Tần Sở Ca như mọi khi cầm quyển sách vào phòng ngủ, nằm trên giường đọc sách, hôm nay y xem sách ngữ văn. Tần Sở Ca chọn đọc vài bài thơ mà phàm là người Trung Quốc thì đều biết, không cần bỏ quá nhiều công sức cũng đạt được bộ dáng giống như là rất có thành quả, y ở trên giường lăn qua lăn lại, nhẩm đi nhẩm lại câu: “ Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ. ” (1)
Dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa, Tần Sở Ca đi đôi dép trong nhà vào, miệng than thở: “ Không biết lại là ai nữa. ” Y bạch bạch bạch chạy xuống dưới lầu theo cách sử dụng camera y học được đợt trước, cầm lấy tai nghe, trên màn ảnh xuất hiện một khuôn mặt nữ nhân lạnh lùng.
Tấn Sở Ca cảm thấy run lên, chẳng lẽ là vị hôn thê gì đó của Hoa Khiếu tới đây.
Nhưng cũng không giống, số tuổi hình như là hơi lớn một chút. Giống như … chẳng lẽ lại là mẫu thân của gã?
“ Mở cửa. ” nữ nhân kia đanh giọng, mục quang nhìn vào camera cũng cực kì khinh miệt.
Tần Sở Ca rụt rụt cái cổ, liền vội vàng mở cửa.
Hoa Cơ Vân đẩy cửa vào, lạnh lùng liếc nhìn Tần Sở Ca một cái, giày cao gót phát ra tiếng cạch cạch thanh thúy, giống như chủ nhân đi thẳng vào nhà mình ── mà kì thực, Hoa Cơ Vân cũng chính là một chủ nhân khác của căn nhà này.
Hoa Cơ Vân cau mày nhìn đồ ăn vặt cùng nước quả đang bày ở trên bàn trà, lạnh lùng nói: “ Chả nhẽ ngươi là loại người thích làm rối tung một căn phòng không phải là phòng của ngươi? Như thế nào một chút quy tắc làm khách ngươi cũng đều không có vậy! ”
Da mặt của Tần Sở Ca xem như cũng đủ dày, nghe những lời này cũng không cảm thấy khó chịu, y ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện Hoa Cơ Vân, dè dặt nói: “ Bá mẫu … cái kia … ”
“ Ta họ Hoa, xin hãy gọi ta là Hoa phu nhân, ta và ngươi còn chưa có quen biết tới mức độ đó. ” Hoa Cơ Vân nói, giọng đầy khinh thị.
“ Hoa phu nhân … người đến là vì việc gì vậy ạ? ” Tần Sở Ca bị lời nói của Hoa Cơ Vân chặn lại khiến y cũng quên luôn bản thân muốn nói gì, thật vất vả mới tìm lại được thanh âm của bản thân.
“ Ta cũng không cùng ngươi quanh co làm gì, ngươi rời khỏi con trai ta, hoặc là … ” Hoa Cơ Vân nhíu nhíu mi, nhìn vết sẹo trên mặt Tần Sở Ca, “ hoàn toàn biến mất. ”
Tần Sở Ca hít một hơi thật sâu. Hoa Cơ Vân trực tiếp như vậy có chút dọa người, phải rời đi, hoặc phải chết, đúng không?
“ Làm cho ngươi biến mất khỏi thế giới này là một việc đơn giản cực kỳ, không có người thân, không có bằng hữu, không có mối quan hệ xã hội, ngươi chỉ giống như một con kiến, mà việc nghiền chết một con kiến thì chẳng qua chỉ là chuyện của một cái nhấc chân thôi. ” Hoa Cơ Vân giống như đang bàn luận đến chuyện sinh tử của một con kiến nhỏ bé, ngữ khí đàm đạm.
“ Hoa phu nhân, cháu tôn trọng người vì người là mẫu thân của Hoa Khiếu, nhưng cháu là một con người, cháu cho rằng người đã nếm trải qua cuộc sống đau khổ, sẽ biết khó khăn của chúng cháu, nhưng hiển nhiên cháu sai rồi. ” Tần Sở Ca cũng chịu không nổi loại khẩu khí như vậy, đứng lên cao giọng nói.
“ Các ngươi? Ha, một tên trộm, đừng đem ta và ngươi xếp chung với nhau. Cha của ngươi là bị nam nhân khác cưỡng gian đến chết, ngươi chưa từng được dạy dỗ, từ bé đã là một tên trộm, dù cho ta không phản đối con trai mình tìm nam nhân, cũng không nên tìm dạng nam nhân như ngươi. ” Trong thanh âm của Hoa Cơ Vân không hề che dấu sự khinh thường, “ ngươi, còn không xứng. ”
Tần Sở Ca không ngừng hít sâu, trước mắt từng trận từng trận phát đen, tự nói với bản thân đây là mẫu thân của Hoa Khiếu, là một nữ nhân, ngươi không thể cùng nữ nhân so đo.
