Edit: Sakura Trang
Người làm thầy, truyền đạo thụ nghiệp giải thích thắc mắc.
“Thiếu sư” chính là truyền thụ kiến thức cho Thái tử, kỳ thực Thái tử có lão sư riêng, nói cách khác, Thiếu sư chỉ phụ trách việc giảng bài tập hoặc giải thích thắc mắc cho Thái tử.
Không nói ‘tam công’ hay ‘tam cô’ đều là trọng thần trong triều, mỗi ngày công vụ phức tạp đã đủ mệt người, chẳng lẽ còn muốn bọn họ giành thêm thời gian để giảng giải cho Thái tử?
Sở dĩ những chức vụ này đều chỉ là những chức hàm do thánh nhân gia ân, bây giờ định ra, chính là những đại thân nòng cốt chuẩn bị cho Thái tử đăng cơ về sau.
Chính vì nguyên nhân như vậy, mọi người trong triều mới có thể xôn xao hướng đến.
Về phần Chử Dung Cẩn, nói thật, lúc y nhận được ý chỉ cũng ngớ người, nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến phiên mình làm Thiếu sư, nghe ý chỉ, Dung Cẩn mới hoảng hốt hiểu, thánh nhân là nhìn trúng tài học của mình?
Đúng vậy, bây giờ mọi người trong triều mới nhớ đến, tuy rằng hiện tại ngày ngày y đều tiếp xúc với tiền bạc, nhưng y cũng là nhất giáp Tiến sĩ chính thống, đến bây giờ cũng là Thám hoa lang trẻ tuổi nhất Huy Triêu, làm Thiếu sư cũng không có gì không được.
Về đến nhà thì nói chuyện này cho người trong nhà, mọi người tự nhiên rất vui mừng.
Hơn nữa thánh nhân thấy y mang thai nặng nề, còn ân chuẩn cho y sinh xong mới giảng bài cho Thái tử, đúng là thiên ân mênh mông cuồn cuộn.
Chờ tất cả công việc đều kết thúc, đã đến giữa tháng năm, lúc này Dung Cẩn đã mang thai tám tháng rồi, thai bụng trầm nặng, rốt cuộc tuổi tác cũng đã lớn, không đứng hay ngồi lâu được, hết cách, chỉ đành xin thánh nhân cho nghỉ lâm triều.
Lâm triều không đi, nhưng lại không thể không xử lý công vụ, xử lý không xong, không thể làm gì khác hơn là mang về nhà làm, cũng có thể miễn cưỡng không làm lỡ công việc.
Cuối tháng năm Tương gia xảy ra một chuyện lớn, Ngự Sử tham tấu lên, vạch tội tộc nhân Tương thị ở Kim Lăng lấy danh nghĩa phủ Phụ Quốc ức hiếp người dân, chiếm đoạt đất đai, cường đoạt dân nữ, bức lương làm nô, việc tấu lên, cần thẩm tra.
Ngự Sử tham tấu Phụ Quốc công Tương Lâm Lương cùng với Thượng thư bộ Hộ Chử Dung Cẩn dung túng tộc nhân, lừa trên gạt dưới, đúng là khi quân phạm thượng.
Thánh nhân không tỏ rõ ý kiến, dù sao Kim Lăng cách Dương Kinh khá xa, hơn nữa người khác không biết, nhưng thánh nhân rất rõ ràng, Tương gia chân chính có huyết thống với Phụ Quốc công đời đầu, tất cả đều ở phủ Phụ Quốc công ở Dương Kinh, Kim Lăng chẳng qua là chút đồ giả mạo.
Đây là trong triều có người muốn nhằm vào phủ Phụ Quốc công? Không đúng, là muốn nhằm vào Chử Dung Cẩn mới đúng, dù sao hiện tại ở phủ Phụ Quốc công người thực sự bị uy hiếp chỉ có Chử Dung Cẩn mà thôi, là ai đây? Lại vì sao phải tốn công tốn sức như vậy đây?
Có điều cũng nên bày tỏ thái độ, thánh nhân mệnh Hình bộ phụ trách án này lại lệnh Phụ Quốc công và Chử Dung Cẩn dâng thư trần tình.
