Hoa Khiếu nhận được điện thoại của mẫu thân gã – Hoa phu nhân, “ Vâng, vâng, con đúng là có tiếp nhận một nam nhân … vâng, con hiểu được, người biết là con luôn muốn thắng Để Luật Dương, cái gì cũng không thay đổi … đúng vậy … ” Hoa Khiếu liên tục xác nhận, dù sao tình hình cụ thể gã cũng không cần nhiều lời, Hoa phu nhân nếu có gọi điện thoại tới thì nhất định là đã điều tra rõ ràng, hơn nữa trong còn nắm chắc trong lòng.
Thanh âm của Hoa phu nhân vẫn lãnh liệt như trước, “ đợi cho chuyện này xong rồi, con lập tức theo sự an bài của ta, cùng thiên kim tiểu thư của Thanh gia gặp mặt, con đều đã hơn ba mươi tuổi rồi còn không biết an an ổn ổn tìm một nữ nhân, tuy rằng ta không phản đối con cùng Để Luật Dương cạnh tranh nam nhân này, nhưng là phải tốc chiến tốc thắng, nếu ảnh hưởng tới lợi ích của con ta liền lập tức xử lý y, y không phải Hứa Phàm Ức, không đáng để con dùng nhiều tiền đi tranh đoạt. ”
“ Con hiểu được mẹ … vâng, con sẽ không cùng Để Luật Dương đối chọi gay gắt, con sẽ đúng mực … ân, hẹn gặp lại mẹ. ” Hoa Khiếu hít một hơi thật sâu, nắm tay khép lại, tùy tay cầm điện thoại ném nó vào giữa ngăn kéo bàn, mở văn kiện hôm nay cần xử lý ra.
Thời điểm Hoa Khiếu về đến nhà, gã phát hiện trong phòng tối đen tựa như không có người ở, trong lòng nhất thời căng thẳng, bật đèn lên lại phát hiện Tần Sở Ca đang nằm trên sô pha ngủ, bên người là một đống đồ ăn vặt loạn thất bát tao, lúc này gã mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hoa Khiếu nhẹ nhàng tiêu sái tới bên cạnh sô pha, Tần Sở Ca không tỉnh lại, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng nước mắt trên mặt y, bộ dáng y ngủ có vẻ như thật không an ổn.
Tuy rằng Hoa Khiếu đối với y cũng không có tình cảm gì, nhưng nhìn đến khuôn mặt tương tự người ấy kia gã lại chợt cảm thấy khó chịu ── cho dù gã có lấy bao nhiêu cái cớ để phủ nhận, gã vẫn yêu thương Hứa Phàm Ức, cho dù y chính là một lợi thế để gã và Để Luật Dương đối kháng với nhau, có lẽ yêu là không sâu đi, nhưng mà nhiều năm qua như thế đây lại là người duy nhất làm gã động tâm.
“ Phàm Ức … ” Hoa Khiếu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tần Sở Ca, thấp giọng gọi.
Tần Sở Ca chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Hoa Khiếu.
Hoa Khiếu âm thầm xấu hổ, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, “ Sao lại ngủ ở chỗ này? Ngươi không thoải mái sao? Đứng lên đi, ta đi làm cơm chiều cho ngươi. ”
Tần Sở Ca nhu nhu mắt, nhếch môi, “ nhanh đi nhanh đi, ta sắp đói chết rồi! ” rồi mới tại thời điểm Hoa Khiếu xoay người rời đi lộ ra một chút ảm đạm.
Nếu loại ôn nhu này thật dành cho chính mình, thì có bao nhiêu hảo.
Con người một khi rơi vào lưới tình, cũng liền trở nên yếu ớt mà kiên cường.
Vừa nãy Tần Sở Ca lại mộng —- y gần đây luôn nằm mơ, có lẽ tại ban ngày suy nghĩ nhiều lắm, cho nên mới thường xuyên mơ những giấc mơ kì quái.
Y mơ thấy Hoa Khiếu ôn nhu ôm y, một bên hôn y, một bên một lần lại một lần nói ta yêu ngươi, ta yêu ngươi. Y cũng thực kích động đáp trả gã, nhưng câu ta yêu ngươi tiếp theo kia lại bị câu nói phía sau của Hoa Khiếu đánh vỡ.
Hoa Khiếu liên tục gọi “ Phàm Ức ” “ Phàm Ức ” rồi mới vuốt ve thân thể y.
Tần Sở Ca đột nhiên liền khóc, sau đó y mới biết y không chỉ là khóc trong mộng, trên thực tế y cũng chảy nước mắt. Tuy rằng y biết rõ vai diễn của mình là gì nhưng tâm cũng không khỏi vỡ nát.
Có lẽ kia cũng không phải tình yêu, y chỉ là bị phủ định con người thực của mình mà khổ sở đến rơi nước mắt.
Y không chịu nổi cái loại thống khổ này, cho nên y giãy dụa tỉnh lại, Y biết kia bất quá cũng chỉ là một giấc mộng, dù cho vừa dài vừa trân thực nhưng cũng chỉ hơn mười giây mà thôi. Mộng thực ngắn ngủi, nhưng khi tỉnh lại, thanh âm nhẹ nhàng gọi “ Phàm Ức ” kia vẫn khiến y rơi trở lại cơn ác mộng kia.