“ Nếu như không còn chuyện gì, ngươi liền lập tức cút khỏi căn nhà này, ngày mai nếu để cho ta nhìn thấy ngươi xuất hiện trong này, thì đừng trách ta không khách khí. ” Hoa Cơ Vân xách túi của mình, chán ghét liếc nhìn bàn trà hỗn độn, đứng dậy, “ trước khi cút thì đem những thứ rác rưởi ngươi bày ra xử lý sạch sẽ cho ta, nhìn xem nơi này bị ngươi biến thành như thế nào rồi! ”
“ Cháu yêu Hoa Khiếu, gã cũng yêu cháu, người không có tư cách phán xét cháu có xứng đôi với gã hay không, chỉ có gã có thể. ” Tần Sở Ca nhẹ giọng nói, mà cơn tức giận bị y nén xuống lại khiến y cảm thấy choáng váng.
“ Yêu? ” Hoa Cơ Vân giễu cợt, “ chưa nói tới yêu, thứ này nhìn không được, sờ không thấy, con trai của ta, nó tuyệt đối sẽ không yêu thương ngươi, cho dù là nó yêu nam nhân, cũng sẽ là nam nhân tên Phàm Ức, sao ngươi không tự mình soi gương, thử nhìn bộ dáng như ma quỷ của ngươi, lại còn nói yêu, thật là không biết xấu hổ. ” Sau đó quay người rời đi, “ Rầm! ” một tiếng đóng cửa lại.
Răng của Tần Sở Ca không ngừng run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt lại thành quyền, sau đó gầm nhẹ một tiếng, hất văng chén trà trên bàn, khiến nước quả đều rơi vãi đầy trên mặt đất.
Chán nản ngồi trên sô pha, Tần Sở Ca đem mặt vùi vào trong đôi tay mơ hồ chuyền đến cảm giác đau đớn của mình, chất lỏng trong suốt từ kẽ hở của các ngón tay chậm rãi ứa ra.
Phòng tuyến bảo vệ tâm được dựng lên thật lâu lúc trước chậm rãi, chậm rãi tan rã, Tần Sở Ca vẫn luôn cảm thấy quá khứ của bản thân tuy rằng không phải là điều tốt đẹp, thực ra là không chút tươi sáng, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi như giờ phút này.
Những điều Hoa Cơ Vân mới nói, y nhớ lại một lần nữa, cảm thấy bản thân bị Để Luật Dương vứt lại ở nơi đó cũng không phải không có đạo lý, chỉ là một người cao quý lười nhác liếc nhìn một đống rác mà thôi.
Tần Sở Ca hít hít cái mũi, cố gắng đem những suy nghĩ chán chường này quét ra khỏi đầu, nhưng bất luận như thế nào, y cũng không thể kiềm nén được suy nghĩ của bản thân dời đến trên người Hoa Khiếu.
Gã thật đúng là thích mình chứ? Cho dù mình bị hủy dung, biến thành Tần Sở Ca, nhưng người gã thích là Tần Sở Ca đúng không? Y không quá mức dựa vào gã chứ? Hay là đó đã trở thành một điều dĩ nhiên rồi?
Y và Hoa Khiếu bất quá mới quen biết nhau hơn ba tháng, bản thân như thế nào lại chắc chắn như vậy, phải chăng là có chút tự mình đa tình rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Tần Sở Ca lại bắt đầu không tự chủ được rớt nước mắt, y co người lại trên ghế sô pha, ủy khuất khóc nức nở. Tâm tình của y cũng thật kì quái, như thế nào lúc này lại trở nên yếu đuối như vậy, không ngừng khóc.
Kì thật những lời nói của Hoa Cơ Vân so với lúc trước y bị người mắng chửi so ra nhẹ hơn nhiều, càng không thể so với những lời mắng chửi ác độc của cảnh ngục, bản thân như thế nào lại không chịu nổi chứ?
Tần Sở Ca lấy hộp giấy phía dưới bàn trà lên, rút ra vài tờ giấy ăn chậm chạp lau đi khuôn mặt dinh dính của mình, sau đó ngốc lặng ngồi đó nhìn quả cam quả táo hay thứ gì đó trên bàn.
Nhìn đến quả cam, miệng Tần Sở Ca nhịn không được mà cảm thấy khô khốc, y không hề thích ăn những ăn món có vị chua, y lại càng không thích ăn táo, lê hay là một loại quả có hạt. Nhưng hôm nay y lại luôn có cảm giác kì quái, giống như trong bụng có một tiểu câu tử đang kêu y đi ăn quả cam kia đi.