Ngự Sử tham tấu Thượng thư bộ Hình Lâm Khê Vân quan hệ thông gia với Tương gia, theo lý nên tránh đi, giao việc này cho Ngự Sử đài hoặc Đại Lý Tự.
Nhưng thánh nhân lại nói: “Trong triều quan hệ thông gia bạn cũ vô số người, lẽ nào đều sẽ làm việc thiên tư? Thần tử của trẫm phẩm tính ra sao, trẫm rõ ràng hơn ngươi, hay là nói ngươi muốn thay mặt trẫm làm chủ triều chính? Hoặc có lẽ là trong các ngươi có người muốn thay thế trẫm chủ chính?”
Lời vừa nói ra, Ngự Sử đang nói chuyện vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội tại chỗ, xưng bản thân không có ý đó, tuyệt không có ý bất kính.
Thần tử khác thấy vậy cũng quỳ xuống thỉnh tội, thỉnh thánh nhân bớt giận.
Lâm Khê Vân là từ tầng dưới chót nhất đi bước một đi tới vị trí Thượng thư bộ Hình, xử án tra án là tay già đời, dưới sự điều tra cẩn thận của y, rất nhanh đã điều tra rõ ràng vụ án này, đồng thời bẩm tấu lên thánh nhân.
Nguyên nhân gây ra của chuyện này phải ngược dòng đến hơn năm mươi năm trước, lúc Phụ Quốc công vẫn là Thế tử Phụ Quốc công.
Khi đó Tương Lâm Lương ở trên đường đi Kim Lăng gặp chuyện cường đoạt dân nữ, lúc đó niên thiếu khí phách, cũng không nghĩ quá nhiều, đánh đuổi đám người kia đi, vốn tưởng rằng là làm chuyện tốt, ai ngờ lại bị nàng kia dây dưa.
Nói cái gì mà muốn cả đời làm nô tỳ hầu hạ hắn, Tương Lâm Lương đương nhiên không cần, cho nàng bạc, để nàng tự mình sinh hoạt.
Ai biết vài ngày sau nàng kia lại đến tận phủ, khẳng định rằng mình có quan hệ da thịt với Tương Lâm Lương.
Ngay lúc đó Thế Tử phu nhân là tướng môn hổ nữ, tâm tư giản đơn, vừa nghe chuyện này, cầm gậy đánh Tương Lâm Lương một trận, tư thế liều mạng kia doạ nàng ta, không hề kêu khóc muốn làm thiếp của Tương Lâm Lương nữa.
Có điều Tương phu nhân lại không buông tha nàng ta, nếu đã nói ra miệng muốn làm thiếp, liền bắt người viết thân khế, nàng thành thiếp thất Thế tử Phụ Quốc công, sau đó đưa người đến am ni cô ngoại ô Kim Lăng.
Bị nhốt nhiều năm, nàng kia rốt cục chịu thua, Tương phu nhân thả nàng ta về nhà, sau đó cũng gả cho người, sinh một hài tử, cuộc sống cũng coi như an ổn.
Nhưng về sau trượng phu hài tử đều chết hết, nàng đến một nhà giàu làm bà vú.
Dưới sự điều tra cặn kẽ của Lâm Khê Vân, tra ra trượng phu hài tử của nàng đều là chính nàng ta độc chết, chỉ vì lúc đó gia đình giàu có kia tìm bà vú mà trượng phu nàng ta không đồng ý nàng ta đi.
Nàng ta một người quả phụ, cuối cùng châu thai ám kết với nam chủ nhân của gia đình kia, thành ái thiếp của nam chủ nhân.
Vài năm sau đó, phu nhân nhà kia bệnh qua đời, nam chủ nhân bị nàng ta dụ dỗ không tái giá, nàng ta thì danh chính ngôn thuận tiếp quản hậu viện.
Sau đó, hai tử do nguyên phối phu nhân sinh cũng bị chết giống như nguyên phối phu nhân kia, chỉ còn lại hài tử do nữ nhân kia sinh, cuối cũng từ thứ thành đích, mà nàng ta thì quang minh chánh đại làm chính thất phu nhân.