Y đột nhiên nghĩ không muốn mở mắt.
Nhưng y vẫn mở mắt.
Nếu y cũng có thể có được loại ôn nhu này …
Tần Sở Ca giật mình tỉnh táo lại, đáp lại tiếng gọi của Hoa Khiếu, mặt lộ ra vẻ tươi cười ngây ngốc, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Bữa cơm chiều này ăn thật no, tuy rằng trong yên lặng. Hai người tựa hồ đều rất ăn ý không đề cập tới chuyện vừa rồi, Hoa Khiếu gắp một miếng thịt vào bát y, y cũng không từ chối, đồ ăn hảo liền ăn cũng ngon tiêu diệt thẳng hai bát cơm, đến khi bụng cảm thấy chướng đến yết hầu rồi mới buông đũa.
“ Để ta giúp ngươi … ” ăn xong Tần Sở Ca liền giúp Hoa Khiếu rửa bát, Hoa Khiếu cũng không nói gì, vẫn nhất quán tươi cười, nhã nhặn mà ôn nhu tiếp nhận chén đĩa đầy mỡ đưa tới, đặt trong bồn cọ rửa.
Khi ngủ.
Tần Sở Ca thay áo ngủ nằm dang rộng tay chân trên giường. Giường thật mềm mại, so với cái giường dây thép đan trong phòng y thuê tốt hơn rất nhiều, nhưng y vẫn không sao ngủ được.
Vọt tới phòng tắm tắm rửa, Tần Sở Ca dùng khăn mặt nhu nhu đầu, dang rông tay chân thả mình rơi xuống giường, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý tưởng vớ vẩn mà lớn mật.
Y đột nhiên muốn cùng Hoa Khiếu làm tình.
Có lẽ nhờ tác dụng cuộn băng ghi hình kia đi, y đột nhiên khát vọng cùng nam nhân làm tình, không, phải là Hoa Khiếu, y một chút cũng không muốn cùng Để Luật Dương phát sinh loại quan hệ này.
Y cũng muốn được ôn nhu đối đãi một lần, cho dù người kia thông qua y tìm kiếm hình bóng một người khác, nhưng y vẫn tin tưởng, với tính cách của Hoa Khiếu gã vẫn thâm tình, chân thành gọi “ Sở Ca ”.
Có lẽ cùng tên ngốc Để Luật Dương ở chung, giờ liền bị lây nhiễm tính biến thái. Tần Sở Ca buồn rầu chôn đầu vào ổ chăn, nhưng ý niệm này liên tục di chuyển trong đầu không thể quên đi.
Chân y giống như không phải của mình.
Y khoác áo ngủ, dọc theo hành lang đi tới phía trước, trên sàn nhà phía trước lộ ra ánh sáng, ánh sáng nhỏ vụn của ngọn đèn từ khe cửa chui ra, Hoa Khiếu còn chưa ngủ.
Tần Sở Ca gõ gõ cửa phòng, y không chờ Hoa Khiếu cho phép, tự mở cửa tiến vào, cửa không khóa.
Hoa Khiếu đang ngồi trước bàn xem tư liệu, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, đẩy đẩy mắt kình dường như có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền mỉm cười đứng lên, “Sở Ca, như thế nào muộn thế này còn chưa ngủ? Có chuyện gì không? ”
Tần Sở Ca khép chân đứng ở đó, dường như cũng quên mất cách biểu đạt ngôn ngữ, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình giống như nơi đó có vàng vậy.
Rất nhanh một cái ôm ấm áp bao lấy y, thân thể bị Hoa Khiếu ôm đứng lên, “ tuy rằng là mùa hè, nhưng sàn nhà vẫn thực lạnh, chân trần càng dễ dàng bị đông lạnh, tình yêu của ta. ” Hoa Khiếu đem y đặt trên giường, thanh âm ôn nhu.
Nước mắt của Tần Sở Ca không kìm được liền chảy xuống. Y cảm thấy được chính mình đang không ngừng chối bỏ, lại cảm thấy chính mình như thế thật không giống đàn ông —– cho dù từng bị nam nhân áp qua, nhưng y vẫn là nam nhân a, không thể giống như nữ nhân, nói khóc liền khóc.
Nhưng đôi khi nghiêm khắc khiến kẻ khác không thể phá vỡ, ôn nhu lại khiến cho người ta không chịu nổi.
Tần Sở ca nhắm mắt lại ôm lấy thắt lưng Hoa Khiếu, mặt chôn ở trong ngực gã, lúc này, y có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước hoa nam nhân trên người gã, tay y thoáng chốc siết chặt thêm một chút.
“ Ôm ta … ” Tần Sở Ca nhẹ nhàng nói, trong thoáng chốc lại như chưa từng nói gì.
====================
chương sau là có H nà, mọi người chuẩn bị bát đũa ăn xôi thịt nhá:)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...