Hít hít mũi, Tần Sở Ca bóc một quả cam, đặt vào trong miệng, cảm giác cơ khát kia ngay lập tức giảm bớt, Tần Sở Ca từ trước tới giờ đều không cảm thấy ăn cam ngon như vậy, ăn một quả chưa đủ, lại bóc thêm một quả nữa, một quả lại một quả, đến khi ăn sạch sẽ tất cả cam bày trên bàn.
Sau khi Tần Sở Ca ăn hết mới cảm giác có chút không thích hợp, một lần ăn hết bảy tám quả cam, việc vốn dĩ không có khả năng lại xuất hiện, chẳng nhẽ sau khi đau buồn, ăn đồ chua sẽ giúp phục hồi tinh thần? Tần Sở Ca trào phúng cười, nhìn lại bàn trà đã loạn thành một đống, nhớ tới những lời Hoa Cơ Vân nói, thật sự là quá dơ bẩn, quá rối loạn rồi, bản thân đích thực đã biến căn phòng xinh đẹp như vậy thành một mớ hỗn loạn, đứng dậy đem vỏ hoa quả cùng túi đồ ăn vặt cầm lên vứt vào trong thùng rác, lại cầm khăn lau lau bàn trà sạch sẽ.
Trải qua lần tới chơi này của Hoa Cơ Vân, Tần Sở Ca đã không còn hứng thú với việc đọc sách, chỉ nằm ngửa ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Chẳng nhẽ bản thân thật muốn rời khỏi Hoa Khiếu? Chỉ cần nghĩ tới điều này, Tần Sở Ca liền cảm thấy buồn bực khó chịu. Từ trước tới giờ y chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ thích một nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân hơn mình nhiều như thế.
Nếu không có lần bị thương trước đây, y có lẽ đã dừng chân ở một tiểu trấn nào đó, tuy rằng cũng sẽ nhớ tới Hoa Khiếu, nhưng đây chẳng qua chỉ là hoài niệm đối với một người dịu dàng mà thôi.
Nhưng qua việc lần đó, Tần Sở Ca lại cảm thấy bản thân không thể khống chế được bản năng muốn hướng về một nơi ấm áp. Con người khi yếu đuối sẽ luôn làm ra một vài việc bình thường không dám làm, tỉ như lên giường với Hoa Khiếu, lại tỉ như yêu thương Hoa Khiếu. Hoa Khiếu là một người rất khó khiến cho người khác không yêu thương, sự dịu dàng của gã quả thật là tuyệt kĩ sát thủ.
Người như vậy, thật có thể thuộc về mình ư? Tần Sở Ca nhìn lại nhìn đôi tay của bản thân, sau đó sờ lên khuôn mặt của mình, sự tự tin nhất thời đều không còn. Có lẽ Hoa Khiếu chỉ là thương cảm y, mà y lại tự mình đa tình cho rằng gã yêu thương y.
Tự mình đa tình.
Tần Sở Ca thực chán ghét bốn từ này, nó làm cho y cảm thấy mình thật thấp hèn.
————————————–
(1) Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ: là câu thơ trích trong bài Mẫn Nông của tác giả Lý Thân (bài này nếu ta k nhầm thì hồi trước ở trong sách ngữ văn cấp 2 hay 3 j đấy của nước mình thì phải, nếu ta nhớ k nhầm thì hồi đó ta học nó là ca dao nhưng sau khi tra cứu mấy tài liệu trên mạng thì ta thấy để là bài thơ xuất phát từ Trung Quốc, của tác giả Lý Thân thời Đường)
Cổ phong (Mẫn nông)
古風(憫農)
鋤禾日當午,
汗滴禾下土。
誰知盤中飧,
粒粒皆辛苦。
Sừ hoà nhật đương ngọ
Hãn trích hoà hạ thổ
Thuỳ tri bàn trung xan
Lạp lạp giai tân khổ.
Dịch nghĩa
Cổ phong (Nhớ cảnh làm ruộng)
Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
(Bản dịch Ca dao)
Lời của tác giả:
PS: vì sao Tiểu Tần nhi đột nhiên biến thành giống cô nương như vậy … keke, người ta trong thời kì mang thai luôn luôn mẫn cảm nghi thần nghi quỷ muốn chết, thế nên bị kích thích cũng sẽ … ah ah …
Cứ như vậy, tôi phát hiện đích thực dưới ngòi bút của mẫu thân tôi đây, sẽ là một bộ bi kịch tàn bạo, vô cùng ngược … tư vị ác thú đó …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...