Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Thời gian bất tri bất giác đã qua hơn một tiếng, Từ Nhàn Thuyền đi qua đám “người” trên xe lửa tìm một lần nhưng vẫn không thấy cái xe đẩy lưu động kia.

Chuyện gì đã xảy ra? Từ Nhàn Thuyền đứng suy tư ở giữa chỗ tiếp nối hai toa xe lửa, theo lí thuyết, quỷ hồn chết oan chỉ có thể đi hai nơi, một là thông qua Quỷ môn quan đi tới Hoàng tuyền lộ, hai là quanh quẩn ở nơi mình tử vong.

Không giống vong hồn chết đi do tự mình hại mình, quỷ chết oan có thể trở lại dưới âm phủ —— trừ phi bọn chúng không muốn.

Dựa theo lời nói của Lưu Ái Hà, vào ngày 16 tháng 7 của một năm trước, cùng là khoảng thời gian giống nhau, đoạn đường giống nhau, chiếc xe lửa mang số hiệu T3180 gặp sạt lở, 76 người gặp nạn. Ban nãy Lưu Ái Hà nói “bao gồm cả người điều khiển và nhân viên phục vụ”, nghe thì rất bình thường nhưng đi sâu vào một chút thì tựa hồ không đơn giản như vậy.

Mọi người đều biết buồng lái của xe lửa nằm ở đầu xe, bởi do quán tính cho nên nếu phát hiện phía trước có sạt lở thì trong nhất thời cũng rất khó làm cho xe lửa dừng lại hoàn toàn. Như vậy buồng lái là thứ hứng mũi chịu sào đầu tiên, chịu lực va đập rất lớn. Do đó người điều khiển tử vong là hoàn toàn hợp lí.

Nhưng theo cậu biết, theo nguyên tắc trong nghề, vì lí do an toàn nên cửa buồng lái sẽ được khóa lại. Vậy thì nhân viên phục vụ đến từ đâu?

Bọn họ đã đi từ đầu đến đuôi xe lửa một lần, phát hiện được chỗ làm việc của xe lửa nằm ở toa thứ 8, trừ toa đó ra thì còn lại đều là toa hành khách. Nói cách khác, khi nhân viên phục vụ cần nghỉ ngơi, bọn họ cũng sẽ ở trong toa thứ 8 này, vậy thì tại sao nhân viên phục vụ lại xảy ra chuyện.

Từ Nhàn Thuyền nghĩ tới một khả năng, hay là nhân viên đang làm việc trong toa khách cách buồng lái không xa. Thế nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị cậu phủ định, mấy người bọn cậu ở toa thứ 10, khi bọn cậu tỉnh lại thì phát hiện “người” ngồi đầy trong xe, có lẽ người khác cũng không để ý, cho là quỷ hồn muốn hù chết người sống. Nhưng mà Từ Nhàn Thuyền lại hiểu rất rõ, hiện tượng này cho thấy một thực tế, đó là tại thời điểm xảy ra tai nạn chết người, ngoại trừ người điều khiển ở phía trước thì còn có tất cả hành khách ở trong toa 10 này!

Nếu nghĩ như vậy thì vấn đề tiếp tục phát triển theo hướng kì lạ hơn —— vì sao hết lần này tới lần khác tai nạn cứ một mực xảy ra ở chính giữa chiếc xe lửa?

Tình cảnh năm đó ra sao thì Lưu Ái Hà không nói rõ, cho nên Từ Nhàn Thuyền chỉ có thể dựa vào suy đoán của bản thân, mà kết quả suy đoán là —— quỷ tác quái!

Có rất nhiều người đã bị gặp qua, nhất là những người đi xe vào ban đêm. Bọn họ phát hiện trong nháy mắt con đường mình đi không dưới trăm lần bỗng dưng biến thành một nơi xa lạ, bọn họ bị rơi vào một vòng luẩn quẩn, không ngừng đảo đi đảo lại cùng một chỗ.

Hiện tượng này thông thường được gọi là “Quỷ đả tường”, lúc đó người lái xe sẽ cảm thấy bản thân mất đi phương hướng, bọn họ sẽ nghe được một vài âm thanh kỳ quái, đa số nghe thấy tiếng cười hoặc tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ. Phàm là người có chút cảnh giác, thông thường bọn họ sẽ lái xe đi thật xa, thế nhưng không lâu sau đó lại phát hiện, tiếng khóc tiếng cười này cứ mãi bám theo bọn họ, chưa từng biến mất. Vì vậy bọn họ bắt đầu hoảng loạn, không quan tâm mà liều mạng tăng tốc độ….Cuối cùng dẫn tới cái chết!

Kỳ thực đó cũng là một trong những phương thức Quỷ Hồn tìm kiếm thế thân —— đi đêm dễ khiến con người mệt mỏi, tinh thần cũng không minh mẩn bằng ban ngày, trong bóng tối mênh mông vô tận, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến tinh thần sụp đổ.