Gia đình kia họ Từ, hiện tại giữ chức Thượng thư bộ Binh Từ Lâm chính là nhi tử nàng kia sinh ra.
Mà gia đình làm xằng làm bậy ở Kim Lăng chính là một nhà của nam tử tử y nói bậy bạ ở tân phòng của Chử Dung Cẩn ngày đại hôn.
Nguyên nhân bọn họ làm như thế, một là vì Từ gia hứa cho nhiều lợi lộc, thứ hai là trả thù Phụ Quốc công đuổi bọn họ về Kim Lăng.
Việc đến nước này, vụ án đã sáng tỏ vô cùng, Ngự Sử tham tấu cũng không thể nói gì hơn.
Lúc này đa số người tham dự đều là bình dân, nhưng đều vi phạm quốc pháp, giao cho bộ Hình xử lý là được.
Về phần Từ Lâm và Từ gia, thì cần thánh nhân định đoạt.
Kết quả phán quyết bên bộ Hình có rất nhanh, toàn bộ tội phạm đều có chứng cứ xác thực, lại đều là tội nặng, phán chém đầu, về phần những người bị hại, tịch thụ toàn bộ tài sản bồi thường cho gia đình nạn nhân.
Về phần Từ gia và Từ Lâm, thánh nhân ra quyết định, Từ gia lấy thứ làm đích, lẫn lộn tông pháp, phạt thịch thu gia tài, ba đời không được khoa khảo, Từ Lâm thân làm Thượng Thư bộ Binh, nhưng vì lợi ích bản thân hãm hại đồng liêu, cách chức điều tra, vĩnh viễn không được bổ nhiệm.
Phụ Quốc công trải qua chuyện này bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi bệnh, liền dâng tấu lên thánh nhân, thỉnh cầu phân tông.
Dưới sự chủ trì của thánh nhân, phủ Phụ Quốc công phân tách khỏi Tương thị ở Kim Lăng, không còn chút quan hệ nào với bọn họ nữa.
Từ giờ trở đi, Tương gia biến thành Dương Kinh Tương thị.
Chờ việc này xử lý xong, đã bước vào tháng sáu.
Hàn Chi Ngôn gần đến ngày sinh, đây chính là chút đầu tiên đời thứ năm của Tương gia, toàn Tương gia đều vô cùng khẩn trương.
Hàn Chi Ngôn là người Kim Lăng, phụ mẫu không kịp chạy đến, mỗi ngày Tương Gia Quân phải đi Hàn Lâm Viện điểm danh, hắn khó tránh khỏi có chút lo lắng.
May mà hiện tại Chử Dung Cẩn nghỉ ở nhà, vì vậy hai người liền làm bạn với nhau.
Chử Dung Cẩn đã sinh dục sáu hài tử, đứa thứ bảy cũng sắp xuất thế rồi, kinh nghiệm phong phú, Hàn Chi Ngôn vẫn luôn muốn sinh thêm mấy đứa, nên muốn hỏi kinh nghiệm từ Chử Dung Cẩn.
“Cha, sinh con sẽ có cảm giác gì, sao con không cảm thấy gì vậy?” Lúc này hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo, sau đó ngồi trong lương đình nghỉ ngơi.
Hàn Chi Ngôn vỗ về cái bụng mới vừa an tĩnh lại tò mò hỏi.
Chử Dung Cẩn đấm đấm sau lưng, nâng bụng mình, nhẹ nhàng nói: “Trước khi sinh sản con sẽ có cảm giác bụng trĩu đau, xương chậu cũng sẽ đau, dưới thân sẽ cảm giác nghẹn trướng, đó là hài tử đang đi xuống dưới.”
“Chờ lúc thật sự muốn sinh, sẽ cảm thấy bụng hoặc eo rất đau, nước ối vỡ sẽ càng đau hơn, đến lúc đó theo cung lui dùng lực thật dài đẩy ép xuống dưới, rất nhanh thì có thể nhìn thấy hài tử.”
