…chú…uhm…”. Giọng nói trong trẻo quen thuộc, pha lẫn tiếng thở gấp gáp đứt quãng không thành câu hoàn chỉnh.


“Mạn Mạn…Mạn Mạn ngoan nào…cháu hãy nhấc mông cao lên một chút, đúng rồi…”. Giọng nói đàn ông trầm trầm vang lên, sau đó là tiếng xác thịt đụng chạm mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một mạnh hơn.

Mộ Thiện không thể tin vào những điều cô nghe thấy, cô nghĩ nhất định cô nghe nhầm. Mạn Thù chẳng phải là bạn gái của Trần Bắc Nghiêu hay sao?

Đinh Hành tối sầm mặt. Anh nhìn Mộ Thiện bằng ánh mắt mờ mịt: “Ông ấy điên rồi!”. Sau đó anh mở cửa xông ra ngoài.

Phòng bên ngoài đèn bật sáng chưng, Mạn Thù nằm trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ đen đối diện cửa chính, giấy tờ tài liệu rơi đầy dưới đất. Thân thể trắng ngần của Mạn Thù giống bông hoa đang nở rộ, đầu tóc cô loạn xạ, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt cô lộ vẻ nửa đau khổ nửa sung sướng, phảng phất như hoàn toàn chìm trong hoan lạc.

Người đàn ông đang đứng trước thân Mạn Thù và nhấc cao cặp đùi thon thả của cô chính là Đinh Mặc Ngôn, người đứng đầu tập đoàn Dung Thái uy nghiêm, đồng thời là chồng của cô ruột Mạn Thù.

Hai mắt Đinh Mặc Ngôn đỏ ngầu, bàn tay lớn của ông ta giữ chặt eo Mạn Thù, thân dưới ông ta ra vào kịch liệt trên cơ thể tươi non của Mạn Thù.

“Dừng lại!”. Đinh Hành tức giận xông đến trước mặt bọn họ, nhưng cũng không thể khiến hai người ngừng động tác.

“Cuốn xéo!” Đinh Mặc Ngôn như bị mất lý trí, ông ta giơ tay đẩy mạnh Đinh Hành. Đinh Hành không đề phòng nên bị xô ngã xuống đất.

“Ba làm sao vậy?” Đinh Hành lại xông lên: “Ba lại uống thuốc rồi à?”

Trả lời anh ta là tiếng rên rỉ của Mạn Thù: “Chú ơi…nhanh lên…xin chú, nhanh lên…”.

Mộ Thiện hãi hùng khiếp vía khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Không biết đây là vết nhơ ẩn dấu dưới vỏ bọc đẹp đẽ của Đinh thị hay chỉ là sự cố bất ngờ. Nhưng nhìn phản ứng của Đinh Hành, có thể thấy Đinh Mặc Ngôn thường dùng thuốc kích thích, nếu không một người ngoài năm mươi như ông ta sao có thể đêm đêm chìm trong hoan lạc?

Đúng lúc này có người chạy vội vào, Mộ Thiện nhận ra đó là bác sỹ riêng của Đinh Mặc Ngôn, đó là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Anh ta quan sát tình hình trong phòng rồi cất giọng nghẹn ngào: “Đinh thiếu, Đinh tổng hôm nay gọi mấy người đàn bà, ông ấy dùng thuốc…Kết quả cô Mạn Thù tự nhiên leo lên xe của Đinh tổng”.

“Cút đi!” Đinh Mặc Ngôn gầm lên với bác sỹ, ông ta không ngừng vận động trên người Mạn Thù: “Mau lôi thằng con khốn nạn này ra ngoài cho tôi!”

“Tìm đâu không ra phụ nữ mà ba dám chơi con bé? Bố nó là phó thị trưởng đấy”. Đinh Hành không thể chịu đựng hơn, anh ta rút khẩu súng từ thắt lưng: “Buông con bé ra, nếu không con sẽ nổ súng!”

Đến lúc này Mộ Thiện mới biết Đinh Hành mang theo súng bên mình.

“Đinh thiếu! Cậu đừng kích động, đừng kích động!” Bác sỹ hoảng hốt chạy ra sau lưng anh ta.

Có lẽ sợ con trai phẫn nộ quá hóa rồ rồi nổ súng, Đinh Mặc Ngôn nói với giọng mềm mỏng hơn: “Đợi tôi chơi xong lần này rồi tính sau! Anh ra ngoài trước đi!”.

Sau đó xảy ra chuyện không thể ngờ tới.

Một giây trước, Đinh Hành vẫn đứng yên một chỗ. Thân hình anh đột nhiên run lên rồi từ từ đổ xuống đất, hai mắt anh nhắm nghiền, sống chết khó phân biệt.

Ở đằng sau anh ta, tay bác sỹ chậm rãi bỏ ống kim tiêm vào túi quần.

Bởi vì Đinh Hành không hề phát ra tiếng động nên Đinh Mặc Ngôn tưởng anh đã đi ra ngoài, ông ta và Mạn Thù vẫn chìm trong dục vọng của thể xác.


Tay bác sỹ đi sang một bên, sau lưng anh ta xuất hiện một người đàn ông. Dù người đàn ông đó có hóa thành tro bụi, Mộ Thiện cũng nhận ra, anh ta chính là Châu Á Trạch, trợ thủ đắc lực của cha con Đinh thị chuyên quản lý việc làm ăn bất hợp pháp của Dung Thái.