Thế nhưng trong ấn tượng của Từ Nhàn Thuyền, “Quỷ đả tường” thường xuất hiện ở đường quốc lộ, bởi vì thể tích ô tô nhỏ lại dễ khống chế. Có thể làm cho cả chiếc xe lửa gặp tai nạn, vật kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào?

Từ Nhàn Thuyền xoa xoa huyệt Thái Dương, dự định sẽ đi tìm một lần nữa để xem có chỗ nào bị bỏ sót hay không —— hiện tại không có thời gian suy nghĩ chuyện đó, chạy thoát thân mới là quan trọng nhất!

Lúc này, Tần Tử Giác nắm tay Hàn Giai Doanh kéo đến.

“Chị tự hỏi”. Y đẩy Hàn Giai Doanh đến trước mặt Từ Nhàn Thuyền, còn bản thân khoanh tay đứng qua một bên.

Hàn Giai Doanh ngượng ngùng xoa xoa tay một hồi mới dè dặt hỏi: “Uhm…nếu như, tôi nói là nếu như chúng ta không tìm được cái xe đẩy kia, uhm, quỷ…chúng ta sẽ như thế nào?


“Đương nhiên là sẽ chết”. Từ Nhàn Thuyền kéo kéo khóe miệng, khẩu khí có chút ác liệt.

Không rõ vì sao từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hàn Giai Doanh thì đã có một cảm giác không thoải mái. Ban đầu cậu nghĩ nguyên do là bản thân chưa từng tiếp xúc với nữ giới, nên còn có thể lấy thái độ ôn hòa, mặt tươi cười mà cư xử với chị ấy. Nhưng thời điểm Hàn Giai Doanh lấy ra cái trứng kia, cảm giác khó chịu của cậu đạt tới điểm cao nhất.

Không nói đến việc ban đầu chiếc xe lửa trống không, khi cậu tỉnh dậy lại thấy “người” ngồi đầy toa thì có biết bao nhiêu sợ hãi, gương mặt cơ thể đều cứng ngắc, ánh mắt dại ra, làm sao mà một người xa lạ quỷ dị như vậy đưa tới một món đồ, sẽ có người thực sự giơ tay nhận lấy chứ?

Cũng không phải ngu ngốc!

Từ Nhàn Thuyền càng nghĩ càng không thể tin được, cậu chưa từng thử bài xích qua một người, cũng không phải là nhắm vào dung mạo hay hành vi của Hàn Giai Doanh, loại bài xích này xuất phát từ bản thân cậu, cơ thể cậu, ý thức của cậu, mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một tế bào của cậu đều kháng cự lại người này!

Nghiêm chỉnh mà nói, Hàn Giai Doanh là một người con gái hiếm thấy, biết cách đối nhân xử thế, biết tiến lùi đúng lúc, hơn nữa bề ngoài và phẩm chất đều xuất sắc, đúng là loại hình mẫu này cực dễ khiến cho đàn ông động tâm. Điểm này từ thái độ ân cần của Cao Thông và Dương Diệp dành cho chị ấy là có thể nhìn ra. Huống hồ, người lãnh khốc như Tần Tử Giác, đối với chị ấy chiếu cố có thừa…

Tần Tử Giác?

Chẳng lẽ bởi vì Tần Tử Giác?

Bởi vì người lãnh đạm như Tần Tử Giác cũng thích chị ấy, cho nên mình mới mất hứng?

Từ Nhàn Thuyền nhìn thoáng qua Tần Tử Giác, đưa ra một kết luận —— làm sao có thể?

“Tôi…đã tìm kiếm khắp nơi…Nhưng vẫn không tìm được…”. Giọng của Hàn Giai Doanh mang theo tiếng nức nở.

Dù sao cũng là con gái, dưới tình huống như vậy bị áp lực tinh thần thì có thể tưởng tượng được!

Thở dài, Từ Nhàn Thuyền chậm rãi nói: “Chiếc xe này không chạy đi đâu được, nó nhất định ở trên xe lửa, chúng ta tiếp tục tìm”.

Dương Diệp lấy di động ra, thời gian không còn tới nửa tiếng.

“Cậu không nghe được gì sao?”. Cao Thông đốt một điếu thuốc, hỏi.

“Đúng, chú ý nghe thử xem! Có tiếng bánh xe lăn hay không?”. Hàn Giai Doanh tựa hồ nhìn thấy một tia hi vọng, cầm lấy tay áo hắn mà nhanh chóng hỏi.

Lỗ tai Dương Diệp đã ngừng chảy máu, thế nhưng âm thanh cũng giống như máu mà rời khỏi hắn —— hắn dần dần không còn nghe thấy gì.


