(27) Hồn liệt: liệt có nghĩa là nhóm, hàng, đoàn
Vài đội viên của đội trinh thám đại đội ba đã mất tích!
Cao Thông chán nản đi ra từ phòng làm việc của cục trưởng, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, ba người cảnh viên thân thể cường tráng, làm sao nói biến mất là biến mất chứ?
Hắn bắt đầu nhớ lại tình cảnh lần cuối cùng gặp ba người đó. Khi đó là ở trong ngôi chùa nhỏ của hòa thượng Không Phá, lúc ấy chỗ đó xảy ra án mạng, hắn cấp tốc dẫn thủ hạ chạy tới hiện trường…Hắn nhớ rất rõ, ba người mất tích kia bị hắn phái đi kiểm tra tình hình xung quanh.
Vụ án này còn chưa được phá, nay đội viên của mình lại mất tích, mấy ngày nay Cao Thông như nuốt sống một thùng xăng, thấy ai cũng phun lửa.
Mới sáng sớm lại bị cục trưởng cho ăn một chầu giáo huấn, hắn cảm thấy mình cách bạo tạc không xa, hết lần này đến lần khác đều có người chặn họng hắn.
“Con mẹ nó mày…”. Mấy chữ kế tiếp vừa tới bên miệng đã bị nuốt xuống, Cao Thông nhìn người đang cười híp mắt trước mặt, cơn tức giận đã bị hù dọa mất đi phân nửa.
Hắn nhanh chóng nhảy xa hai bước, thấp giọng hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Từ Nhàn Thuyền nửa người dựa trên tường, quơ quơ quyển truyện màu sắc sặc sỡ trên tay, nói: “Mua truyện tranh”. Sau đó cố tình bước tới vài bước, “Nhân tiện cung cấp chút tin tức”.
Tôi không muốn nghe tin tức của cậu, xin cậu có thể đi thật xa thì liền đi đi, hay tốt nhất đến nơi nào mà tôi không nhìn thấy cậu, muốn xem truyện gì đều được. Cao Thông ở trong lòng len lén nói, ngoài mặt không biểu lộ nửa phần.
“Ba người đội viên kia bị mất tích phía sau núi, đúng không?”. Từ Nhàn Thuyền nói.
Nếu vậy thì sao? Nói thật lúc đó rất hỗn loạn, Cao Thông căn bản không chú ý đến hướng đi của mấy người kia, sau khi hỏi vài đội viên khác, bọn họ nói là nhìn thấy ba người đi về phía sau núi, nhưng cũng không khẳng định lắm. Vì sao Từ Nhàn Thuyền lại chắc chắn như vậy?
“Có thể tôi biết bọn họ đang ở đâu”. Từ Nhàn Thuyền tiếp tục ném mồi nhử.
Nói đến đây, Cao Thông đã có hơi tin tưởng. Trong mắt hắn, Từ Nhàn Thuyền là một người có năng lực quỷ dị, người bình thường không thể giải quyết được sự tình, vậy tin tưởng cậu ta là đúng rồi.
“Nói đi, cậu muốn thế nào?”. Cao Thông thỏa hiệp hỏi.
“Chỉ cần anh đi với tôi để dẫn bọn họ trở về”. Từ Nhàn Thuyền ung dung nói.
Chỉ vậy thôi sao? Cao Thông không nghĩ thế, nhận thức có hạn đối với Từ Nhàn Thuyền nói cho hắn biết, bình thường người này nói càng đơn giản, lại càng nguy hiểm tới tính mạng.
Không muốn phải chết sớm, Cao Thông lơ đãng phất tay một cái, lên giọng hách dịch: “Cảm ơn cậu đã cung cấp đầu mối cho cảnh sát, tôi sẽ phái người đi theo”.
Từ Nhàn Thuyền không hề cử động.
Cao Thông khẩn trương hơn: “Mời cậu về trước”.
“Hình như anh hiểu sai ý tôi rồi”. Từ Nhàn Thuyền đứng thẳng người, vỗ vỗ bụi trên quần áo, “Tôi đến “kêu” anh, chứ không phải đến “mời” anh”.
Để coi tôi đứng im một chỗ, cậu có thể làm gì tôi? Cao Thông ở trong lòng tự cổ vũ bản thân.
“Tôi sẽ thả quỷ theo anh”. Từ Nhàn Thuyền híp mắt cười nói.
