Bành Vĩ tựa hồ rất quen thuộc với thôn trang này. Hắn dẫn mọi người đi qua con đường ngoằn ngoèo rồi tiến vào trong một sân nhà. Hắn đem thỏ bảo bảo đang ngáy ngủ nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: “Các ngươi ở trong đây nghỉ ngơi, những thứ trong phòng có thể tùy ý sử dụng”.
Đám người Hàn Giai Doanh cẩn trọng đứng ở một bên, hiển nhiên không hề tin tưởng Bành Vĩ. Từ Nhàn Thuyền trái lại đặt mông ngồi lên băng ghế, rót một chén trà rồi chậm rãi uống một ngụm, sau đó thuận tay kéo Tần Tử Giác ngồi xuống.
“Vậy còn anh?”. Tuy rằng đã tự nói với mình cái gì đến thì sẽ đến, nhưng Bành Vĩ người này, phải đề phòng.
Bành Vĩ nhìn thoáng qua thỏ búp bê đang ngủ say, nói: “Ta có việc phải làm”. Hắn không có ý dẫn theo thỏ búp bê, động thái này tương đương với việc thế chấp nó ở đây.
Từ Nhàn Thuyền suy nghĩ một chút, đưa tay cầm lấy thỏ búp bê nhét vào balô của Tần Tử Giác, cười hì hì nói: “Loại vật này có rất nhiều, thiếu một con thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại một con khác ha”.
Bành Vĩ có hơi phẫn nộ, hắn cất cao giọng: “Vậy ngươi muốn thế nào?”.
“Anh xem, không có chúng tôi anh sẽ không vào đây được, nói cách khác, là chúng tôi đã giúp anh một đại ân. Nhưng anh cũng cung cấp chỗ ở cho chúng tôi…Ừ, việc này có thể ghi nợ”. Từ Nhàn Thuyền uống một ngụm trà, bộ dáng không nhanh không chậm, điệu bộ giống như đang thoả thuận công việc làm ăn, “Thế nhưng không có anh, bất luận ra sao chúng tôi cũng sẽ không tiến vào nơi này. Anh đem chúng tôi đặt vào tình huống nguy hiểm như vậy, chung quy cũng nên trả một chút tiền đi chứ”.
“Ít nói nhảm, muốn gì thì cứ nói thẳng ra”.
“Vậy thì…”. Từ Nhàn Thuyền nâng cằm nhìn Bành Vĩ, trong mắt lóe lên tiếu ý, “Chúng tôi đây cũng không khách khí nữa”. Dứt lời, cậu cười híp mắt nhìn về phía Tần Tử Giác ——
Bịch bịch!
Tần Tử Giác trực tiếp tung một quyền vừa nhanh vừa độc, quật ngã Bành Vĩ xuống đất. Một quyền này của y không có nửa điểm lưu tình, đánh Bành Vĩ đầu nổ đom đóm nằm úp sấp trên mặt đất một lúc lâu mới có thể ngồi dậy.
“Ngươi”. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Từ Nhàn Thuyền.
Từ Nhàn Thuyền không sợ, vẫn như trước khí định thần nhàn: “Mạng mấy người chúng tôi đang treo lơ lửng, đánh anh một trận, anh cảm thấy bị tổn thất sao?”.
Hai mắt Bành Vĩ bốc hỏa, thần tình kia giống như muốn đem Từ Nhàn Thuyền nuốt vào bụng. Nhưng Từ Nhàn Thuyền nói đúng, nếu hắn chưa từng bố trí cái chết của Tạ lão tứ, nếu hắn không cố ý bố trí trận trong trận thì những người này thực sự không đến mức phải ra nông nỗi này. Hắn thở dài một hơi, tinh thần sa sút buông thỏng hai vai, cúi đầu thầm chấp nhận lời nói của Từ Nhàn Thuyền. Rất nhanh sau đó hắn lại bắt đầu chịu đựng nắm đấm của Tần Tử Giác, quả đấm cứng như nham thạch nện trên người hắn, Bành Vĩ bị đánh tới mức hắn cảm giác như linh hồn của mình bị đánh đến bay ra, toàn thân không có chỗ nào không đau đớn.
Ngay khi Bành Vĩ nghĩ mình từ sống bị đánh cho tới chết, Tần Tử Giác ngừng tay. Đối thủ không đánh lại làm y thấy không thú vị, Tần Tử Giác bĩu môi, ngồi trở lại trên ghế.
Y đột nhiên thu tay lại như vậy, Bành Vĩ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y. Tần Tử Giác lý trực khí tráng trừng lại —— không phục?
Bành Vĩ lập tức thức thời cúi đầu xuống.
“Các anh thì sao?”. Từ Nhàn Thuyền hướng về phía Cao Thông đang ngây ngốc và Dương Diệp đang trừng mắt nhìn, cười hì hì nói, “Bỏ lỡ lần này, về sau sẽ không có cơ hội nữa đâu, bảo vệ của hắn rất nhiều đó”.
Dương Diệp cười khổ, ngồi xuống bên kia Từ Nhàn Thuyền. Hắn rất muốn biết, nếu như đánh Bành Vĩ thì hắn có thể đi ra ngoài, như vậy cho dù thân thủ kém cỏi đến đâu, hắn nhất định cũng sẽ dùng hết sức bình sinh mà lao tới đánh Bành Vĩ. Vấn đề là, có thể sao? Không thể. Cho nên mắng như thế nào, phẫn nộ như thế nào cũng vô dụng. Hắn tình nguyện tốn thêm chút thời gian để thuyết phục bản thân tiếp thu sự thật này, không nên sợ hãi cái chết nữa. Từ Nhàn Thuyền nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng hiểu chút ít, cười cười, rót một chén trà đưa tới.
Nhưng Cao Thông sẽ không nghĩ như vậy. Nếu phải chết, thế nào cũng phải giải quyết kẻ thù trước rồi hãy nói. Cho dù đánh không chết, nhưng đánh gần chết thì cũng thỏa mãn, nếu không hắn thực sự chết không nhắm mắt. “Phi phi”, nhổ vào lòng bàn tay vài ngụm nước bọt, hắn bắt đầu động tay động chân đánh điên cuồng đến Bành Vĩ không còn đứng dậy nổi.
“Đừng đánh chết người, phải chịu trách nhiệm hình sự”. Từ Nhàn Thuyền ở phía sau lành lạnh nhắc nhở.
“Tôi phi! Lão tử cũng phải chết, chịu trách nhiệm cái rắm!”. Cao Thông tức giận nói.
“Ai nói anh sẽ chết?”. Từ Nhàn Thuyền kinh ngạc trợn tròn hai mắt, dáng dấp cực kì bất khả tư nghị.
Cao Thông vừa nghe xong, trợn tròn mắt: “Hả?”
“Tôi lúc nào nói là chúng ta sẽ chết?”.
“Người này không phải đã nói không ai trong chúng ta có thể thoát ra ngoài được sao?”. Cao Thông chỉ vào Bành Vĩ, hỏi.
“Hắn nói Tần Tử Giác có thể ra ngoài”.
Đó không có nghĩa là chúng ta cũng có thể ra ngoài! Trong lòng vừa dấy lên hi vọng rồi lại bị dập tắt, Cao Thông hét lớn ở trong lòng.
Từ Nhàn Thuyền chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Tần Tử Giác nói là sẽ dẫn chúng ta ra ngoài”.
Y biết cái đếch gì! Cao Thông tức đến run cả người, đang muốn chửi bậy, nhưng mới vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Tần Tử Giác, ngay lập tức xìu xuống. Hắn vươn tay ra, ngón tay run rẩy chỉ chỉ Bành Vĩ, thốt ra một câu hỏi không có liên quan: “Vậy tại sao cậu lại muốn đánh hắn?”.
Từ Nhàn Thuyền chìa tay, vô tội nói: “Tôi không có đánh hắn”.
Cậu! Cậu gợi mở chúng tôi đánh hắn! Cao Thông tiếp tục rống to trong lòng.
“À”. Từ Nhàn Thuyền cười tủm tỉm, tay chống lấy đầu nói: “Trong phút chốc nhìn hắn liền cảm thấy có chút khó chịu”.
Trong phút chốc, có chút. Cao Thông nhìn Bành Vĩ bị đánh đến không còn hình người, hắn rùng mình một cái. Vậy nếu như trong phút chốc cảm thấy nhiều hơn thì sao, nhiều hơn một chút,…Hắn đột nhiên cảm giác được, mình có thể sống tới bây giờ, coi như phúc lớn mạng lớn.
Thấy Bành Vĩ đã bất tỉnh nhân sự, Từ Nhàn Thuyền mới chậm rãi đặt chén trà xuống, ngồi chồm hổm dưới đất bắt đầu lục lọi quần áo của Bành Vĩ.
Cao Thông muốn nhịn nhưng lại không nhịn được, hắn cẩn thận mở miệng: “Này, mối hận của cậu không lớn như vậy đi?”. Nếu nói bọn họ đều không phải chết, vậy phải dùng tới tiên sát hậu gian sao?
Từ Nhàn Thuyền liếc mắt, cậu cũng không muốn giải thích, đẩy Cao Thông ra rồi tự mình tìm kiếm.
“Cậu đang tìm cái gì?”. Dương Diệp bên cạnh cũng tò mò.
Từ Nhàn Thuyền nằm ở trên người Bành Vĩ lắng tai nghe, lấy ra trong túi một đoạn hương rê từ cổ đến phần ngực Bành Vĩ, không tập trung nói: “Chờ một chút sẽ biết”.
Tàn tro cuối cùng rơi xuống, Cao Thông và Dương Diệp nín thở. Nhưng nhìn trái nhìn phải, trên người Bành Vĩ không xuất hiện một chút bất thường nào. Từ Nhàn Thuyền cau mày, đang muốn nằm xuống nghe, lại bị người phía sau xách cổ kéo lên —— sắc mặt Tần Tử Giác rất khó coi, một tay ném người trở lại trên ghế, không nặng không nhẹ đá Bành Vĩ một cước.
“A”. Cao Thông tinh mắt, lập tức kêu lên: “Sâu”
Không biết phải do một cước này của Tần Tử Giác hay không, mấy con sâu màu trắng chậm rãi bò ra từ dưới thân Bành Vĩ, dài mảnh, vặn vẹo bò về phía bọn họ.
Dương Diệp sắc mặt đại biến, không ngừng lui về phía sau, cho đến khi thối lui đến bên cạnh Từ Nhàn Thuyền, hắn mới thoáng thở một hơi. Mấy con sâu này hắn không xa lạ gì, không chỉ không xa lạ, hơn nữa hắn còn đang chịu đựng nó. Đó là, khôn xà. Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý, Dương Diệp đột nhiên cảm thấy lỗ tai trái của mình đau nhức vô cùng.
“Đừng…”. Hắn bịt lỗ tai, sắc mặt trắng bệt.
“Đau sao?”. Từ Nhàn Thuyền giết chết mấy con khôn xà đến gần, thần sắc có chút lo lắng. Xem ra là khôn xà trong lỗ tai Dương Diệp nghe thấy được mùi của khôn xà trên mặt đất, bắt đầu nôn nóng bất an.
Giữa các khôn xà có khả năng thu hút lẫn nhau, nói cách khác…Chúng nó đã từng ký sinh trên cùng một người.
Quả nhiên.
Từ Nhàn Thuyền thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp đưa một viên thuốc cho Dương Diệp.
Dương Diệp nuốt vào, tức khắc cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. “Đây là cái gì?”. Hắn hỏi.
“Vụn tràng hạt”. Từ Nhàn Thuyền đem khôn xà giết chết rồi đá đi thật xa, “Vụn tràng hạt trộn với hương tro”.
“Nhiều như vậy…”. Dương Diệp nhìn đống xác chết của mấy con sâu trắng, không khỏi lo lắng nói: “Nếu bị tiến vào cơ thể thì sẽ phiền toái”.
“Sẽ không”. Từ Nhàn Thuyền chuyển tới một ánh mắt “an tâm” cho hắn, cậu nói: “Người bị ký sinh chưa chết, khôn xà sẽ không thể ký sinh trên người người khác”. Nói xong, cậu vỗ vỗ vai Tần Tử Giác, chu mỏ nhìn Bành Vĩ. Tần Tử Giác ngầm hiểu, xốc Bành Vĩ lên, tiện tay quăng ra ngoài cửa.
Cao Thông đá văng con khôn xà cuối cùng, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Bành Vĩ này thật sự quá tà môn. Không phải búp bê vải thì cũng là sâu, buồn nôn chết đi được”. Dừng lại một hồi, lại hỏi Từ Nhàn Thuyền, “Lúc nào chúng ta mới có thể ra ngoài?”.
“Gấp cái gì”. Từ Nhàn Thuyền rót cho mỗi người một ly trà, bản thân khẽ nhấp một miếng, nói: “Người vẫn chưa tới đủ mà”.
“Sao? Còn có ai nữa?”. Hàn Giai Doanh tò mò hỏi.
Từ Nhàn Thuyền cười cười, không đáp lại.
Cao Thông ho khan một tiếng, thức thời thay đổi chủ đề: “Bành Vĩ, người kia có lai lịch gì?”.
“Ba của Cổ Tiểu Nhị”. Từ Nhàn Thuyền nhanh chóng trả lời.
Lời vừa nói ra, ngoài trừ Tần Tử Giác, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
“Cổ Tiểu Nhị?”.
Từ Nhàn Thuyền lấy con búp bê từ trong cái balô Tần Tử Giác ném lên bàn, thong thả nói: “Chính là nó”.
“Nó?!”. Cao Thông thất thanh kêu lên.
“Tôi chưa nói anh nghe sao?”
Cao Thông giận dữ nhìn cái người cực kì vô trách nhiệm trước mắt kia, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu, một, chữ, cũng, chưa, từng, nói”.
“A”. Người nọ không chịu trách nhiệm nhún vai một cái, “Tôi quên mất”.
“Hiện tại giải thích còn kịp”.
“Thế nhưng tôi lười nói”. Từ Nhàn Thuyền cười híp mắt nhìn đối phương, “Anh có thể hỏi Tần Tử Giác”.
“…”. Tôi thao, tôi dám sao?!
Dương Diệp dở khóc dở cười nhìn Cao Thông ủ rủ giống như gà trống bại trận, cũng đưa ra nghi vấn: “…Cổ Tiểu Nhị là do Bành Vĩ…làm ra?”. Thấy Từ Nhàn Thuyền gật đầu, hắn lại hỏi, “Như vậy con búp bê này rốt cuộc là người hay là quỷ?”
“Đều không phải”. Từ Nhàn Thuyền ngắm nghía cái lỗ tai dài của con thỏ, “Tôi cho là anh sẽ nhận ra nó”.
“Hả?”
“Con thỏ thích ăn quả hạch”. Thấy rằng dù chơi đùa thế nào thỏ búp bê vẫn không tỉnh, Từ Nhàn Thuyền dứt khoát ra sức bóp lấy mặt nó.
“Sao…”. Dương Diệp nhìn con búp bê trong tay Từ Nhàn Thuyền mà không thể tin được, rõ ràng là làm từ bông vải, mà con thỏ hắn nuôi lại là con vật sống sờ sờ, cái này bảo hắn làm sao tin đây?
Từ Nhàn Thuyền ném con búp bê cho Dương Diệp, nói: “Trên đời này không chỉ có người và quỷ, tinh, quái, tiên, thần, …còn có rất nhiều sinh vật sinh sống ở không gian tách rời với chúng ta, chúng nó cũng là một bộ phận của thế giới”. Cậu cười cười, “Nếu không vì sao lại nói thế giới này rộng lớn vô cùng”.
“Cậu muốn nói…”. Dương Diệp bất khả tư nghị nhìn con búp bê trong tay, “Nó là … yêu tinh”.
“Đã từng”. Từ Nhàn Thuyền nói, “Nó bị người khác rút đi linh thức, đặt vào trong búp bê”. Suy nghĩ một chút, cậu lại bổ sung: “Giống như là rút ra tủy não của anh vậy”.
Dương Diệp hít sâu một hơi, hắn không thể nào tưởng tượng được con thỏ khả ái của mình đã phải chịu đựng tất cả chuyện này.
“Bất quá cũng tốt”. Ánh mắt Từ Nhàn Thuyền nhìn về con thỏ búp bê không có đồng tình, không có thương hại, cũng không có chán ghét. Cậu chỉ nhìn như vậy, ngay cả một tia cảm tình cũng không có. “Nó cái gì cũng không nhớ”. Lúc cậu nói ra lời này, thần sắc như khói, phảng phất tựa hồ đã cách ly khỏi thế giới này.
Tần Tử Giác cau mày, đưa tay phủ lấy bàn tay thon dài của Từ Nhàn Thuyền. Tay y khô ráo lại ấm áp, kiên định như vậy, giống như đã bắt lại cả một đời.
Từ Nhàn Thuyền cười cười: “Còn vấn đề gì khác không?”.
“Hắn mang họ Bành”. Hàn Giai Doanh thận trọng phát hiện ra điểm này.
“Không sai. Hắn là con trai của Bành Kiến Đức”.
“Ôi!”. Cao Thông kinh ngạc.
“Bành Kiến Đức từng nói hắn ta đem con trai đưa cho người khác. Cổ Tiểu Nhị cũng nói, ba của nó làm quản lí khách sạn ở thành phố X. Nếu như tôi đoán không sai, người mang Bành Vĩ đi rất không đơn giản”.
“Thế nào gọi là không đơn giản?”. Hàn Giai Doanh cười hỏi.
Từ Nhàn Thuyền cũng cười đáp lại cô, lập tức duỗi người, nói: “Mệt rồi, mọi người nên đi ngủ”.
END 42
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...