Trì Nhạc gửi tin nhắn cho Trần Đấu xong, thắt dây an toàn, một cước đạp chân ga, xe vững chãi khởi hành.
"Xe này bao nhiêu a?" Bà nội Trì ở một bên hỏi.
"Xe của con trai của người, vấn đề này nên hỏi ông ấy." Trì Nhạc một bên cười, một bên điều khiển vô lăng.
"Ân." Bà nội Trì trong cổ họng đưa ra một thang âm mơ hồ, "Cháu không đổi xe sao? Loại này đồ cổ này, ảnh hưởng tới tốc độ của cháu ta."
"Bà nội." Trì Nhạc một mặt buồn cười, "Người gần đây làm sao vậy? Một hồi kết thân cho tiểu điểu nhi, một lúc lại muốn theo cháu."
Tháng 4, bên đường loại hoa dại không biết tên tỏa ra nhị hoa.
Bà nội Trì quay đầu nhìn ra ngoài xe, nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi cho rằng bà nội còn có thể bồi các ngươi bao lâu a."
Tâm Trì Nhạc như bị tay ai đó kéo một hồi.
Hắn vừa lái xe, một bên đưa tay ra, kéo tay bà nội, nhẹ giọng trách mắng: "Đừng nói liều."
Bà nội Trì tay già nua ôm lấy tay cháu trai trên mu bàn tay: "Tiểu tử ngốc."
"Người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, biết không?" Trì Nhạc hiếm thấy dùng giọng điệu nghiêm túc nói với bà nội Trì.
"Cố gắng sống với ngươi lâu một chút, có được không?" Bà nội Trì lườm một cái.
Trì Nhạc quay đầu nhìn nàng, lúc này mới an tâm lấy tay đặt trên vô lăng.
" Cha ngươi trở về."
"Vì thế mà người đến bắt cháu đến?"
"Đi gặp hắn một lát đi, sáng mai lại cần phải đi." Bà nội Trì lầu bầu.
"Đứa con trai kia của người a, mang trong lòng quốc gia, chí ở bốn phương." Trì Nhạc chế giễu.
Xe cuối cùng cũng coi như lái vào khu nhà họ Trì.
Trì Nhạc dừng xe xong, chạy vòng tới ghế phụ, mở cửa xe cho bà nội Trì.
Bà nội Trì đi giày da tinh xảo bước ra.
Trì Nhạc cũng nhớ không rõ, chính mình bao lâu không thấy Trì Thiên Hoa rồi.
Từ nhỏ đến lớn, bên trong ngôi nhà này cũng không có người khác.
Nhớ lại, hắn và Lục Tỷ kết thân, cũng là bởi vì "Trẻ em bị bỏ lại".
Hai bà cháu đi tới cửa thang gác, cửa nhà đột nhiên bị người khác mở ra.
Một nam nhân râu quai nón chạy ra nhanh như gió.
Đầu tiên là cho Trì Nhạc một cái ôm trách móc: "Đứa con hư hỏng!!!!"
Quay đầu lại ôm lấy bà nội Trì: "Mẹ!!!!!"
Bà nội Trì không nói hai lời với đứa con xấu xa liền buồn bực đi tới: "Tránh ra! Trò chơi mất mặt!!!"
Trì Thiên Hoa thực sự là gen di truyền từ bà nội Trì, nhìn qua bà nửa điển không nói, quanh năm ở bên ngoài lăn lộn, một thân thịt bắp cũng được rèn luyện so ra không kém Trì Nhạc.
Trì Thiên Hoa kích động lôi kéo con trai cùng mẹ vào nhà.
Trì mẹ đã làm xong mấy món ăn, đặt trên bàn ăn.
"Hôm nay ăn cơm sớm như vậy a!" Trì Nhạc nói, đưa tay hướng tới bàn ăn ăn vụng, bị Trì bà một đũa đáng vào tay.
Trì Nhạc lập tức ỉu xìu.
"Bà, đánh vào thân thể cháu, tâm bà đau." Trì Nhạc tủi thân.
Trì bà nhếch miệng nở nụ cười: "Đánh vào thân thể ngươi, trong lòng ta rất thoải mái."