“Nghe cha nói như vậy, con cảm thấy mình thực sự sắp sinh rồi, hai ngày này bụng vẫn luôn tụt xuống, hơn nữa… Có đôi khi sẽ cảm thấy rất nghẹn…” Nghe y nói như vậy Dung Cẩn liền đỡ bụng đứng lên, đi tới bên cạnh y.
Thấy cha đứng lên.
Hàn Chi Ngôn cũng đứng lên, tay nâng đáy bụng, dưới lớp áo mỏng, cái tư thế này khiến Chử Dung Cẩn rất dễ dàng nhìn thấy hình dạng cái bụng của Hàn Chi Ngôn, xác thực không còn tròn vo ở trên cao nữa, mà là rơi thành hình giọt nước.
Lại sờ sờ thai vị y, khiến y kêu rên một trận: “Ừ… Ách… Cha… Đau…” Dung Cẩn buông tay ra, nói với y: “Ừ, xem ra thực sự sắp sinh rồi, thai vị cung thuận, hai ngày này cẩn thận chút, đừng có làm động tác gì quá mạnh.”
Hàn Chi Ngôn nghe lời gật đầu.
Hai cha con đều tự quay về viện của mình.
Buổi sáng mười sáu tháng sáu, ăn sáng xong, tiễn Tương Gia Quân đi, Hàn Chi Ngôn theo thường lệ đi tìm cha, hai người nhân lúc trời không quá nóng tản bộ trong vườn.
Mới vừa đi chưa được bao lâu, Hàn Chi Ngôn đã cảm thấy nơi bụng truyền đến một cơn đau, mấy ngày nay thường có, tuy rằng vẫn cảm thấy đau, nhưng y cũng quen dần, “Ách… Hừ…” Hừ hừ hai tiếng, lại nâng bụng đã rũ xuống, đi tiếp.
Bụng của Chử Dung Cẩn hai ngày này cũng có dấu hiệu tụt xuống, có điều không rõ ràng như Hàn Chi Ngôn.
Thấy y vẫn có thể đi được, cho rằng là cung lui giả, thấy không có chuyện gì, nên cũng không nói câu nào, lại bước tiếp.
Do có nhi tức ở bên cạnh, nên Tương Thư Diễn không tiện lúc nào cũng ở bên, còn Chử Dung Cẩn thì lo lắng Hàn Chi Ngôn ở trong viện một mình sẽ nghĩ lung tung, nên luôn là hai dựng phu sắp sinh làm bạn với nhau.
Hai người đang dựa trên tháp nói chuyện, Hàn Chi Ngôn cảm thấy bụng lại căng đau, “Ư… Hôm nay hài nhi… Ách… Sao lại hư vậy? Ừ… Cha… Đau…”
Bấm tay tính toán một cái, cách cơn đau trước của y chưa tới một canh giờ, hẳn là còn sớm, nghiêng người giúp y xoa vuốt bụng, “Mẫn Chi, sắp đến lúc rồi, để Tiểu Hàn dìu con đi vài vòng, hài tử cũng xuống nhanh hơn.”
Để Tiểu Hàn đỡ Hàn Chi Ngôn đi lại trong phòng, Dung Cẩn thì nâng bụng đi ra ngoài phòng.
Phân phó từng người, trước hết để Kinh Chập đi mời Lý đại phu, Hàn Lộ đi phòng bếp nấu canh, dặn Cốc Vũ đi gọi Tương Thư Diễn đến.
Sau đó lại bảo Đại Hàn đi Hàn Lâm Viện thỉnh Đại Thiếu gia về.
Trong phòng Hàn Chi Ngôn đi chưa được hai bước đã bị hài tử trong bụng ầm ĩ không đi được, dưới sự nâng đỡ của Tiểu Hàn, giạng hai chân, hai tay chống sau lưng, ưỡn bụng về trước nhỏ giọng kêu đau.
“Ách… Tiểu nhi đừng lộn xộn… Ư… Ngoan ngoãn… Hừ… Để cha sinh con ra… A… Có được hay không…”
Thấy Dung Cẩn đi vào, tựa như tìm được người để dựa vào, khóc với y: “Cha… A… Tiểu nhi động lợi hại… Đau quá… Cha… Ách… Con đau… Ô ô ô…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...