Thôn nhỏ nằm ẩn trong cây cối xanh um rậm rạp, từ xa chỉ có thể nhìn thấy vài mảnh mái ngói màu trắng xanh. Từ Nhàn Thuyền cẩn thận quan sát, những cây cối nằm gần thôn nhỏ cao hơn những cây cối xung quanh đó chừng vài tấc, nhìn gần thì không thấy có gì khác biệt, chỉ có đứng ở vị trí nhất định thì mới có thể nhìn ra được sự khác nhau. Chiếu theo cách nghĩ thông thường của con người, chỉ cần nhìn ra một chút bất thường thì sẽ không tự chủ mà tiếp tục quan sát, cuối cùng tầm nhìn rơi vào mái ngói màu xanh, như vậy tự nhiên sẽ phát hiện ra thôn nhỏ ẩn sâu trong cánh rừng.
Việc này tựa hồ đã được mưu tính trước. Từ câu chuyện của Ngô Mẫn, đến Dương Diệp ngoài ý muốn trượt ngã, rồi tên trên huyết linh bài xảy ra biến hóa. Tất cả mọi thứ giống như là một âm mưu. Tựa như có người biết bọn họ sẽ đến, đầu tiên giết chết Tạ lão tứ, dùng khôn xà thu hút sự chú ý của bọn họ, lưu lại nhân chứng sống Ngô Mẫn, thông qua câu chuyện của bà dụ dỗ bọn họ lên núi, làm cho Dương Diệp trượt chân lăn xuống, chạm vào huyết linh bài, khiến cho bọn họ phải đi dò xét đến tột cùng. Sự tình phát sinh liên tiếp tự nhiên vô cùng, không hề có kẻ hỡ. Rốt cuộc là ai? Là chủ nhân của huyết linh bài sao? Nó khẳng định bọn họ nhất định sẽ đến đây sao, chắc chắn đến mức từ hai năm trước đã ra tay giết chết Tạ lão tứ ư?
Cây cối cao to che mất rất nhiều ánh sáng mặt trời, gió nhẹ thổi qua, âm u lạnh lẽo. Cao Thông đứng ở mảnh đất trước “cửa thôn” hư hư thực thực mà đánh giá cái thôn nhỏ này —— nó thực sự quá nhỏ, liếc mắt thì đã thấy hết toàn bộ. Kì thực, thay vì nói đây là một thôn nhỏ, còn không bằng nói nó là một mảnh sân còn chính xác hơn. Phóng tầm mắt nhìn ra, cách khoảng ba năm gốc cây nhỏ sẽ có một căn nhà bằng gạch trắng, chỉ có cửa là được trát xi-măng, những nơi khác đều là bùn đất ẩm ướt, hiển nhiên không tốn công sức xây dựng, giống như đây chỉ là một chỗ dừng chân, không phải là nơi ở lâu dài. Cao Thông đưa tay đếm, tổng cộng có 8 gian nhà, bố trí không theo nguyên tắc nào cả.
Đây là cái thôn bí mật trong truyền thuyết? Nhìn mấy gian nhà đơn sơ, cho dù là Cao Thông cũng không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng. Từ Nhàn Thuyền nhìn xung quanh một lần, không thấy có chỗ nào không ổn. Cậu đi tới trước cửa gian nhà gần nhất, đưa tay gõ cửa. Không ngoài dự liệu, trong nhà không có ai. Cao Thông đang muốn đẩy cửa thì bị Dương Diệp kéo lại. Hắn nháy mắt với Cao Thông, chỉ thấy Từ Nhàn Thuyền yên lặng đứng ở đó, tạm thời không nhìn ra biểu tình trên mặt.
“Sao vậy?”. Cao Thông dè dặt hỏi.
Từ Nhàn Thuyền nghe thấy liền xoay đầu nhìn hắn, đưa tay lên ngang mũi đo đo, Cao Thông vẫn chưa hiểu nguyên nhân nhưng Dương Diệp đã lập tức phản ứng —— Cánh cửa của những gian nhà này cực kì thấp. Lấy chiều cao của Cao Thông mà nói, cánh cửa này vừa đủ để hắn đi qua, cho nên hắn không cảm thấy có chuyện, nhưng so với chiều cao của Dương Diệp và Từ Nhàn Thuyền, cánh cửa này rất thấp. Mượn Dương Diệp để nói, chiều cao của hắn khoảng 1m78, không tính là quá cao, nhưng chiều cao của cánh cửa chỉ tới môi hắn. Lúc đứng xa thì không nhìn thấy, đến khi đứng ngay ở trước cửa thì cảm giác cách biệt mới xuất hiện. Dương Diệp nhìn lại những gian nhà khác, phát hiện tám gian nhà tuy rằng thoạt nhìn thấy giống nhau như đúc, nhưng chỉ khi đứng trước mặt chúng nó là có thể thấy được sự chênh lệch. Tỷ như gian nhà nằm cách đó không xa ở phía sau lưng Tần Tử Giác, độ cao cánh cửa đủ cho Tần Tử Giác đi qua. Mà dựa vào thị giác của Dương Diệp, Tần Tử Giác cao ít nhất 1m85 trở lên.
Từ Nhàn Thuyền cũng chú ý tới, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngay từ đầu chúng ta không hề chú ý tới là do chiều cao ngôi nhà có biến hóa”.
“Không sai”. Dương Diệp tiếp lời, hướng về phía Cao Thông vẫn còn mờ mịt: “Những gian nhà này không có tầng, chỉ là nhà một gian, lại còn cách nhau khá xa, nếu nhìn kỹ thì những cây cối xung quanh cũng được cắt tỉa theo độ cao của chúng nó. Cho nên người nếu chỉ nhìn thẳng thì rất khó nhận ra”.
“Không có vật tham chiếu cho nên không dễ dàng phát hiện độ cao chênh lệch giữa chúng nó”. Hàn Giai Doanh nhanh chóng nói chêm vào, “Trên thực tế không chỉ có cửa, mà ngay cả gian nhà cũng có độ cao khác nhau. Cửa cao, nhà cũng cao, khoảng cách giữa nóc nhà và cửa vẫn luôn giữ nguyên như nhau, cho nên nếu không đến gần nhìn kỹ thì hoàn toàn có lý do tin tưởng chúng nó giống nhau như đúc”.
Cao Thông cuối cùng cũng đã hiểu, hỏi: “Vậy mấy gian nhà này xây như thế để làm gì?”.
Hắn vừa hỏi xong, Dương Diệp và Hàn Giai Doanh đều lặng im, nhất tề nhìn qua Từ Nhàn Thuyền.
Từ Nhàn Thuyền nhún vai, rất vô trách nhiệm mà nói: “Vào xem chẳng phải sẽ biết sao”.
Nói xong cậu đẩy cánh cửa trước mặt. Cánh cửa này rất kỳ quái, nhìn là gỗ nhưng không phải gỗ, phía trên có một loại hoa văn giả đá, thoạt nhìn vô cùng nặng nề. Nhưng thật ra Từ Nhàn Thuyền cũng không tốn bao nhiêu sức lực để đẩy nó ra. Vốn là Cao Thông cho rằng mình sẽ nhìn thấy cách bày biện mang vẻ quỷ dị thần quái, thế nhưng gian nhà này thoạt nhìn hết sức bình thường. Đồ đạc trong phòng hết sức giản đơn, chỉ có một chiếc giường đơn và một cái bàn hình vuông. Khăn trải giường có màu xanh, trên bàn bày một cái đế cắm nến, trừ cái đó ra, thứ làm cho con người ta chú ý nhất chính là bức mỹ nhân đồ treo ở đầu giường.
Bức họa vẽ một nữ tử mặc trang phục thời cổ, mắt ngọc mày ngài, tươi cười như hoa —— nét đẹp của nữ tử đạt đến trình độ cao nhất. Nàng có một loại khí chất đặc biệt đan xen giữa sự thanh thuần của một cô gái trẻ và sự quyến rũ của một người phụ nữ. Thần thái cao nhã, ánh mắt phong tình vạn chủng. Hai tay của nàng đan chéo khoác lên vai của mình, nhưng mười ngón tay vốn nên thon thả trắng nõn, lại khô cằn như cành cây. Nói đến tranh, Tần Tử Giác có thể coi như chuyên gia. Y tiến đến phía trước rồi quan sát tỉ mỉ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Cho dù dùng quan điểm khắt khe nhất để nhìn, tài nghệ của người vẽ cũng có thể nói là hoàn mỹ. Y đưa tay sờ thử chất giấy, suy nghĩ một hồi, nhìn Từ Nhàn Thuyền lắc đầu: “Không nhìn ra niên đại”.
Từ Nhàn Thuyền gật đầu tỏ ý đã hiểu, cậu bắt đầu tự hỏi. Gian nhà này nhìn như bình thường, nhưng luôn có một loại khí tức làm người khác cảm thấy không ấm cúng. Trước không nói đến bức mỹ nhân đồ cổ đại quỷ dị kia, không nhìn ra những vật dụng trong nhà có gì khác thường. Khăn trải giường ngăn nắp sạch sẽ chứng tỏ có người sinh sống lâu dài ở đây. Nhưng người nào lại chỉ trải khăn giường mà không xài gối đầu và chăn mền? Còn có đế cắm nến trên bàn không có ngọn nến nào, thậm chí dấu tích sử dụng qua cũng không có, những người ở chỗ này, rốt cuộc là sinh sống ra sao?
“Đi ra ngoài trước đi”. Cẩn thận làm đầu, Dương Diệp đề nghị.
Nhưng khi mọi người nối đuôi nhau đi ra cửa, Từ Nhàn Thuyền phát hiện Cao Thông vẫn còn lưu luyến đứng trước bức họa không chịu rời đi.
“Này, đi thôi”. Từ Nhàn Thuyền chọt Cao Thông.
Cao Thông một chút phản ứng cũng không có, chỉ nhìn chằm chằm vào bức mỹ nhân đồ, ánh mắt si mê. Từ Nhàn Thuyền đưa tay kéo Cao Thông, định kéo hắn giật lại, lúc này Cao Thông có phản ứng, nhưng lại vô cùng dữ dội. Hắn đẩy Từ Nhàn Thuyền, dùng âm thanh hung ác đe dọa cậu, đồng thời liên tục gầm gừ. Đây đâu phải là một con người, đây đơn giản là bộ dáng một con động vật khi lâm vào nguy hiểm, chuẩn bị đồng vu quy tận. Từ Nhàn Thuyền bị hắn dùng lực đẩy, hông cậu va vào cái bàn thấp, nhất thời đứng dậy không nổi. Tần Tử Giác nhìn thấy, nâng Từ Nhàn Thuyền lên rồi quay sang Cao Thông, lạnh lùng nói: “Cao Kiệt, đi ra”.
Không như mong muốn, Cao Kiệt không xuất hiện, trái lại Cao Thông vẻ mặt hung ác nhào tới. Tần Tử Giác không chút hoang mang, nhanh chóng đỡ Từ Nhàn Thuyền ngồi lên cái bàn, hoạt động khớp xương tay một chút, quay sang Cao Thông khóe miệng giật nhẹ, nếu tự ngươi không xuất hiện thì cũng đừng trách ta đem đầu heo ngươi làm thịt. Ngay sau đó, hai người nhanh chóng ẩu đả với nhau.
