Trần Đấu sáng sớm phải đi công ty, hôm nay như cũ Trì Nhạc cùng Lục Tỉ ở nhà công tác.
Trước quầy bar, Trì Nhạc đối diện với máy tính gõ gõ đánh đánh.
Lục Tỉ vẫn ở cửa sổ yên lặng vẽ tranh.
Hết thảy đều giống như năm năm trước.
Chẳng qua chỉ có điều hai vị thiếu niên trong phòng chuẩn bị dự chuẩn thi đấu, hiện giờ, đều đã trưởng thành.
Ting ting.
Một cái tin nhắn mới đến.
Ice: Học trưởng, tất cả đều đã hoàn thành, hiện tại gửi đến hòm thư của ngươi, xin xác nhận một lần.
Trì Nhạc mở ra tập tin đính kèm, ánh mắt chuyên chú nhìn vào màn hình.
Ting ting.
Lại một cái tin nhắn đến.
Trì Nhạc một bên nhìn chằm chằm màn hình, một bên lấy qua điện thoại.
Một cái tin nhắn đến từ một số lạ.
Xin chào Trì tiên sinh.
Ta là người sáng lập kỹ thuật số Đông Thành Trương Cạnh Thiên, hai ngày trước ở công ty in ấn ngẫu nhiên nhìn thấy tác phẩm của ngươi, cảm thấy phi thường kinh diễm.
Kỹ thuật số Đông Thành sáng lập được hơn mười năm, từ trước đến nay luôn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với các nhà thiết kế lớn, ta nghe nói thời gian đơn đặt hàng của Trì tiên sinh lần này rất gấp gáp, nên bên ngài cuối cùng xác định cùng Đông Thành hợp tác, chúng tôi nguyện ý dùng toàn bộ lực lượng phối hợp.
Trì Nhạc nhìn màn hình trong chốc lát, cẩn thận nghiên cứu ý đồ của tin nhắn này.
Hết thảy đều như hắn nghĩ, thiết kế của Lục Tỉ, liền được mọi người trong giới này quan tâm ngay lập tức, một khi xuất hiện liền kinh ngạc rực rỡ, đã được sự khẳng định của những nhân sĩ đến từ nhiều ngành.
Mà hai công ty bọn họ đang hợp tác, một là gia công Thụy Hải, công ty về phụ kiện OEM lớn nhất trong nước, một công ty khác, chính là kỹ thuật số Đông Thành.
Kỹ thuật số Đông Thành có phẩm chất làm việc rất nổi tiếng, là công ty mà rất nhiều triễn lãm nghệ thuật, nhà thiết kế cố định, cùng với nhà nghệ thuật nước tới nhắm tới để hợp tác.
Năm năm trước, thời điểm Trì Nhạc cùng Lục Tỉ liên kết chuẩn bị triển lãm 《Tầng trời thấp phi hành》, Trì Nhạc từng thông qua quan hệ của Quế Mỹ vận dụng qua tài nguyên này.
Khi đó hắn ở khu in ấn nhìn thấy qua Đông Thành giúp trung tâm nghệ thuật Anh quốc R&A một khoản khan lụa, bức vẽ in trên khăn lụa theo phong cách Từ Hy Thái Hậu kết hợp phong cách Châu Âu, màu quang lục, phong cách bản khắc in ấn, độ bão hòa giữa màu đen và màu xanh của khăn lụa rất cao, tỷ lệ tương phản phi thường lớn, nhìn qua vừa thời thượng vừa thú vị.
Thời điểm kia, hắn cùng Trương Cạnh Thiên có gặp qua một lần.