Châu Á Trạch nở nụ cười thâm hiểm, anh ta đưa mắt ra hiệu tay bác sỹ. Bác sỹ gật đầu, đi vòng ra đằng sau Mạn Thù rồi từ từ cắm một ống tiêm khác vào cổ Mạn Thù.

“Mày làm gì vậy?” Đinh Mặc Ngôn hét lên.

Bên cạnh Châu Á Trạch, một người đàn ông khác không biết đi vào từ lúc nào. Người đó có ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Tim Mộ Thiện rung lên một nhịp, toàn thân cô hóa đá.

“Làm thế nào bây giờ?” Châu Á Trạch hỏi người đàn ông đó: “Không ngờ Đinh Hành cũng ở đây, chúng ta phải thay đổi kế hoạch”.

Người đàn ông đó gật đầu. Anh ta đeo bao tay, cúi xuống cầm khẩu súng của Đinh Hành, lắp ống giảm thanh một cách thành thạo rồi nhằm thẳng vào đầu Đinh Mặc Ngôn.

Dung mạo đẹp đẽ của người đàn ông lúc này như được một lớp băng mỏng bao phủ, ánh mắt anh ta nguy hiểm như mãnh thú rình mồi. Đối diện với gương mặt đầy kinh ngạc của Đinh Mặc Ngôn, anh từ từ đưa mũi súng lên đầu ông ta.

“Đinh Mặc Ngôn, ông hãy ghi nhớ, người giết ông là tôi”. Anh ta cất giọng trầm thấp. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng tiến lại gần Đinh Mặc Ngôn và ghé sát tai ông ta nói điều gì đó.

Một tiếng bụp khẽ vang lên, viên đạn từ nòng súng trên tay anh ta xuyên qua đầu Đinh Mặc Ngôn. Có lẽ do dùng thuốc nên Đinh Mặc Ngôn không hề có phản ứng, ông ta chỉ biết trợn mắt rồi đổ xuống bàn, máu từ đầu ông ta chảy lênh láng.

Một vị lão đại hô phong hoán vũ ở thành phố Lâm đã chết dưới tay tâm phúc đắc lực nhất của ông ta, chết trên người cháu gái đằng vợ của ông ta như vậy.

“Hãy thu dọn sạch sẽ”. Người đàn ông ra lệnh rồi lại nhét khẩu súng vào tay Đinh Hành. Từ ngoài cửa có một người đi vào, chính là trợ lý của anh ta. Châu Á Trạch, bác sỹ và người trợ lý bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Đầu óc Mộ Thiện trống rỗng, cô nghe thấy tiếng tim mình co rút, tay chân cô ngày càng lạnh toát, giống như cô mới là người bị trúng đạn nằm trên vũng máu.

Trong cơn hoảng hốt cao độ, đầu óc Mộ Thiện vẫn lướt qua vô số manh mối vụn vặt. Tay bác sỹ bị mua chuộc, thuốc kích thích bị tráo đổi, Mạn Thù bị bỏ thuốc…

Còn nữa, trong con mắt của Đinh Mặc Ngôn anh là người không hề có tham vọng, anh là anh em thân thiết của Đinh Hành, là người Mạn Thù ái mộ, anh từng cảnh cáo cô đừng gần gũi Đinh Hành…

Đây chỉ là một cái bẫy, một cái bẫy tinh vi được dày công bố trí trong một khoảng thời gian không phải là ngắn. Anh ra tay giết Đinh Mặc Ngôn, nhưng tại sao anh phải làm vậy? Đinh Hành vô tình có mặt ở đây, vậy thì anh sẽ xử lý Đinh Hành và Mạn Thù thế nào?

Còn nữa, tám năm trước, tại sao anh đột nhiên xuất hiện ở huyện nhỏ quê nhà cô? Tại sao anh thường xuyên mất tích? Tại sao anh trưởng thành già dặn hơn người cùng độ tuổi? Tại sao những năm qua cô không tìm thấy bất cứ tin tức nào liên quan đến anh?

Đám mây ngờ vực đè nặng lên tim Mộ Thiện, cô chỉ cảm thấy lông trên người dựng ngược. Người đàn ông ở bên ngoài là người cô luôn nhớ nhung từ năm mười bảy tuổi, bây giờ anh đột nhiên trở nên đáng sợ và xa lạ vô cùng.

Mộ Thiện run rẩy rút di động từ túi áo, tay cô run đến mức điện thoại suýt rơi xuống đất, làm cô sợ chết khiếp. Khó khăn lắm Mộ Thiện mới bấm được số 110.

“Tên tôi là Mộ Thiện…” Cô căng thẳng nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói xuống mức thấp nhất: “Tôi đang ở Dung Thái…ở đây…có người vừa bị giết…”.

Toàn thân cô đột nhiên đông cứng, giọng nói của anh chàng cảnh sát ở đầu kia điện thoại trở nên xa vời. Bởi vì người đàn ông ở bên ngoài dường như có phát giác, anh đột nhiên quay đầu về nơi có Mộ Thiện. Dù qua một cánh cửa nhưng ánh mắt của anh vẫn khóa chặt vào cô như lúc bình thường.

Sau đó anh rút súng, lên đạn và đưa mắt ra hiệu Châu Á Trạch. Cả hai từ từ tiến về phía Mộ Thiện, sắc mặt họ rất u ám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui