Buổi biểu diễn.
Một vùng sáng lách vào trong căn phòng tối om, có người đi vào.
Lạch cạch.
Thanh âm công tắc bật lên.
Ánh sáng tỏa ra như rót vào.
Trong phòng, một hàng người đứng chỉnh tề, một bóng lưng cao lớn che khuất ánh sáng.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Thanh âm của giày da thủ công nện trên mặt đất.
Tiếng bước chân lưu loát, trầm ổn mà giàu khí chất nam nhân.
Một hàng nam nhân đứng phía trước giá đỡ hình rồng.
Trên giá, một vài nam nhân mặc quần lót màu sặc sỡ.
Nam nhân đứng tại vị trí này, có thể rõ ràng nhìn thấy trên kệ có mang theo series, viết mấy chữ — CRAVE 2016 SS/Ukiyo-e.
Chỉ có giá đỡ series hình rồng là trống không.
Thường A ở bên ngoài nhìn đồng hồ đeo tay, nói với nhân viên ở đây: "Trước khi đếm ngược buổi biểu diễn, chúng ta đi phân công một hồi đi."
Trì Nhạc một mình đứng trong phòng chuẩn bị quần áo.
Cửa mở ra.
Bên ngoài phòng đầy bóng người, thỉnh thoảng có người đi qua cửa phòng, staff kêu la âm thanh xen lẫn trên sân khấu bị đứt quãng, các có các bộ phận nối tiếp thúc giục âm thanh hết đợt này đến đợt khác.
"Đợi một chút, đợi một chút."
"Người mẫu tới, nhân viên trang điểm đâu rồi? Có vài người mẫu kiểu tóc có vấn đề."
"Sắp bắt đầu diễn thử có hóa trang? Sắp bắt đầu diễn thử có hóa trang?" (hoá trang diễn tập trước khi diễn chính thức)
"Có kết hợp trang sức, trang sức! Nhà tạo mẫu đâu!"
"Trì Nhạc!" Thường A hết cách phân thân cầm một xấp kịch bản đẩy cửa đi vào: "Âm nhạc có chút vấn đề."
Trì Nhạc quay đầu lại, người đàn ông này ngày càng thành thục, nội liễm.
"Vấn đề gì?"
"Ba đoạn phim được cắt nối biên tập không thể mở được ....!Bên ngoài ......!Cãi nhau có chút gay gắt, chúng ta có thể thay thế âm nhạc không?"
Ba người biểu diễn đã biến thành một người, nhân công rõ ràng có chút không đủ, vấn đề lại chồng chất, trên khuôn mặt tròn của Thường A đầy mồ hôi.
Trì Nhạc móc giấy ăn từ trong túi ra, không nhanh không chậm đi tới, giúp nàng thấm mồ hôi trên trán, động tác rất nhẹ nhàng.
"Đừng nóng vội.
Việc nên tới thì sẽ đến."
Thường A một mặt sắp khóc, đôi mắt có chút ửng hồng.
"Tẩy trang đi, đi sửa lại." Trì Nhạc vẫn như cũ, ngón tay trỏ khẽ hất cằm nàng một chút.
Chỉ là lần này, không ôn nhu như những lần trước.
"Ta đi trước." Hắn nói.
Bước nhanh ra khỏi phòng.
Bóng lưng cao lớn chặn lại ánh sáng chói mắt ngoài cửa, chợt lóe lên, thận trọng bước đi.Thường A một mình ở lại trong phòng chờ, nhìn chằm chằm hình rồng trên kệ Ukiyo-e series, hai tay gắt gao ôm tập văn kiện trước ngực.
"Toàn đùa bỡn." Thường A ngẩng đầu, đem nước mắt sắp chảy ra nhịn trở lại, hít sâu một hơi.
Chiến tranh bắt đầu không có thuốc súng.
Trần Đấu có chút buồn bực nhìn đoàn người đông nghịt dưới lầu.