Hắn mất tự nhiên mà đẩy tay Hàn Giai Doanh ra, người phía sau thấy hắn lắc đầu, thất vọng buông vai.

Thời hạn 4 tiếng đồng hồ sắp đến gần, bọn họ không còn dám tới gần toa xe số 10. Bây giờ xe đẩy còn chưa tìm được, nếu như không trả vật đó về, bọn họ đều phải chết!

Ở nơi nào?

Ở nơi nào?

Người phụ nữ trung niên kia rốt cuộc ở nơi nào?

Chuyện nay xét đến cùng là lỗi do mình, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm, Hàn Giai Doanh nắm chặt tay, dự định lần nữa đi vào toa số 10 —— chiếu theo suy đoán lúc trước Từ Nhàn Thuyền nói cho mọi người, tai nạn chỉ xảy ra ở toa hành khách, cho nên vô luận như thế nào người phụ nữ trung niên kia nhất định đang ở bên trong.

Tần Tử Giác nảy giờ vẫn tựa ở trên tường nay cũng đứng thẳng người lại, hiển nhiên là muốn đi cùng.

“Tiểu biểu thúc?”. Hàn Giai Doanh biết người biểu thúc này sẽ không để mình xảy ra chuyện, thế nhưng cô cũng vậy, cô cũng không hi vọng Tần Tử Giác gặp chuyện không may. Cô dựa vào sự giúp đỡ của Tần Tử Giác, nhưng không muốn nhất là gây thêm phiền toái cho y.

Tần Tử Giác chẳng hề trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu tới Từ Nhàn Thuyền.

“Nếu muốn đi thì mọi người cùng nhau đi là được rồi”. Từ Nhàn Thuyền nhún nhún vai nói.

“Có thể không đi được không?”. Cao Thông nhỏ giọng hỏi.

“Nếu như anh muốn ngồi đợi một mình”.



Đi qua toa số 9, vừa mới tiến vào toa số 10, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

T3180 gặp nạn vào lúc 3h30 sáng, Từ Nhàn Thuyền ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo phía cuối toa, chữ số đỏ tươi —— 6:45.

Trong không khí tràn ngập thứ mùi khiến kẻ khác bất an, những “người” tán loạn khi nãy giờ đã yên tĩnh trở lại, bọn họ người nằm trên đất hoặc trên ghế ngồi,…Thậm chí có người đọng ở trên cửa sổ, nửa người hướng ra bên ngoài. Trên mặt bọn họ là sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Đây là cảm giác trước khi chết của một người.


Sợ hãi và tuyệt vọng.

Tiến thêm một bước, trong tầm mắt của Từ Nhàn Thuyền chỉ còn lại ba màu sắc —— đen, trắng, đỏ.

Cậu biết đó là cảnh tượng nhìn thấy sau cùng của một vong hồn trước khi chết. Thế giới đen trắng, màu đỏ duy nhất, màu của máu tươi, chính là máu của bọn họ.

Dương Diệp bắt đầu nghe thấy một ít âm thanh, có ai đó kêu gào, rên rỉ, phối hợp với biểu tình của những “người” này, sinh động đến mức làm cho hắn thấy sợ, rồi lại thương xót, bởi vì…ít nhiều chúng đã từng được sống, từng là con người có máu có thịt.

“Đừng chạm vào bọn họ, cũng đừng nói chuyện với bọn họ”. Từ Nhàn Thuyền đi ở phía trước nói vọng lại, như vậy sẽ phá hư quy luật.

Những thứ này cũng chỉ là kí ức của người đã chết, bọn họ liên tục tái diễn lại hồi ức ở khắp mọi nơi.

Cái gọi là “Quỷ”, hay còn gọi là kí ức và niệm tưởng còn sót lại, nhưng khi kí ức biến thành chấp niệm, niệm tưởng trở thành oán hận, đó là một sức mạnh hết sức đáng sợ. Chúng ta chỉ có thể kính sợ nó, càng phải cách xa nó.

“Tôi nghe được”. Dương Diệp từ phía sau kéo lấy Từ Nhàn Thuyền, nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”.

“Nước. Có tiếng nước”.

“Ở đâu?”

“Nơi đó”.

Nhìn theo hướng Dương Diệp chỉ, đó là vị trí tiếp nối giữa toa 10 và toa 11 —— WC.

WC trên xe lửa và nhà vệ sinh công cộng có sự khác biệt rõ ràng, chỉ cần có người khóa cửa từ bên trong, cái ô vuông nhỏ ở phía dưới tay nắm cửa sẽ biến thành màu đỏ, nói với người bên ngoài cần phải đợi. Lúc này, cái ô vuông nhỏ hiển thị màu đỏ.