Trì Nhạc lại quay đầu đối diện với Trì Thiên Hoa oán giận: "Bà nội cha cả ngày cứ xấu bụng như vậy, cha mặc kệ không quản sao?"
Trì Thiên Hoa cười ha ha, ôm vai nhi tử.
Trên bàn cơm, Trì Thiên hoa đang lột vỏ tôm, lột một đĩa, gắp đến bát vợ, mẹ cùng nhi tử.
Lột xong tôm, Trì Thiên Hoa lại bắt đầu lột vỏ sò: "Lục gia vừa gọi điện thoại cho con."
Đũa Trì Nhạc dừng lại một chút.
"Trịnh Yến nói, công việc của con có một vài vấn đề?"
Trì Nhạc đem đũa ngậm ở trong miệng, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của Trì bà nội, Trì cha, Trì mẹ tập trung tới.
"Con từ chức." Trì Nhạc rất thẳng thắn.
" Có gặp phải khó khăn gì sao?" Trì Thiên Hoa hỏi.
"Phí bồi thường vi phạm hợp đồng giá trên trời." Trì Nhạc khẩu khí không mặn không nhạt.
" Từ nhỏ léo nha léo nhéo muốn làm nhà thiết kế thời trang, nửa đường chạy đi làm người mẫu, bây giờ đột nhiên vác trên lưng phí bồi thường vi phạm hợp đồng từ chức." Trì mẹ một bên nhổ nước bọt, một bên quay đầu nhìn về phía Trì Thiên Hoa, "Nhi tử nhà các ngươi, cả ngày tùy hứng như thế, ngươi mặc kệ quản sao?"
Trì Thiên Hoa nở nụ cười: "Hai ngươi làm sao cứ thích cãi nhau như vậy?"
Trì Nhạc gắp một miếng thịt đến bát mẹ: "Mẹ, ăn thịt ăn thịt." Không chút nào để ý đến ồn ào."
Mẹ Trì Nhạc nhìn Trì Nhạc một chút, một chút không khách khí trả lời: "Ta cám ơn ngươi, thịt là ta mua, món ăn là ta nấu, ngươi đúng là lấy lòng rất thuận lợi."
Trì Nhạc vẫn như cũ bộ dạng cợt nhả.
" Cháu của ta lúc nào khiến người ta lo lắng quá a." Trì bà nội đã mở miệng.
" Mẹ, người liền nuông chiều nó." Trì mẹ lầu bầu.
" Ân." Trì bà nội mặt không biến sắc, "Chiều chuộng nó thì sao.
Ngược lại chúng ta cũng k thể bỏ ra nổi nhiều phí bồi thường vi phạm hợp đồng như vậy, tùy theo nó đi chứ."
Trì Nhạc lúc này không biết nên khóc hay nên cười.
Cả nhà này, thật đều là người thân của hắn.
" Tiểu nhạc nhạc a." Trì Thiên Hoa một bên lột vỏ sò một bên gọi.
Lông mày anh khí (khí khái, anh hùng) vo thành một nắm: "Cha, người có thể bỏ nick name này đi a."
Trì Thiên Hoa vung vung tay: "Thật xấu hổ a, quá lâu không về nhà ta đã quên."Trì Nhạc một mặt không thể yêu thương nổi tên mình viết kép (ý anh là không thích bị gọi là Nhạc Nhạc).
"Mấu chốt là do ta, thật sự là quá muốn có con gái rồi." Trì Thiên Hoa thở dài, "Là như vậy.
Trịnh Yến nói, những năm này nhà họ Trì cho tiền, có còn lại một ít, nàng cho ngươi khẩn cấp vay trước đi.
Cộng thêm tiền dư trong tay ngươi, không biết có thể tập hợp đủ hay không?"
Trì Nhạc hướng vào trong bát cơm: "Mấu chốt của chuyện này, không ở chỗ tiền, tự con sẽ giải quyết, mọi người đừng quan tâm."
"Ngươi nói sao? Vậy ta cũng mặc kệ đi." Trì Thiên Hoa lọt xong vỏ con sò cuối cùng, thở dài một cái, đặc biệt vô cùng phấn khởi nói.
Xem ra là căn bản không muốn quan tâm, vừa bắt đầu chính là làm ra vẻ.
Trì Nhạc lắc đầu.
Không sai, đây chính là hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của hắn.
Mẹ độc miệng, bà nội thất thường, cha khinh thường.
Cơm nước xong, Trì Thiên Hoa tràn đầy phấn khởi muốn lôi con trai cùng đấu tay, trong lòng Trì Nhạc nghĩ tới Lục Tỷ, đã sớm có chút mất tập trung, theo bản năng nhìn đồng hồ nhiều lần.
Trì bà nội ở một bên quan sát một lúc, nhìn Trì Nhạc dáng vẻ tình thế khó xử, cuối cùng là mở miệng: "Cháu có việc gì sao?"
Trì Nhạc chuyển hướng Trì bà nội, trên mặt có một chút vui vẻ, lại có chút không muốn.
Trì bà nội đạp hắn một cước: "Cút đi."
Sau đó lại hướng Trì Thiên Hoa la to: "Ngươi loại tiểu nhân vật này, Trần tiểu thư nhìn ngươi mấy giây vậy là đủ rồi, đến chiến!"
Hai mẹ con tiến đến cùng đấu tay, Trì Nhạc đứng ở một bên, trong nháy mắt có vẻ rất dư thừa.
Hắn nhìn cha của mình, lại nhìn bà nội khỏe mạnh hoạt bát, đột nhiên liền cảm thấy những tháng ngày này thật sự rất hạnh phúc.
Nếu như Lục Tỷ ở đây, vậy thì càng hoàn mỹ rồi.
Trì Nhạc đi tới nhà bếp, Trì mẹ đang rửa chén.
Trì Nhạc không nói hai lời từ phía sau ôm tới.
Trì mẹ cũng không quay đầu lại: "Ngươi ở đây bán manh cũng không có kẹo đường ăn."
Trì Nhạc đem đầu đặt ở trên bả vai mẹ: "Mấy lần trước lúc gặp, con đại khái mới đến ôm eo người như này đây."
" Ngươi ăn không nhiều như vậy, khi nào mới lớn a." Âm thanh của Trì mẹ, cùng với tiếng nước chảy ào ào hòa vào với nhau, đan xen tạo thành âm thanh yên bình nhất thế giới.
" Mẹ, nếu có một ngày còn làm một chuyện khiến người thất vọng, người sẽ rất đau lòng sao?" Trì Nhạc hỏi.
Trì mẹ lấy khăn lau tay lau sạch sẽ, đưa tay ra phía sau vỗ vỗ Trì Nhạc đang để tay trên eo mình.
" Đương nhiên không biết." Giọng nói của nàng qua quýt bình bình, "Con trai của ta vĩnh viễn sẽ không để cho ta thất vọng."
Trì Nhạc như con nít lớn, nằm ở bả vai mẹ, mũi có chút chua xót nháy mắt một cái.
Nếu có một ngày, hắn về nhà thẳng thắn nói mình đối với Lục Tỷ có cảm tình, không biết bọn họ sẽ phản ứng ra sao?Chuyện riêng của Trì Nhạc nhưng thật ra lại là quan niệm nặng nề của cả gia đình.
Nếu như có thể nói, hắn thật sự không muốn để cho bọn họ thất vọng.
Nhưng là nếu như muốn hắn không thừa nhận tình cảm với Lục Tỷ, hắn càng không làm được.
Kỳ thực rất sớm trước đây, Trì Nhạc từng cân nhắc qua vấn đề này, hắn tưởng tượng hàng ngàn hàng vạn tình huống xảy ra.
Bất luận cuối cùng là Lục Tỷ có tiếp nhận hắn hay không, đối với hắn mà nói, đây là nghi thức đây là hắn hướng mình thẳng thắn.
Nghi thức này, cùng kết quả không quan hệ.
Xe cũ kỹ của Trì Thiên Hoa lần thứ hai khởi động, dần dần chạy ra khỏi khu nhà họ Trì.
Triển lãm tranh "Trực cảm lực" báo cáo thắng lợi đầu tiên, tâm tình Trần Đấu rất tốt, buổi tối tự mình xuống bếp làm một lồng bánh bao.
Lúc Trì Nhạc tiến vào, Trần Đấu, Thường A, Lục Tỷ, Hồ Văn Hạo mấy người đang vây quanh chuẩn bị ăn cơm.
Bánh bao nóng hổi khí bay lên, lấp đầy miệng mũi.
Đây là đơn giản nhất, cũng làm cảm giác hạnh phúc ấm áp nhất.
" Đến đến đến, bài thuốc bí mật gia truyền của Trần gia, ngày hôm nay các ngươi đều có lộc ăn!" Trần Đấu kéo ống tay áo, hào khí vạn phần chào hỏi.
Trì Nhạc thấy trên mặt Lục Tỷ lâu không lộ ra nụ cười thỏa mãn, hài lòng ăn bánh bao Trần Đấu mang lên.
" Còn nhớ lúc trước ngươi làm sao mà theo đuổi ta không?"
" Ăn bánh bao a?"
" Đây là bánh bao ngươi làm?"
" Đến kết giao bằng hữu đi, bạn bè trai gái loại kia."
" Tại sao?"
"Vì ngươi có thể mỗi ngày ăn bánh bao ta làm."
Trì Nhạc ngồi xuống, liếm liếm môi.
Chuyện này liên quan tới Lục Tỷ từng theo đuổi Trần Đấu, hắn vẫn không có quên.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ cùng tâm tình tốt ăn bánh bao của Lục Tỷ hiện tại, hắn liền cảm thấy càng thêm ấm ức.
Không phải chỉ là cái bánh bao sao! Ăn có cái gì tốt đâu.
Ngày hôm nay dù sao cũng là tiết thanh minh, không ăn nắm lá ngải, ăn bánh bao nhân cây tề thái a! (tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)
Trì đại thiếu gia một mình ngồi một bên sinh hờn dỗi.
Trần Đấu liếc trên sân một cái, cảm thấy bầu không khí rất hòa hợp, liền ho nhẹ hai cái tuyên bố chính sự: "E hèm, cái kia - Trì đại điểu a, ngươi nói ngươi bây giờ một lời giỏi nghệ thuật, có phải cũng là thời điểm nên nhặt lên rồi."
Trì Nhạc nở nụ cười: "Không phải mới làm không công cho ngươi hay sao, lại muốn làm đi."
" Nhìn lời nói này của ngươi, cái quần lót này của ngươi cũng là thiết kế vì Lục Tỷ, cũng không phải vì ta, nói đến ta còn giúp ngươi hoàn thành kế hoạch."Lục Tỷ ngẩng lên: "Ta cám ơn ngươi."
" Khà khà." Trần Đấu xoa xoa tay, nhìn Thường A một chút.
Thường A đút bánh bao vào miệng, cái gọi là cam chịu miệng ngắn, không thể làm khác hơn là rất không tình nguyện giải thích: "Ý tứ của Trần tổng là, thiết kế quần lót này, loại hình cũng có ý tưởng, thành phẩm cũng bỏ ra, cùng với chỉ làm nghệ thuật xung quanh bán một hai mùa, không bằng đóng gói thành thời trang hàng hiệu, tuyến trên tuyến dưới mọc lên như nấm, hảo hảo kiếm hắn một chút.!"
Trần Đấu đem lời đoạt tới: "Nhưng ta nghiêm túc nghĩ qua, cái này Trì Nhạc sáng tạo thật sự rất tốt, quần lót chính là vải vẽ tranh sơn dầu, mặt trên có thể chịu được các tác phẩm của các nghệ thuật gia.
Chúng ta có thể liên hệ với nhóm nghệ thuật gia nổi tiếng hợp tác, vì chế tạo hàng hiệu này.
Xác định người được tặng quà, cái này kéo dài xung quanh khái niệm đóng gói.
Công ty ta kí với nhiều nghệ thuật gia như vậy, chuyện này, quả thực là nước chảy thành sông, thiên thời địa lợi nhân hòa!"
Trì Nhạc miệng ăn bánh bao, cười nhưng không nói, Trần Đấu có những ý nghĩ như thế, hắn không có gì lạ.
Lục Tỷ đem cái bánh bao cuối cùng nuốt xuống, nhìn về phía Trần Đấu: "Cần ta làm gì?"
Trần Đấu đạp một cước lên ghế, khí khái vạn trượng điều khiển: "Ngươi chỉ cần làm cái ngươi am hiểu nhất là tranh minh họa là được."