Các trang báo lớn trên mạng đang cầm micro và camera hướng các đại boss ba hoa chích chòe.
Trần Đấu mở máy tính, đúng như dự đoán, tin tức liên quan tới "Họa sĩ thần bí Lục Tỷ" tràn đầy trời đầy đất xoắn tới.
Sau khi hình ảnh riêng tư lần trước được lộ ra, lần này thông báo một tin tức khác, là nơi ở của Lục Tỷ.
Cũng chính là căn nhà trọ phía tây của Trần Đấu.
Lúc này dưới lầu nhà trọ đang tụ tập một lượng lớn paparazi.
Trì Nhạc từ phía sau cánh gà đi ra, lách người xuyên qua đoàn người, bước nhanh hướng tới sân khấu.
Trận huyên náo đã không thể can được.
"Buổi biểu diễn này phát sóng trực tiếp ngươi có biết không?" Một người đàn ông trung niên có dáng dấp lãnh đạo cao giọng khiển trách.
"Các ngươi bây giờ là độc nhất phải không?" Một người khác mang theo thẻ công tác nói thêm vào.
"Trước lúc khơi thông không có vấn đề gì a." Staff trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi.
"Phần thứ 3 là cao trào của buổi biểu diễn, toàn bộ lúc này tô thêm bằng một ca khúc, đột nhiên đòi hỏi, chúng ta phải làm sao đây!"
"Đây là vấn đề của các ngươi!" Người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt rõ ràng thiếu kiên nhẫn.
"Hôm nay có nhân vật quan trọng, các ngươi có thể phối hợp hay không, nếu không được, vậy buổi biểu diễn này cũng không cần đi!"
"Ngươi xem có thể thay thế ca khúc nào khác có ảnh hưởng lớn không, các ngươi cũng không có tội gì, tất cả mọi người khổ cực, phối hợp một hồi sớm có thể giải quyết vấn đề, có phải tốt hơn không?" Tiểu La La thấy tình thế căng thẳng, một bên thuận theo lãnh đạo một bên giảng hòa.
"Nhưng là —" Tiểu trợ lí muốn dựa vào lý lẽ, người đàn ông trung niên nghe thấy sắc mặt lập tức bắt đầu ác liệt.
Trong lúc hết sức căng thẳng, Trình Nhạc lộ diện.
"Đổi âm nhạc." Trì Nhạc chỉ nói ba chữ.
"Trì Nhạc ...." Tiểu trợ lý chạy đến trước mặt Trì Nhạc, muốn giải thích cái gì đó.
Trì Nhạc vung vung tay, cười rất ôn hòa.
"Cực khổ rồi." hắn nhẹ giọng nói với tổ staff.
Người đàn ông trung niên đánh giá hắn trên dưới vài lần, không nói gì, vênh váo tự đắc tiêu sái.
Trong lúc nhất thời toàn bộ không khí đều xuống rất thấp.
"Mở màn sắp tới, muốn đi đâu tìm âm nhạc a?" Đại Hàm nhỏ giọng thầm thì."Đây chính là nhạc của Đỗ Trạch, có thể đi đâu tìm thay thế so với hắn tốt hơn đây?" Lạc Khắc cũng rất bất đắc dĩ.
Trì Nhạc đưa ipod ra: "Thứ 5." Hắn dương dương tự đắc, "Cũng là của Đỗ Trạch, 5 năm trước."
Tiểu trợ lý có chút mừng rỡ như điên nhận lấy ipod trong tay Trì Nhạc
"Cái gọi là nguy cơ, đều là thời cơ.
Hảo hảo chơi đùa chút đi." Trì Nhạc đi tới chỗ mất khống chế giữa sân khấu, nhìn tất cả mọi người, ánh mắt sắc bén không có nửa phần do dự cùng dao động.
Tinh thần binh sĩ trong nháy mắt được cổ vũ.
Bút lông dính thuốc màu cẩn thận vẽ lên sợi vải nhẵn bóng.
Vải dệt đàn hòi, cũng không tiện để phác họa hình dáng, cũng không tiện để tô màu.
Lục Tỷ cầm bút lông đầu nhỏ, dùng sức mạnh của tay, vẽ vạn phần cẩn thận, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi hột.
Trần Đấu không biết đã lần thứ mấy nhìn xung quanh dưới lầu.
Trên khay trà, trong gạt tàn thuốc, chất đầy tàn thuốc của nữ nhân.
Giữa buổi biểu diễn, Trì Nhạc đang ở ngoài gọi điện thoại.
"Làm phiền ngươi." Tiếng nói của hắn lạnh lùng, không nhanh không chậm.
Âm thanh ồn ào trong sân không ngừng truyền đến.
Vẫn huyên náo.
Vẫn là người đàn ông cùng tiểu La La của hắn.
"Hình ảnh các đơn vị khác đều là LOGO hàng hiệu, các ngươi vừa nãy thả cái gì?" Người đàn ông trung niên một mặt bất mãn.
"Bỏ âm nhạc, chúng ta đương nhiên chỉ có thể dùng hình ảnh để bù vào." Khẩu khí Đại Hàm cũng không được tốt lắm.
Trì Nhạc trả lời điện thoại: "Ta biết."
"Các ngươi thả xuống cái gì? Giọt sương biết không! Phát sóng trực tiếp làm sao đổi được!" Tiểu La La ở một bên cũng phô trương thanh thế.
Thanh âm của Trì Nhạc rất lạnh lùng: "Ngươi chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn."
"Hàng hiệu của các ngươi nếu không bát nháo, toàn bộ series sẽ bị loại bỏ sao?"
"Có thể thể cho các ngươi biểu diễn lần này, đã khoan dung lắm rồi."
"Trì Nhạc," Thường A chạy đến, sốt ruột nói: "Hình ảnh phông nền không thể đổi lại, nếu như tất cả mọi thứ đều bỏ đi, buổi biểu diễn này không thể diễn ra rồi." Thanh âm nàng tràn đầy lo lắng.
Vấn đề của buổi biểu diễn này, nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người.
Chuyện này không thể dùng hai chứ bất ngờ để giải thích, càng giống như có người đã chuẩn bị "Đại lễ".
"Lửa cháy đến nơi rồi hả?" Thanh âm cười cợt trên sự đau khổ người khác của Emma, "Đạo lý cuối cùng ta muốn tặng cho ngươi."
Trì Nhạc cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại, vỗ vai Thường A ra hiệu nàng đừng hoảng hốt, bước nhanh vào.
Thanh âm của người quản lý hiệp hội thời trang Quế Mỹ Chi vang lên trong hội trường: "Người chịu trách nhiệm Phương Ngận khoang dung, chúng ta đối với thái độ thời thượng cũng phải khoan dung."Người đàn ông trung niên thấy Quế Mỹ Chi đi vào, kiêu ngạo trong nháy mắt giảm đi 3 phần.
"Quản lý ...." Hắn tựa hồ muốn nói cái gì nữa.
Quế Mỹ Chi vung vung tay, ra hiệu hắn câm miệng.
"Lão Tưởng, ngươi đi ra vị trí, thời điểm gần phát sóng trực tiếp, để trống một ống kính."
"Quản lý." Trì Nhạc cũng cúi đầu, âm thanh một mực cung kính.
Quế Mỹ Chi hơn 50, một thân thời trang, chăm sóc rất tốt, nét mặt tươi tắn, đầy tôn nghiêm.
"Ta chờ buổi biểu diễn này a, chờ thật là lâu, cũng may ta vẫn chưa về hưu."
"Quản lý nói đùa, khắp chốn giang hồ này, cũng không thể không có ngài."
Lão Tưởng nhìn thấy 2 người quen biết đã lâu, chỉ có thể đi điều khiển.