Nếu như không phải phần hông đang vô cùng đau đớn, thì Từ Nhàn Thuyền sẽ cảm thấy nhìn Tần Tử Giác đánh nhau là một loại hưởng thụ. Phương thức đánh nhau của Tần Tử Giác rất nguyên sơ, không có cái gọi là chiêu thức thủ đoạn, mà hoàn toàn là bạo lực. Y ra tay rất hiểm độc, mỗi một quyền một cước đều vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn đặc biệt đánh vào những chỗ mềm nhất của Cao Thông. Tất nhiên, Cao Thông cũng không phải ngồi không, dù sao đã lăn lộn nhiều năm trong giới cảnh sát, thân thủ không thể nói là không mạnh mẽ. Thế nhưng Tần Tử Giác mặc dù bị Cao Thông đánh trúng những chỗ khác nhau trên cơ thể nhưng trên mặt không hề biểu lộ chút đau đớn nào, y vẫn như trước nhắm vào phần mềm của đối phương mà đánh, quả nhiên qua một hồi, biểu tình hung hãn trên mặt Cao Thông đã biến mất, thay vào đó càng lúc càng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Nhìn thấy Cao Thông khôi phục lý trí, Tần Tử Giác dừng tay. Liếc mắt lườm Từ Nhàn Thuyền đang hăng hái bừng bừng, y đi ra ngoài trước.
“Đau không?”. Từ Nhàn Thuyền ngồi xổm trước mặt Cao Thông, cười hì hì hỏi.
“Con mẹ nó nhà ngươi”. Cao Thông chửi ầm lên.
Tần Tử Giác đi ở phía trước quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua, Từ Nhàn Thuyền vẫn như trước cười híp mắt hỏi: “Thế nào?”.
“Ra tay thật ác độc…”. Cao Thông không chịu khuất phục mà nhẹ giọng lầm bầm, còn quay qua quát Dương Diệp: “Không biết đến giúp đỡ một chút sao?”.
Dương Diệp cười khổ: “Các người đánh dữ dội như vậy…”. Kì thực, biểu tình hai người vừa rồi cứ như hận không thể ăn luôn đối phương đã làm hắn sợ hãi.
Tiếp theo mấy người đi đến trước gian nhà thứ hai, lần này bọn họ không đi vào mà nhìn qua cửa sổ quan sát tình hình bên trong. Không có khác biệt quá lớn so với gian nhà đầu tiên, chỉ là trên cái bàn trong gian nhà bày một tượng gỗ điêu khắc. Hình như là được chạm khắc từ một khối gỗ màu nâu sậm, nhìn có chút giống một con khỉ, phần bụng có màu trắng, đuôi rất ngắn. Trên mặt tô màu xanh nhạt, mũi màu đỏ. Có thể nhìn ra được người điêu khắc rất tỉ mỉ, ngay cả râu bạc trắng quanh mép miệng cũng được chạm khắc.
Từ Nhàn Thuyền tựa như nghĩ tới điều gì, rồi bỗng nhiên đi đến gian nhà kế tiếp. Lần này trong phòng không có giường chiếu hay bàn, thay vào đó là một cái lò sửa âm vào vách tường, bên trong lửa cháy hừng hực, âm thanh của củi gỗ vang lên lép bép, vài đốm lửa nhỏ bay lên văng ra ngoài. Ánh mắt Từ Nhàn Thuyền rơi trên mảnh da gấu ở trên sàn nhà. Đó là màu đỏ son của lông con gấu trưởng thành, con gấu dữ tợn đáng sợ, tựa hồ một khắc sau đó sẽ nhào lên xé nát con người.
“Mau nhìn! Trong căn phòng này chỉ có một con chó mực”. Ở cách đó không xa, Hàn Giai Doanh kêu lên.
Lông mày của Từ Nhàn Thuyền giật giật, cậu gần như hét lên ngay lập tức: “Mau chạy”.
Thế nhưng, đã không còn kịp nữa rồi.
Tiếng nói của cậu vừa dứt, phút chốc trong túi đeo lưng của Tần Tử Giác tuôn ra vô số sâu nhỏ màu trắng, bao vây lấy y.
END 38
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...