Trương Cạnh Thiên dùng tiếng anh lưu loát ở trong phòng hội nghị cùng người phụ trách của R&A nói chuyện phiếm, hai người nói chuyện từ nghệ thuật đến thiết kế thời trang, quan niệm của Trương Cạnh Thiên phi thường tân tiến, trong lúc thao thao bất tuyệt còn nhắc tới chính mình dự định cùng the FIT hợp tác tạo ra một ngân sách tài trợ sáng ý, chuyên khai thác và hỗ trợ một số nhà thiết kế tân tiến.Nhưng Trì Nhạc vào thời điểm kia, một lòng chỉ nghĩ đến hắn sẽ cùng Lục Tỉ đi Anh quốc, bởi vậy, đối với kế hoạch lúc đó của Trương Cạnh Thiên vẫn chưa để ý.
Nhưng đối với Trương Cạnh Thiên mà nói, Đông Thành chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp thương mại của hắn.
Trương Cạnh Thiên ở trên lĩnh vực du lịch mà làm giàu, những năm gần đây, vẫn còn tìm kiếm những mô hình phát triển đa dạng hơn.
Cho nên lần này lọt vào mắt xanh của Trương Cạnh Thiên, vô cùng có khả năng là một tín hiệu, một mối quan hệ sở hữu, hoặc càng là tín hiệu muốn hợp tác sâu rộng.
Trì Nhạc nghĩ nghĩ, ngón tay linh hoạt nhắn tin hồi đáp.
Trên màn hình, từng chữ từng chữ nối đuôi nhau tạo thành một câu.
Trì Nhạc: Cảm ơn Trương tổng.
Ngày khác sẽ dẫn đến nhà thiết kế của tác phẩm cho ngươi, Lục Tỉ.
Gửi xong tin nhắn, Trì Nhạc đem tập tin của Ice kiểm tra một lần.
Sau đó quay qua làm một cái biểu tình OK.
Trì Nhạc: Văn kiện không có vấn đề, có thể đẩy mạnh tiến hành.
Vất vả rồi.
Đem điện thoại gác lên trên mặt bàn, xoay xoay cổ duỗi duỗi thắt lưng, Trì Nhạc đứng dậy, dự định đến phòng bếp rót ly nước uống.
Thời gian yên tĩnh của buổi chiều.
Trong phòng nổi lơ lửng hương vị ngọt ngào của bạc hà cùng quýt.
Trước cửa sổ sớm đã không có bóng dáng của Lục Tỉ.
Hé ra chữ ký trên bức tranh đã hoàn thành, gác trên giá vẽ màu sắc sặc sỡ.
Trì Nhạc cầm ly nước, đi đến bên ban công.
Lục Tỉ quả nhiên ở ban công hút thuốc.
Thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mơ hồ cơn gió nhẹ thổi bay mảnh lụa trắng phía sau lưng.
Lục Tỉ mặc một chiếc áo lên đơn giản, quần dài, khuỷu tay gác tại vòng bảo hộ nơi ban công, cằm nâng lên một độ cung kiệt ngạo, tóc mềm mại ngược gió tung bay, cổ áo len rộng thùng thình theo động tác này mà lộ ra làn da trắng nõn ở phía sau, ngón tay thon dài, tư thế kẹp thuốc phi thường đẹp.
Trì Nhạc đứng cách đó không xa, xuất thần nhìn Lục Tỉ, trong đầu hiện lên bốn chữ to 'Linh cảm Muse'.
Lục Tỉ quả thật là tinh cảm Muse(nàng thơ) của hắn.
Tại thời điểm hắn thiết kế y phục, thời điểm vẽ tranh dự thảo thiết kế, thời điểm làm tượng điêu khắc, thời điểm đàn ghi-ta, thời điểm điều chế nước hoa, điểm tác động đến thần kinh cảm quan trong đầu hắn, toàn bộ đều là người thanh niên Lục Tỉ trước mắt này.
Tài hoa của hắn một nửa đều mang tên Lục Tỉ.
Con người của Lục Tỉ, bức tranh của Lục Tỉ, mỗi một cái sóng mắt lưu chuyển của Lục Tỉ, thân hình động tác, đều trở thành nơi phát ra linh cảm tốt nhất của hắn.