"Được." Lục Tỷ trả lời, nói đơn giản ngắn gọn.
Trần Đấu nhìn về phía Trì Nhạc: "Trì chim to, vé VIP ngươi nợ ta, bây giờ cũng là lúc ngươi nên trả lại."
"Một tháng nữa, chính là lúc tuần lễ thời trang quốc tế hàng năm diễn ra." Trì Nhạc uống hớp nước, "Ngươi nếu thật sự muốn thiết kế hàng hiệu, cũng không nên bỏ qua cơ hội này."
"Tuần lễ thời trang quốc tế?" Thường A đem bánh bao nuốt xuống, lo lắng sợ bận bịu nói rằng, "Chúng ta bây giờ tên hàng hiệu, logo đều không có, sản phẩm cũng chỉ có 5 cái quần lót, bây giờ cách tuần lễ thời trang, cũng khoảng 15 ngày, muốn đệ trình tài liệu về hàng hiệu, miễn cưỡng đánh giá sản phẩm, sau khi xét duyệt còn phải làm âm nhạc trên sân, tạo hình người mẫu, chủ đề thiết kế ...!Ôi trời ơi! Như thế này thì phải làm sao?"
"Mở rộng sản phẩm 5 ngày, quay chụp chỉnh sửa miễn cưỡng thêm 2 ngày, cùng lúc đó tiến hành chuẩn bị hồ sơ về hàng hiệu, cố gắng 7 ngày sau cầm tư liệu về hàng hiệu cùng sản phẩm đến thẩm định, còn lại một tuần, liên hệ người mẫu, thợ trang điểm, làm kế hoạch chủ đề." Trì Nhạc rành mạch logic sắp xếp, "Có điều giai đoạn lựa chon nhà thiết kế tới tuần lễ thời trang, gần như bây giờ liền kết thúc, một tuần sau đòi hỏi nhiều cố gắng, cần có một vài biện pháp giải quyết."
"Cái này giao cho ta!" Trần Đấu tung một hạt đậu phộng vào miệng, "Chỉ cần ngươi có thể thiết kế được sản phẩm, ta đảm bảo chúng ta sẽ có hàng hiệu trong tuần lễ thời trang." Nàng giật nhẹ khóe miệng, cười lưu manh.
"Mở rộng sản phẩm chỉ có 5 ngày." Trì Nhạc nhìn về phía Lục Tỷ.
"Muốn mấy bộ đồ?" Lục Tỷ hỏi.
"30 chiếc, đúng lúc đi một chuyến (?!)." Trì Nhạc trả lời.
"Được."
"Cùng sống với thiên tài, quả thực là đặc biệt thú vị." Hồ Văn Hạo nói, khui một chai rượu đỏ đắt tiền, rót cho từng người.
Bánh bao nhân cây tề thái cùng với rượu đỏ, ngoại trừ nhà này, cũng không tìm được nơi thứ hai.
Mọi người vui vẻ nâng chén.
" Ta còn có một yêu cầu." Trì Nhạc nhìn về phía người ở chỗ này: "Miễn cưỡng tìm người mẫu, ta chỉ muốn hắn."
Ánh mắt Lục Tỷ cùng Trì Nhạc đối nhau.
"Ách ....!Tiểu điểu nhi ...." Trần Đấu xoa xoa tay, Lục Tỷ cùng nàng kí kết hợp đồng ba không nàng còn chưa quên đâu.
Cho dù bức ảnh này mọi người không biết hắn chính là Lục Tỷ, nhưng để hắn chụp hình quần lót ....!Hắn sẽ đồng ý a?
Lúc này Trần Đấu đang cố gắng dùng trí thông minh của cả đời mình nghĩ xem làm cách nào để thuyết phục Lục Tỷ.
Nhưng Lục Tỷ chỉ hơi do dự một chút, liền đáp lại một cách không thích hợp cho lắm.
"Ta biết rồi."
Trì Nhạc nhìn hắn, khóe miệng lộ ra ý cười sâu.
Cái gọi là nước chảy thành sông, Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa.
Tất cả đều vui.
Ba người gây dựng con đường sự nghiệp, bắt đầu từ lúc ấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...