…
“Các vị hàng khách xin chú ý, các vị hành khách xin chú ý, đoàn tàu T3160 đến thành phố D sắp rời ga, vui lòng hãy mang theo hành lý của bạn….”
Sau khi kiểm tra tấm vé cuối cùng, Lưu Ái Hà thở dài một hơi. Nắn nắn cái cổ, khi cô đang chuẩn bị tan tầm thì lại phải vội vội vàng vàng chạy tới ngăn cửa để xét vé của bốn nam một nữ. Vì gấp gáp đi đón con, Lưu Ái Hà chỉ nhìn sơ qua rồi liền cho đi.
Nhìn mấy người nối đuôi nhau đi về phía sân ga, Lưu Ái Hà đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp. Trong mấy người kia, ngoại trừ một nam một nữ có ngoại hình tương đối bắt mắt, ba người còn lại nhìn cũng bình thường. Đi ở phía trước là một người mặc T-shirt màu trắng, khuôn mặt tươi cười ôn hòa, nhìn rất thuận mắt. Phía sau là một người đàn ông mặc cảnh phục, dáng vẻ khôn khéo giỏi giang. Phía sau nữa là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc nguyên bộ tây trang, gọng kính mạ vàng, là dáng vẻ của một người thành đạt. Đi ở sau cùng là một nam một nữ kia, người nam cao to đẹp trai, còn người nữ xinh đẹp thời thượng. Nhìn thế nào cũng không thấy đám người này có quan hệ gì với nhau, Lưu Ái Hà không khỏi nhìn lại mấy lần.
Đi được vài bước, Lưu Ái Hà dừng lại chân —— cô đã biết chỗ nào không đúng rồi!
Mấy người vừa rồi đã nhận sai số tàu! Vé trên tay bọn họ là T3180 chứ không phải là T3160!
Thay vì lên tiếng giao ca, Lưu Ái Hà lao nhanh xuống bậc thang —— hiện tại đi gọi bọn họ hẳn là còn kịp.
“Ô ——”.
Ngay khi cô vừa bước qua bậc thang cuối cùng thì xe lửa đã xuất phát.
Xem ra những người đó đã lên xe, Lưu Ái Hà chống hai tay lên gối thở dốc, cô vừa nghĩ trạm kế tiếp cách thành phố Z không xa, chỉ mất nửa giờ đường xe, hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng phát hiện rồi xuống xe ở trạm kế tiếp.
“Cậu bị ngớ ngẩn sao?” Một giọng nói bực bội truyền đến, lạnh như băng.
Lưu Ái Hà ngẩng đầu nhìn lại —— là người thanh niên đẹp trai kia! Bọn họ vẫn chưa lên xe!
Mấy người vừa kéo hành lý vừa chạy, chàng trai mặc áo T-shirt không thở ra hơi, cười híp mắt tiếp lời: “Nhìn nhầm”.
Mặt người thanh niên đẹp trai lại càng đen hơn.
“Được rồi, đừng cãi cọ nữa, chạy mau đi”. Cô gái xinh đẹp mang giày cao gót, tốc độ không hề chậm chút nào.
“Ô ——” lại một âm thanh réo dài, xe lửa khác sắp chạy. Năm người gia tăng tốc độ, Lưu Ái Hà hướng bọn họ la to “Dừng lại”, nhưng hình như không ai nghe thấy. Không còn cách nào khác, Lưu Ái Hà đành phải chạy theo.
Tranh thủ một khắc cuối cùng, mấy người nọ nhảy lên xe lửa.
Dương Diệp đem hành lý quăng lên sàn nhà, không quan tâm mà ngồi tê liệt trên mặt đất. Hàn Giai Doanh còn tệ hơn, cô quăng luôn đôi giày cao gót, sắc mặt trắng bệch. Tần Tử Giác mở nắp chai nước rồi đưa cho cô, đang muốn nói chuyện thì có một người từ bên ngoài nhào đến.
“Ầm!”. Cửa xe đóng lại, đoàn tàu chậm rãi lăn bánh.
Từ Nhàn Thuyền đi đến đỡ người kia đứng dậy, Cao Thông nãy giờ không lên tiếng, hắn nhìn người nọ, ngạc nhiên nói: “Cô không phải là nhân viên soát vé khi nãy sao?”
“Đúng là tôi”. Lưu Ái Hà vỗ ngực một cái, lấy hơi nói: “Tôi gọi các cậu nãy giờ nhưng không ai để ý, tôi quýnh quá nên chạy theo các cậu”.
“Như vậy, chị có chuyện gì không?” Từ Nhàn Thuyền hỏi.
“Các cậu đi nhầm chuyến rồi!”. Lưu Ái Hà nói, “Vé xe của các cậu là T3180, sau 21h đêm nay mới khởi hành, khi nãy chỉ có một chuyến xe lửa xuất phát đến thành phố T, mang số hiệu T3160”.
“Vậy thì lạ thật”. Hàn Giai Doanh sau khi uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng nói lên lời: “Vé xe của chúng tôi ghi rất rõ ràng, trạm Tân Thành, ngày 25 tháng 8, 13h40”.
“Làm sao có thể!”. Lưu Ái Hà kinh hô, “Tôi vẫn soát vé từ trưa đến giờ, tôi nhớ rõ ràng là chỉ có T3160, không có khả năng nhớ lầm được!”
“Không tin chị xem thử đi”. Hàn Giai Doanh lấy vé từ trong túi đưa ra, “Đây”.
Lưu Ái Hà cầm lấy, sau đó cẩn thận nhìn, đúng là vé tàu hôm nay. Hàn Giai Doanh đưa mắt ra hiệu, mấy người còn lại đều lấy ra vé xe của mình, tất cả đều là T3180, 13h40.
“Tại sao có thể như vậy?”. Lưu Ái Hà đem 5 vé xe lật qua lật lại nhiều lần, “Vé là thật, nhưng…”
Tại sao có thể như vậy?
Không chỉ cô, trong bụng mấy người khác cũng có nghi vấn giống vậy.
“Các cậu có phát hiện là lúc chúng ta đi vào, ở cửa không có nhân viên nào sao?” Dương Diệp cẩn thận nói.
Nghe hắn nhắc tới, mọi người cuối cùng cũng cảm giác có điều bất thường.
“Còn nữa, các cậu không cảm thấy chiếc xe lửa này quá mức yên tĩnh sao?”. Cao Thông tiếp lời.
Đúng lúc này, Từ Nhàn Thuyền bỗng nhiên ngồi sụp xuống, cả người đong đưa trái phải theo đoàn tàu, mềm nhũn giống như một đống bùn. Tần Tử Giác vừa nhìn thì đã biết có chuyện gì xảy ra —— tám phần mười người kia lại đang choáng váng đầu. Chỉ là…xe lửa đi với tốc độ nhanh đến nổi làm cho Từ Nhàn Thuyền cảm thấy cực kì khó chịu như thế này sao?
Hàn Giai Doanh thấy thế liền vội vàng nói với Cao Thông và Dương Diệp mang người vào bên trong buồng xe trước đã.
Không ngoài dự liệu, bên trong không người nào, Dương Diệp nhẹ nhàng đặt Từ Nhàn Thuyền lên ghế, sau đó cởi áo vét ra rồi cuộn tròn lại để dưới đầu Từ Nhàn Thuyền, thấy sắc mặt của cậu thư giãn hơn rất nhiều, hắn do dự chút rồi mới nói: “Tôi…hình như nghe được một chút âm thanh”.
“Anh nói là …những thứ kia?”. Cao Thông trong nháy mắt khẩn trương lên.
Dương Diệp gật đầu: “Có rất nhiều người đang nói chuyệ…Đủ mọi loại người…Có người đánh bài…Trẻ con đang khóc…”
Lưu Ái Hà hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nghe cũng nổi da gà.
“Trạm kế tiếp là huyện K, hẳn rất nhanh sẽ đến thôi”. Cô an ủi. Các tuyến xe lửa sau khi khởi hành, trên căn bản trạm dừng đầu tiên đều là huyện K, lộ trình cách thành phố Z chỉ có nửa giờ đồng hồ.
Không ngờ vài người chẳng những nghe xong lại không an tâm, trái lại càng thêm lo lắng. Hàn Giai Doanh nặng nề thở dài một hơi rồi nói: “Từ khi chúng ta lên xe đến bây giờ đã được hơn một tiếng”.
“Cái, cái gì?!”.
Một bên Dương Diệp khẩn trương lấy tay bịt chặt miệng cô lại, thấp giọng quát: “Đừng la lớn!”.