Ngay từ đầu mọi người không hề chú ý tới, bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt hết bên trong xe, lại quên đi WC cũng là một bộ phận của toa xe. Thứ hai là bởi vì lúc mới đầu, mắt của bọn họ chỉ có thể nhận diện được ba loại màu sắc, trong đó thì màu đỏ là dễ nhận thấy nhất. Sở dĩ dù cho chỉ là một mảnh rất nhỏ, bọn họ cũng sẽ nhìn thấy nó trước tiên.

Dương Diệp và Cao Thông nhìn nhau, hai người bắt đầu ra sức đập thật mạnh vào cánh cửa.

Rầm!

Cửa mở ra, người phụ nữ kia quả nhiên ở bên trong. Người bà ta vắt trên bệ cửa sổ, mảnh thủy tinh còn sót lại đâm vào động mạch trái bên cổ.

Máu chảy đầy trên đất, bà ta đã chết. Nhưng mắt vẫn mở to trừng trừng, con ngươi đã to hơn so với người bình thường.

Hàn Giai Doanh nuốt nước bọt rồi bước vào. Cô bỏ quả trứng vào bên trong túi của người phụ nữ kia, sau đó nhanh chóng đi ra cửa —— tử trạng bà ta quá mức kinh khủng, hai mắt giống như cứ nhìn chằm chằm vào cô!


Từ Nhàn Thuyền hiếm thấy mà nhíu mày, chịu đựng buồn nôn vừa định vươn tay, nhưng có người nhanh hơn cậu một bước.

Tần Tử Giác từ một bên túi khác của người đàn bà móc ra tờ tiền của Hàn Giai Doanh, cũng không thèm nhìn tới mà bỏ vào trong túi quần của mình.

Sự tình tựa hồ đã được giải quyết tốt đẹp, cho dù có nhìn về phía cảnh tượng đáng sợ bên trong, mọi người cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

“Đừng vui mừng quá sớm”. Cao Thông không dám nhìn bên trong mà đưa lưng về phía mọi người nói, “Các người đều lầm …”.

“Tôi nói là không tới 4 tiếng đồng hồ”. Lưu Ái Hà cuối cùng lên tiếng.

Không tốt!

“Đi mau!”. Từ Nhàn Thuyền kêu lên.

“Không, đừng đi trở về”. Dương Diệp cuống quít gọi mọi người lại, “Tôi nghe thấy tiếng vang bên trong xe…”. Chỉ sợ là những “người” này đã đứng lên!

Đã đến giờ!

Từ Nhàn Thuyền quay đầu nhìn thoáng qua tình cảnh bên trong toa xe, cắn răng một cái, đẩy ngã người đàn bà ra khỏi bệ cửa sổ: “Đi ra từ nơi này”.

Nói xong một tay kéo Hàn Giai Doanh đẩy ra bên ngoài. Ngay sau đó, Lưu Ái Hà, Cao Thông, Tần Tử Giác đều nhảy xuống.

Tần Tử Giác đứng dưới cửa sổ, đưa tay cho Từ Nhàn Thuyền, không còn thời gian!

Từ Nhàn Thuyền không đưa tay tới mà đem Dương Diệp đẩy ra ngoài —— nếu như cậu không may bị ở lại, chí ít còn có hi vọng sống sót, nhưng nếu người ở lại là Dương Diệp, như vậy hắn chết là không thể nghi ngờ.

Dương Diệp quay đầu liếc mắt nhìn Từ Nhàn Thuyền đầy cảm kích, sau đó được người bên dưới cố sức mà lôi ra ngoài.

Ngay tại thời điểm cơ thể hắn gần ra khỏi cửa sổ, một bàn tay nắm lấy cổ chân của hắn.

Tay của người phụ nữ trung niên khóa chặt trên cổ chân của hắn, mắt mở thật to, lộ ra một nụ cười quái dị.

Chấp niệm nhiều như vậy! Từ Nhàn Thuyền khẽ rủa một tiếng, cầm lấy mảnh thủy tinh khá lớn trên mặt đất, ra sức cứa đứt cổ tay bà ta.

Người phụ nữ xem hành động của Từ Nhàn Thuyền giống như chỉ là gãi ngứa, bà ta vẫn như trước sống chết kéo lấy Dương Diệp, mắt thấy hắn sắp bị kéo vào bên trong xe…Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên dùng tay bẻ một mảnh thủy tinh. Bàn tay nắm mảnh thủy tinh tràn đầy vết máu, hắn nhắm mắt lại, dứt khoát cắt đứt lỗ tai của mình.

Hắn run rẩy tự tay mình cắt rời lỗ tai trái rồi nhét vào bàn tay của người phụ nữ vẫn đang lôi lấy chân hắn, sau đó dùng hết hơi khí lực cuối cùng kéo lấy Từ Nhàn Thuyền, cả hai cùng ngã xuống phía dưới…

END 21


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui