Mùa hè năm 2006
Trần Đấu ngồi một mình ở trên xe bus đến sân bay.
Vị trí cửa sổ sát đuôi xe rất cao, Trần Đấu đem đầu đặt ở vết bẩn trên cửa sổ xe, ánh mắt linh hoạt liếc về phía ngoài cửa sổ, mặt để mộc, dáng vẻ ngày thường.
Tóc dài phía sau gáy được tỉa cao thấp không đều, vừa nhìn là biết không phải cắt ở cửa hiệu có tay nghề.
Hành lý Trần Đấu rất đơn giản, một ba lô du lịch hiệu Seven Star, một chiếc đàn ghi ta đã gảy rất nhiều năm.
Không giống các sinh viên mĩ thuật khác, ngón tay áp út của Trần Đấu không bị chai quá mức, đường vân tay, cũng không có không được rửa sạch vết thuốc màu.
Trần Đấu đặc biệt không thích vẽ vời.
Cũng không thích để tóc dài.
Sáng sớm hôm nay, có lẽ ánh sáng từ ban đêm hiện ra, so với mặt trời lên sớm hơn một chút, Trần Đấu một mình đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng, từ mặt đất hỗn loạn nhặt lên một con dao dùng để trang trí, đối với tóc mình dứt khoát chém một trận lung tung.
Vụn tóc rơi vào vải sợi bông màu trắng trên lưng.
Trần Đấu hất tóc ngắn dứt khoát một cái, thổi một hơ, đem vụn tóc trên lỗ mũi thổi một phát bay đi.
Băng gạc ở tay phải được cởi ra, vải thừa vẫn dính trên cổ tay.
Nàng nhẹ nhàng chuyển động một chút, có chút đau.
Lông mày anh khí nhăn thành một đoàn.
Chiếc đàn ghi ta điện tinh xảo ở trong góc sáng rực rỡ.
Trần Đầu một tay dùng sức cởi áo may ô vải bông.
Phần lưng trơn bóng dưới ánh sáng mặt trời như ngọc thô chưa được mài dũa.
Con mắt xinh đẹp có một tia hung mãnh bị bao vây tứ phía.
Nàng mặc một chiếc áo may ô dễ chịu màu cam, lại mặc thêm một cái áo may ô màu tím vải dệt pha rộng rãi.
Cởi áo may ô màu trắng ra quăng ở trên giường.
Hôm nay, đối với các sinh viên nghệ thuật khác, chẳng qua chỉ là cuộc thi nghệ thuật sau vô số những buổi sáng sớm phải trằn trọc.
Đối với Trần Đấu mà nói, ngày hôm nay, là ngày xuất ngoại.
Trần Đấu khoác ba lô du lịch hiệu Seven Star, âu yến nhấc chiếc đàn ghi ta lên, cuối cùng liếc nhìn khắp gian phòng bừa bộn.
Trần Diệu Vinh cơ hồ đem tất cả tình cảm của nàng đập chết rồi.
Nàng trở mình tới phía dưới chiếc ghế tự tìm ra một chiếc CD hoàn hảo.
Vỏ ni lông của CD đã bị nứt một chút.
《California Dreaming 》 của The mamas & the papas.
Món quà sinh nhật Trì Nhạc tặng cho nàng.
"Ngươi xem qua 《Rừng rậm Trùng Khánh 》 của Vương Gia Duệ chưa?" Trì Nhạc hỏi.
Trần Đấu lắc đầu.
"Trần Đấu, ngươi rất giống Vương Phi trong 《Rừng rậm Trùng Khánh 》." Trì Nhạc cười.
Trần Đấu đem 《California Dreaming 》 nhét vào trong túi, nhìn mình trong gương.
Mái tóc ngắn ngổn ngang, ngũ quan hừng hực khí khái anh hùng, vóc người gầy gò nhưng rắn chắc, trong lúc nhất thời không phân biệt cao thấp, thần bí nhưng mê người.
Thật sự rất giống Vương Phi trong "Rừng rậm Trùng Khánh".
Trần Đấu nở nụ cười.
Nhưng nàng chỉ muốn là chính mình.
Không muốn làm con gái của Trần Diệu quang vinh, làm người mẹ ngoan ngoãn, học cầm kỳ thi họa rắm chó không kêu kia, nuôi tóc dài ngang vai.
Nàng như con ngựa hoang không cách nào thuần phục, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Bóng nàng kiệt ngạo in lên trên cửa lớn.
Vợ Trần Diệu Vinh, mẹ Trần Đấu, mặc áo ngủ yên lặng từ trong phòng đi ra, một đôi mắt khổ sở sưng đỏ ngẩng lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, ánh mắt đờ đẫn tiêu sái đi vào phòng Trần Đấu.
Đệm giường bị lún xuống một chút.
Trần mẹ nhặt chiếc áo may ô màu trắng Trần Đấu ném trên giường, ôm vào ngực, ẩn nhẫn nhưng bi thương khóc to lên.
Trần Đấu lấy từ trong túi chiếc máy CD Panasonic t-70.
Mở nắp ra, bỏ 《California Dreaming 》 vào, âm nhạc náo nhiệt tràn vào trong tai.
Thanh âm trầm thấp của Trì Nhạc như ở bên tai: "Ngươi biết không? Người viết bài hát này, cả đời đều mơ về California ấm áp, nhưng thủy chung chưa từng đến nơi đó.
Ánh sáng California trong lòng hắn, trở thành một loại truyền thuyết.
Hai hàng lông mày nhẹ nhàng của Trì Nhạc xoắn vào nhau, ánh mắt hướng về bóng người cao gầy ở phương xa.
Hắn có rất nhiều tâm sự.
Trần Đấu đi cách hắn càng gần, lại càng rõ ràng biết được.
Lúc bắt đầu, nàng cho rằng Trì Nhạc là cậu ấm hào nhoáng thua cược thử thách cực đại, như bị buộc khuất phục, không hiểu sao lại chạy tới mình thông báo.
"15 phút thảo luận chuyện yêu đương sao?" Trì Nhạc nở nụ cười gần như hoàn mĩ.
Trần Đấu không phải không thừa nhận, người đàn ông này vô cùng chói mắt.
Hắn phù hợp với tất cả tiêu chuẩn thẩm mĩ, lông mày rậm mắt to, vóc người cao lớn, tỷ lệ hoàn mỹ, ngôn ngữ cử chỉ khéo léo hào phóng.
Nhưng cũng có một chút dối trá cố ý.
Trần Đấu sờ sờ cằm.
Ngày hôm qua lúc tên tiểu tử kia chạy tới thông báo một câu cũng không giải thích được.
Cùng là người trước mắt nhưng lại hoàn toàn khác xa nhau.
Cao gầy, thanh đạm, thanh âm nói chuyện rất êm tai, u buồn cùng ẩn giấu bên trong gương mặt, có một chút chân thực xa xôi.
Nếu như từ góc độ yêu thích cá nhân nói tới, Trần Đấu càng yêu thích tên tiểu tử ngày hôm qua.
Đáng tiếc, hắn không thích hợp để yêu đương.
Trước mắt việc này sẽ không như thế, thủ đoạn thành thục, hệ thống võ thuật đầy đủ, vừa nhìn chính là tình trường lão luyện.
Trần Đấu nhớ lại một hồi.
Nha, đây không phải là trong trận bóng rổ hôm qua liều mạng đùa bỡn sao?
Cái tên tinh tướng điên khùng kia.
Có chút ý nghĩa.
Trần Đấu nở nụ cười.
Ròng rã đi theo hắn.
Bọn họ yêu đương, chính là bắt đầu từ một trò đùa.
Từ đầu đến cuối giống như là một câu chuyện cười.
Nhưng quen biết Trì Nhạc, cùng Lục Tỷ gặp gỡ, nàng từ đầu tới cuối không hề có một điểm hối hận.
Thanh xuân mà, đẹp như thế, lẽ ra nên lãng phí.
Vì thế, Trì Nhạc từ trên bãi tập đi xuống, lúc cùng nàng nói chia tay, nàng ở trong lòng chém người đàn ông này mấy chục đao, nhưng cũng là vung vung tay tiêu sái đồng ý.
Dây dưa không quan trọng, ai đúng ai sai không quan trọng, có công bằng hay không không quan trọng, lừa dối không lừa dối, bởi vì nàng so với bất cứ ai đều rõ ràng, ngoại trừ vứt bỏ Trì Nhạc, nàng có rất nhiều chuyện muốn làm, hắn xưa nay cũng không phải toàn bộ sinh mạng của nàng.
Trần Đấu đem balo cùng đàn ghi ta xách ở trong tay, xuống xe, đổi xe, rốt cục ngồi lên xe bus đến sân bay.
Không biết kết quả học tập của Lục Tỷ có bị ảnh hưởng hay không.
Dù sao, lúc nàng phát hiện Hồ Văn Hạo gian lận, đã có chút chậm.
Thuốc màu vàng cùng màu tím, đã bị người khác động tay động chân đi.
Trần Đấu nhìn cổ tay của mình.
Trương Chí Văn nện cái ghế kia xuống thật lợi hại, một phát làm cho nàng muốn nứt xương.
Nếu không phải hôm qua cùng Trần Diệu Hoa kịch liệt lên xà, lẽ ra nên chờ giai đoạn trị liệu kết thúc, mới ra nước ngoài.
Đáng tiếc, người đàn ông tên Trần Diệu Vinh này, so với nàng còn cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn hơn.
Từ cuộc thi toàn quốc kết thúc đến khi nàng rời nhà lần trước, cảnh tượng như vậy đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Trần Diệu Hoa ngã từ trên ghế xuống đất, thét lên muốn nàng rạng rỡ.
Con gái nhọc nhằn khổ sở vun vén mười mấy năm, xưa này đều là xa cách, không tuân theo quy tắc mẫu mực.
Đánh nhau, trốn học, uy hiếp thầy giáo, cưỡi đầu máy xe lửa, giả mạo kẻ lang thang đầu đường làm xiếc .....!Hoang đường như vậy nhưng lại tức cười, khăng khăng viết ngoáy.
Trần Diệu Vinh tức đến nổ phổi, đưa cô nàng đến Chimei (một nơi ở Đài Loan), muốn nàng tu thân dưỡng tính, làm yểu điệu thục nữ.
Ngược lại nàng lại tốt, vào trường học hàng đầu, không phải làm gì khác, mà là yêu sớm.
Liên quan đến vấn đề này, Trần Diệu Vinh không có quá nhiều ý kiến.
Có lẽ là hắn điều tra tình hình Trì Nhạc, cảm thấy tương đối hài lòng, có lẽ nghĩa vụ của nữ nhân khi sinh ra, chính là kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con, vì đó mà đối tượng sống cùng, sớm một chút, chậm một chút, cũng không phải là vấn đề.Trần Diệu vinh tức đến nổ phổi ngồi trên sô pha, toi công chống lại sự giúp đỡ từ phía trên, làm cả Trần gia đều loạn lên.
Gân xanh tức giận trên trán Trần Diệu Vinh nổi lên.
"Đúng là phế thải." Hắn lạnh lùng mở miệng, quăng chén trà trên bàn xuống đất, phất tay áo trở về phòng
Đúng là một người cha đáng thất vọng.
Nặng nề đặt ở trên người Trần Đấu.
Trần mẹ chạy tới, cực kỳ đau lòng nhìn con gái mình.
Gò má bên phải Trần Đấu sưng to, sưng đỏ không chịu nổi.
Thật ra cũng đã bị thương, vết thương lại bị xé vỡ, dường như có một ít máu chảy ra.
Trên cánh tay, bị lão gia tử đập đồ vật tới cọ ra một mảng máu, da thịt trật ra, nhìn tháy mà giật mình.
Trần mẹ đã khóc không thành tiếng, cũng đang chịu "Gia huấn" từ bên trong, không dám lên tiếng khuyên can nửa câu.
Ở trong nhà này, nữ tính là hào nhoáng nhưng buồn cười là địa vị bị phụ thuộc, không có địa vị gì.
Tay phải Trần Đấu buông thõng xuống, tay trái nâng gò má mẹ, giúp nàng lau nước mắt.
"Đừng khóc, đại mỹ nhân của ta." Nàng vẫn là giọng điệu không chút nào quan tâm, dường như vết thương là của người khác, nàng không đau chút nào.
Trần mẹ lắc đầu một cái, nàng thật sự không thể hiểu nổi đứa con gái mạnh mẽ này: "Con phải ra nước ngoài, tại sao đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, con liền ...!Không thể đợi đến lúc cuộc thi toàn quốc kết thúc, tại sao lại muốn đánh nhau với người khác ...."
Trần mẹ một bên nghẹn ngào, một bên trách cứ.
Trần Đấu trầm mặc.
"Mẹ, người tin tưởng con sao?" Nàng đột nhiên hỏi, "Con sẽ không làm chuyện không có đạo lý.
Con động thủ, nhất định là có lý do của con, chỉ là con không muốn nói.
Trần mẹ ngẩng đầu, nước mắt mơ hồ nhìn Trần Đấu.
Tiếng nàng khóc nhỏ như vậy, chỉ lo làm kinh động mãnh thù trong phòng.
Trần Đấu thở dài một hơi, tay trái dùng sức đem mẹ ôm chặt trong lồng ngực.
"Con sẽ bảo vệ mẹ." Nàng trầm ổn đồng ý.
Trần mẹ khóc nức nở vùi vào vai nàng.
Tóc dính máu có chút mùi tanh, xem ra, lúc này nên cắt bỏ.
Bên trong phòng chờ tại sân bay, Trần Đấu gửi cho Lục Tỷ một tin nhắn.
Trần Đấu: Thi tốt không?
Rất lâu sau, Lục Tỷ trả lời.
Lục Tỷ: Cũng tốt.
Trần Đấu nhìn chữ trên màn hình, đột nhiên phát hiện rằng, thật ra lúc rời đi người mà nàng không yên tâm nhất, không phải Trì Nhạc, mà là Lục Tỷ.
Lục Tỷ cái gì cũng không chịu nói.
Lục Tỷ việc gì cũng đều tự mình gánh vác.
Lục Tỷ kiên cường nhưng khiến người ta đau lòng.
Màn hình điện thoại di động lại sáng lên, một tin nhắn mới tới.
Lục Tỷ: Trần Đấu, ngươi đang ở đâu?
Trần Đấu nhìn tên mình trên màn hình, cười rạng rỡ, tắt điện thoại di động, nhấc hành lý lên, tiêu sái tiến vào cửa lên máy bay.
Tiểu tử ngốc.
Hi vọng lúc ta không có mặt, hắn có thể thay ta bảo vệ ngươi thật tốt.
Đăng ký một hồi trong lối vào, tiếng《 California Dreaming 》 đứt quãng truyền đến.
Thành phố này có câu chuyện của thành phố này.
Không có nàng, câu chuyện này vẫn còn tiếp diễn.
Hiện tại, nàng phải rời khỏi nơi này, nàng bắt đầu một câu chuyện mới.
Gặp lại, Trì Nhạc.
Gặp lại, Lục Tỷ.
Gặp lại, HZ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...