Không chỉ đơn giản là thích, hay yêu say đắm.
Loại quỳnh âm đánh vào linh hồn này, vang vọng trong hai mươi năm bọn họ quen biết.Một loại tình cảm siêu việt có thể bị ngăn cách bởi bất luận cái gì.
Một đôi chân thon dài yên lặng không một tiếng động đi về phía ban công.
Một cái ôm ấm áp từ phía sau.
Trì Nhạc đem đầu gác lên hõm vai của Lục Tỉ, một bên điều chỉnh cổ vai đau nhức của chính mình, một bên không mặt mũi mà làm nũng: 'Ba của sắp nhỏ, tôi sắp chết.'
Lục Tỉ nhìn đến bóng người nhỏ bé xa xa, thuận miệng trả lời: 'Vậy làm bảo hiểm đi.'
Trì Nhạc nở nụ cười, quay đầu đem môi dán tại sườn tai của hắn, thấp giọng nói: 'Cậu thực nhẫn tâm như vậy?'
Lục Tỉ cũng không quay đầu, hắn một bộ dáng lười phản ứng.
Người thụ hưởng bảo hiểm của tôi, chính là cậu a.' Trì Nhạc vẻ mặt ủy khuất.
'Mẹ ngươi thật sự đã uổng phí công sinh ngươi.' Lục chim nhỏ lời nói vẫn ác độc như trước.
'Ai nói thế.' Trì Nhạc đem đầu để ở bên sườn tai của Lục Tỉ, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: ' Ta mua hai phần, một phần cho cậu, một phần cho bà.'
'Có bệnh.' Lục Tỉ khẩu khí không mặn không nhạt, 'Ta là gì của ngươi chứ.'
Trì Nhạc nắm lấy cổ tay của Lục Tỉ, đem thuốc trong tay hắn ngậm trong miệng mình.
Nam nhân có thân hình đẹp thở nhẹ ra một ngụm khói, dùng ngữ điệu vô cùng bình thản nói nột câu: 'Người nhà.'
Khói theo từ môi Trì Nhạc thở ra, lại bị Lục Tỉ hút vào phổi.
Hương vị quen thuộc của hai người lén lút trao đổi trong thân thể.
Lục Tỉ không có đáp lại, cũng không có phản kháng, liền như vậy để Trì Nhạc tùy ý nắm.
'Ta sớm đã không còn người nhà.' Hắn nhìn phong cảnh phương xa, bỗng nhiên mở miệng.
'Nơi nào có tôi, nơi đó chính là nhà của cậu.'
Hai cánh tay hữu lực của Trì Nhạc nắm lấy bả vai của Lục Tỉ, trầm thấp trả lời rõ ràng.
Một chút cũng không có hoài nghi.
Chuông cửa vang lên.
Mới vừa rồi còn dính sau lưng giống như chiếc áo khoác mang theo hơi ấm nhiệt độ cơ thể, xúc cảm ở lưng nháy mắt biến mất.
Nam nhân cao lớn, ngậm thuốc của hắn đi rồi, cũng mang đi ấm áp cấp cho hắn.
Trì Nhạc hướng cửa đi đến, một bên quay đầu đối Lục Tỉ nói: ' Hẳn là hàng mẫu đến rồi.'
Lục Tỉ thản nhiên nhìn bóng dáng của Trì Nhạc đi hướng phòng khách.
Dáng người tràn ngập hơi thở hormone nam tính, đường cong của cơ thể vô cùng đẹp, tứ chi hoàn mỹ tỉ lệ giống như móc treo quần áo trời sinh, một đôi chân dài hoàn mỹ được bao vây bởi quần dài.
'Ta là gì của ngươi chứ.'
'Người nhà.'
Nam nhân này thật sự hiểu hắn.Mỗi một lần đều vừa đúng, đánh trúng vào nơi mềm mại nhất trong nội tâm hắn.
Ngươi rất nguy hiểm.
Lục Tỉ mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Ta hẳn là cách xa ngươi hơn một chút.
Bầu trời hoàng hôn ở phía sau trở thành một màu phấn hồng nhu hòa.
Tựa như bức tranh hắn hoàn thành lúc trước 《Tầng trời thấp phi hành》.
Tại 《Tầng trời thấp phi hành》, trong lúc mây cuốn mây trôi, có thân ảnh của hai con chim mơ hồ trong đó, không phân biệt cao thấp.
Trì Nhạc ôm hàng quần lót mẫu, chạy tới đối Lục Tỉ hiến vật quý: 'Muốn theo ta vào phòng nhìn một chút hay không?'
'Nhìn cái gì?' Lục Tỉ hỏi.
Trì Nhạc rờ rờ hàng mẫu trong lồng ngực, chọn mi: ' Nhìn ta thay quần lót a.'
'Cút.' Câu trả lời của Lục Tỉ, lời ít mà ý nhiều.
Không mang theo cảm xúc.
Trì Nhạc cười cười ôm quần lót vào phòng.
Mười phút sau, lại đi ra.
Áo mũ chỉnh tề như trước, mặt mang xuân phong.
'May là vẫn còn có một cái cuối cùng thoải mái.' Hắn đem năm cái quần lót còn thừa giao cho Lục Tỉ.
'Cái nào là cái cuối cùng?' Lục Tỉ cầm trong tay đống quần lót, vải tơ lụa xúc cảm hạng nhất, màu sắc in ấn phong phú, gia công khéo léo đến không thể soi mói.
'Ừ.' Trì chim to đem lưng quần kéo xuống, lộ ra quần lót cùng sương hông mê người, 'Đang ở trong quá trình thí nghiệm.'
Dứt lời, nâng nâng kéo kéo, cảm thụ một chút độ co dãn của vải.
'Tổng thể mà nói, vẫn là không tồi.' Trì Nhạc vẻ mặt hài lòng, 'Kế tiếp đem tác phẩm ngươi đã hoàn thành phân hình thành bản thảo điện tử, sau đó tiến hành chọn lựa, rồi đem đi in ấn là được.'
Thời điểm Trần Đấu trở về, ở ban công một đống quần lót ở trong bóng đem đón gió tung bay.
'Hàng mẫu đến rồi hả? Cảm giác như thế nào?' Trần Đấu xoa xoa tay, vẻ mặt chờ mong.
'Rất tốt.' Trì Nhạc trả lời, 'Chờ quần lót khô rồi, đem nay ngươi mặc thử, hàng mẫu về độ bền độ thoải mái đều không có vấn đề, chúng ta có thể làm ăn lớn rồi.
Bản thảo thiết kế cũng đã hoàn thành.'
'Có thể a Trì chim to!' Trần Đấu vỗ một cái thật mạnh lên bả vai Trì Nhạc, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ viết một chữ tiền thật to.
Nhân dân tệ của ta, Đấu gia ta đã chuẩn bị tốt nghênh đón các ngươi đến.
Buổi tối,Lục Tỉ tắm rửa xong trở về phòng, Trì Nhạc còn đang ngồi trên bàn công tác trong phòng ngủ, trên bàn là bản thảo vải được đóng dấu, cùng với mấy cái quần lót tựa hồ còn chưa làm xuất bản lần đầu.
Trì Nhạc một bên nhìn bản thảo, một bên nhìn thiết kế trên màn hình, điều chỉnh màu sắc in ấn.
Màu này cần tăng đậm lên, màu kia cần giảm nhạt lại, cầ điều chỉnh tỷ lệ, làm sao cho hiệu quả của vật thật giống với thiết kế.
Trì Nhạc trong số đó cầm lấy một cái, chính mình khoa tay múa chân.
Lục Tỉ vừa muốn đi vào, Trì Nhạc đột nhiên đứng lên, lưu loát cởi xuống quần ngoài, lại cởi quần lót, thay cái quần lót ở trên tay, đứng trước gương khoa tay múa chân đến khoa tay múa chân đi, vẻ mặt có chút đâm chiêu.
Đường cong cơ thể được ngọn đèn mờ nhạt bên trong phụ trợ trở nên hết sức kiều diễm.
Chân dài, thắt lưng hẹp, vai rộng, quả thật mặc quần áo thì gầy, thoát y có thịt.
Một loại hương vị hormone bá đạo nam tính tỏa ra.
Từ gợi cảm này, có đôi khi thật đúng là không phải độc quyền của nữ nhân.
Lục Tỉ lấy khăn mặt lau lau tóc mái, đẩy cửa đi vào.
Xì xì, hắn khui một lon bia, cũng không thèm liếc nhìn Trì Nhạc một cái.
'Trì chim to, xem ra bệnh sạch sẽ của ngươi trị khỏi rồi.'
Trì Nhạc quay đầu nhìn hắn, chân dài bước đến, lấy đi khăn mặt ở trên vai hắn vò vò lên đầu hắn.
'Ngươi liền giày xéo như vậy a, có sợ trọc đầu không.'
Trì Nhạc giúp Lục Tỉ lau tóc, lực đạo mạnh mẽ lại không mất ôn nhu.
Lục Tỉ có thể rõ ràng cảm nhận được loại cảm giác ôn nhu này, cùng sự ôn nhu của nữ nhân bất đồng, nó thuộc loại của nam nhân, bá đạo, cường hãn, giống như bão táp đánh vào trong lòng người.
'Bản thảo không phải là đã lựa chọn tốt rồi sao?' Lục Tỉ hỏi.
'Bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.' Trì Nhạc lôi kéo quần lót trên người, cười nói, 'Nếu không cậu giúp tôi thử xem.'
'Ngươi lấy quần lót đã mặc qua cho ta thử.'
'Làm sao vậy, sợ tôi có bệnh sao?'
'Sợ ngươi có bệnh phụ khoa!'
Trì Nhạc cười: 'Tôi thủy chung cảm thấy, hàng mẫu này có vấn đề, phía trước quá chặt không thoải mái, thử đến cái thứ sáu đã muốn bỏ qua rất nhiều lượng mức, như thế nào vẫn là chặt.'
Trì Nhạc vẻ mặt khổ não.
Ánh mắt chăm chú của Lục Tỉ quét qua hạ bộ của Trì Nhạc, nhợt nhạt cười, 'Ta cảm thấy, không phải ngươi lấy mẫu bình thường của người mẫu sao?'
Trì Nhạc theo ánh mắt của Lục Tỉ nhìn nhìn cái của chính mình, bừng tỉnh đại ngộ, 'Về điểm này tôi đã quên, sớm biết thế bắt cậu làm người mẫu thử không phải đã xong rồi sao?'
Lục Tỉ nghiến nghiến răng phát ra tiếng răng rắc.
'Trì chim to, Hôm nay ngày làm việc thật dài a.' Trần Đấu còn buồn ngủ đứng lên uống nước, nhìn đến Trì Nhạc đang khí định thần nhàn nằm trên sô pha, vẻ mặt biểu tình chưa hết đắc ý.
'Mẹ nó ngươi tưởng tượng cái gì đó? Dâm đãng như vậy!' Trần Đấu phỉ nhổ hắn.
Trì Nhạc sờ sờ cằm, hướng Trần Đấu đi qua cho một cái ánh mắt như là không phải ngươi rất muốn biết sao nhưng đáng tiếc ta đây không nói cho ngươi.
Trần Đấu yên lặng trên mặt hiện rõ ba đường hắc tuyến, người này, thế mà nhiều năm qua quả thực không hề tiến bộ, vẫn là ngây thơ như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...