Lưu Ái Hà hoàn toàn choáng váng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đầu tiên cô phát hiện vé xe lửa của mấy người này có số tàu sai, qua kiểm tra thì thấy không phải vé giả, càng không giải thích được là toa hành khách, dù thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng đến một hành khách cũng không có? Nhân viên phục vụ ở đâu? Đi nơi nào rồi? Còn nhóm người kia, vốn đã nghĩ bọn họ rất kì lạ, hiện tại đúng là mỗi người bọn họ đều thần thần bí bí mà nói gì đó. Quỷ tha ma mắt nhất là mình, bất quá là thay mặt cho chuyến xe, ở bên ngoài gọi bọn họ thì cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ…con của mình vẫn còn ở nhà trẻ chưa đón về, vì sao mình lại nhảy luôn lên xe chứ?
Theo….nhảy lên xe?
Suy nghĩ của Lưu Ái Hà bỗng nhiên dừng ở đây.
Nghĩ lại kỹ càng, thật là chính cô nhảy theo lên xe sao?
Cô vốn chỉ tính toán là ở bên ngoài xe lửa mà gọi bọn họ xuống, thế nhưng…Có người ở phía sau đẩy cô một cái…
Không sai! Cô nhớ ra rồi! Là có người đẩy cô lên xe!
Cô vẫn nhìn xung quanh, mấy người kia đều đã tự tìm chỗ ngồi xuống, ngồi rải ra nhưng vẫn trong tầm nhìn của nhau.
Sau nhiều lần đấu tranh, Lưu Ái Hà rốt cuộc cũng phải lên tiếng: “Các người…vừa nãy có người nào thấy ai đó đẩy tôi lên xe không?”
Mọi người trao đổi ánh nhìn, cuối cùng Hàn Giai Doanh nói: “Lúc đó ở bên ngoài chỉ có một mình chị”. Bọn họ thấy rất rõ ràng, bởi vì tự nhiên ở đâu nhào tới một người, bọn họ theo bản năng đều nhìn ra ngoài, sân ga trống không, một cái bóng ma cũng không nhìn thấy, cho nên bọn họ chỉ nghĩ là do chị ta chạy nhanh quá nên vấp té mà thôi.
Lẽ nào…Không phải như thế sao?
“Tôi…hình như có người ở đằng sau đẩy tôi…”. Lưu Ái Hà do dự nói.
“Tôi thề là lúc đó không có ai ở phía sau chị”. Hàn Giai Doanh nói một cách chắc chắn.
“Cái này…”
“Cao Thông nói: “Chúng ta hình như đã gặp phải chuyện kì quái”.
Từ khi lên xe lửa tới giờ, hắn vẫn tự mắng bản thân vô số lần, hắn thực sự là bị cửa kẹp đầu, bị lừa đá mà, tại sao lại muốn đi cùng chứ! Chuyện này căn bản không có chút quan hệ nào với hắn, chỉ vì Từ Nhàn Thuyền nói sẽ thả quỷ theo, hắn liền ù chạy vào cục để xin nghỉ, kết quả mới có một buổi mà đã xảy ra chuyện quỷ dị như thế, kế tiếp lại càng không biết sẽ phát sinh cái gì. Hắn thực sự còn có mạng để trở về sao? Càng nghĩ càng thấy sợ, hắn không khỏi nhích đến gần Dương Diệp. Mà Dương Diệp so với hắn cũng không tốt hơn. Bên tai Dương Diệp không ngừng nghe thấy tiếng nói chuyện, mày một lời tao một lời, thoải mái lại náo nhiệt! Thế nhưng, Dương Diệp nhìn xung quanh, trong xe trừ bọn họ ra thì không có người nào khác nữa! Những âm thanh này, đều không phải là người phát ra a! Dương Diệp thống khổ bịt kín hai tai, cuộn người lại.
Bên trong toa xe nhất thời yên lặng, qua một hồi lâu, rốt cuộc Hàn Giai Doanh không nhịn được hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”. Ngu Thánh Nhã lo lắng cho Tần Tử Giác, cô cũng vậy cho nên liền kiên quyết muốn đi theo, thế nhưng việc này cũng không có nghĩa là cô không sợ gì! Trời biết cô sợ nhất ngoại trừ chuột ra thì chỉ có ma quỷ thôi.
“Chờ”. Tần Tử Giác nhìn Từ Nhàn Thuyền cả người vô lực ở chỗ ngồi, y cau mày trả lời.
END 19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...