"Giang hồ này nếu có ngươi ở đây, ta còn đồng ý ở lại 2 năm." Quế Mỹ Chi hướng Trì Nhạc ngoắc ngoắc tay, ra hiệu hắn ngồi vào chỗ VIP, hai người sóng vai tán gẫu.
"Cái khác ta không giúp được nhiều lắm, ngươi biết đấy, cơ chế bên dưới, ta cũng rất khó khăn." Nàng vỗ vỗ vai Trì Nhạc, hắn nắm chặt tay.
"Hại ngươi phí công đi Bắc Kinh một chuyến." Quế Mỹ Chi thở dài, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối, "Hôm nay tới chính là để gặp ngươi, vốn buổi biểu diễn này, 5 năm trước nên tới."
"Quản lý." Trì Nhạc buông lỏng nắm tay, hắn nhìn Quế Mỹ Chi, đứng lên, bái một cái thật sâu: "Cảm tạ."
Cám ơn ngươi bốn năm qua yêu thương, cám ơn ngươi vì ta mà làm tất cả."
Quế Mỹ Chi nhìn người đàn ông trước mắt này, đã từng là học sinh nàng ưu ái nhất.
"Trì Nhạc, ngươi trưởng thành rồi."
Cuối cùng đã đến thời gian buổi biểu diễn, các bộ phận đều chuẩn bị bước cuối cùng.
Cánh gà.
Trì Nhạc nhìn Lục Tỷ đang vẽ nhưng đồ bảo hộ kia trầm mặc không nói.
Thường A có chút bận tâm đi tới: "Trì Nhạc ...."
"Dùng Trung Quốc đương đại là chủ đề, những series khác đi theo." Trì Nhạc nói, âm thanh rõ ràng mà mạnh mẽ.
"Được." Thường A cũng thu hồi tâm tình, chuẩn bị tư tưởng đầy đủ vùi đầu đầu vào cuộc chiến này.
"Trì Nhạc, không tốt rồi." Trợ lý Đại Hàm đột nhiên cầm một chiếc ipad vội vã đi vào, "Ngươi xem, hôm nay ở hải ngoại công bố hàng hiệu xa xỉ, hoa văn bên trên có phải Trung Quốc đương đại?"
Thường A chỉ cảm thấy, đầu ong ong một hồi.
Sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trì Nhạc nhận điện thoại đi động, lật một hồi: "Đúng là series Trung Quốc đương đại."
Trần Đấu đá văng thùng rác bên chân, từ ghế sa lông đứng lên, cầm lấy túi định đi ra ngoài.
Lục Tỷ kéo nàng lại.
"Bên ngoài đều là phóng viên."
"Trì Nhạc xảy ra vấn đề rồi." Trần Đấu bực bội khó có thể che giấu, "Trung Quốc đương đại bị người đạo nhái rồi.
Ta nhất định phải xử lý sự việc."Lục Tỷ cũng sững sờ.
Series này chưa bao giờ công bố ra bên ngoài, tất cả tư liệu đều là mấy người bọn hắn tự mình quản lý, lấy mức độ phức tạp trong tranh của Lục Tỷ mà tính toán, nếu không có bản thảo gốc, bị đạo nhái, là chuyện không thể nào.
"Tiểu điểu nhi." Trần Đấu không quay đầu lại, âm thanh có chút khàn khàn, "Chuyện tối hôm qua, ta không biết phải giải thích thế nào, nhưng nếu nó thực sự đã xảy ra, ta sẽ chịu trách nhiện.
CRAVE đối với ta là sinh mạng.
Trì Nhạc và ngươi sở dĩ tham dự vào, cũng xuất phát từ tín nhiệm đối với ta.
Vì thế, những việc trước đây, để ta tự tay làm một cái kết cho những chuyện này."
"Ngươi muốn rời đi? Ngươi muốn đi đâu?" Lục Tỷ nắm tay Trần Đấu hơi dùng sức.
Trần Đấu không trả lời, tất cả đáp án đều rõ rõ ràng ràng.
Lấy tính khí của nàng, lấy tính cách của nàng, tất nhiên nàng sẽ đi.
"Trần Đấu, ngươi tin tưởng ta không?" Lục Tỷ rốt cuộc mở miệng, trầm tiếng hỏi.
Giữa buổi biểu diễn, hai series thiết kế chủ đạo của Trì Nhạc lập tức bị thay đổi, chỉ có thể tiếp tục sử dụng quần áo dự phòng.
Ukiyo-e Series lẳng lặng treo ở nơi đó, Trì Nhạc đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa ba chữ trên bảng hiệu.
Thường A đứng ở một bên, có chút ức chế chật vật.
Nàng hôm nay đã rất nỗ lực tỉnh táo lại, vô số lần nhắc nhở bản thân, tại thời khắc như vậy, nàng phải đặc biệt kiên cường..
Bởi vì bên cạnh Trì Nhạc, đã không còn bất cứ ai rồi.
Vì thế, nàng không có thời gian gào khóc, nàng có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn giải quyết.
Nhưng vì sao vấn đề nhiều như vậy, nhiều như vậy, từng khâu từng khâu chuẩn bị, giống như mãi mãi không kết thúc, vĩnh viễn không có lối ra.
Trì Nhạc đưa tay sờ sờ đầu Thường A: "Trang điểm vì khóc mà trôi hết rồi, đứa ngốc."
"Ngươi mới là đứa ngốc." Thanh âm Thường A kèm theo ngột ngạt khóc thút thít.
"Rồi sẽ có biện pháp."Trì Nhạc nhìn mô hình rồng trước mặt, còn đang làm tính toán cuối cùng.
Mất đi Ukiyo-e series chói mắt nhất, hiện tại chắc chắn series Trung Quốc đương đại cũng sẽ bị người giành công bố trước.
Nói thật, series còn lại, còn lâu mới có được khả năng có thể một mình một phương chống đỡ.
Như vậy, buổi biểu diễn này sẽ bị loại.
Từ hình thức nói tới, công nhận tranh minh họa bản thân của Lục Tỷ, vẫn rất đặc sắc, lại đụng chạm với nhà thiết kế quần lót hàng hiệu một mảnh Lam Hải, bọn họ vẫn có thể tạo nên một chút chú ý.
Chỉ có điều, những quan tâm này giống như hiển hách nhất thời.
Ký ức không đủ mãnh liệt, loại kích thích này giống như bọt biển, chẳng mấy chốc sẽ bị những thứ mới mẻ khác kích thích thay thế, thậm chí thời điểm biến mất cũng không còn lại chút dấu vết nào.
"Trì Nhạc, đừng yêu hắn có được không, đừng yêu hắn ...." Trì Nhạc đang suy nghĩ chuyện buổi biểu diễn, lại nghe được âm thanh Thường A không cách nào khống chế được lần lượt khóc lóc kể lể.
Nàng thật sự quá đau lòng.
Bởi vì nàng từng rời đi giống như vậy, từng nhìn thấy toàn bộ ái tình của Trì Nhạc.
Thế này gần như tuyệt vọng, gần như cố chấp yêu.
Trì Nhạc rốt cục giống như ý thức được điều gì đó, chậm rãi đem đầu quay lại.
Ba chữ ta yêu hắn, nói cực kỳ nghiêm túc và kiên định.
"Nhưng hắn và Trần Đấu ....!Bọn họ ....." Thường A nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp, chỉ là cực kỳ lo lắng muốn ngăn cản nam nhân trước mắt này đang giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tay Trì Nhạc ấm áp mạn mẽ đặt ở vai Thường A.
"Đứa ngốc, ngươi ở đây lo lắng cái này?" Trì Nhạc nở nụ cười.
Mắt hắn, tuy rằng uể oải, nhưng cũng tràn ngập kiên định khó có thể lay động.
"Ta chưa từng hoài nghi cậu ấy."
"Trước đây không có, sau này, cũng sẽ không có."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...