Edit: Sakura Trang
Cuối năm Dung Cẩn và Thư Diễn hồi kinh một chuyến, chủ yếu là mang thuế về kinh nộp, chuyện này vốn không phải chức trách của y, nhưng do Đồng tri bị bệnh, Dung Cẩn nghĩ có thể trở về nhà một chuyến, liền nhận lấy chuyện này, vừa vặn Thư Diễn có thể theo đội hộ tống.
Hai người cũng mang theo Thâm Thâm đã được bốn tháng trở lại.
Cha y cũng đến thăm, Dung Cẩn nghe ông nội nói mới biết, từ sau khi mình đi, phụ thân và cha thường xuyên đến trong phủ chăm Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.
Dung Cẩn áy náy nhìn cha, “Mãn Mãn lại mang phiền cho nhà mình rồi.”
An Dương gõ đầu y, “Đứa bé này, suốt ngày nghĩ vớ vẩn thôi, cái gì mà làm phiền chứ, cháu trai của ta, làm sao lại thành phiền toái rồi! Ngược lại là nghe nói lần này con sinh sản hơi có chút hung hiểm, thân thể vẫn tốt chứ?”
Dung Cẩn an ủi: “Chẳng qua là lúc hài tử ra đời có chút bất ngờ, thân thể con thì không sao, Lý đại phu cũng đã nhìn qua, nói tình trạng của con trong lần sinh sản này còn tốt hơn lần sinh Hoan Hoan, Nhạc Nhạc nữa!”
Đại nhi tử chưa bao giờ là người biết nói dối, nếu y đã nói mình không sao thì chính là không sao rồi, lúc này An Dương mới yên lòng.
Sau đó lại nói đến chuyện của An An và Tảo Tảo, hai người này là hai đệ đệ của Chử Dung Cẩn, An An đại danh Chử Dung Thận, Tảo Tảo đại danh Chử Dung Tư.
Chử Dung Thận chỉ nhỏ hơn y một tuổi, thú thê từ năm Hưng Nguyên thứ nhất, Chử Dung Tư nhỏ hơn y bốn tuổi, đến nay chưa lập gia đình.
Nhắc tới hai người, cha y cũng than phiền theo, “Thằng bé An An kia, người không lớn, chủ ý thật lớn, lúc trước một mực không chịu lập gia đình, khó khăn lắm năm trước thú thê, hai phu phu lại ngày ngày không ở nhà, thật vất vả nhi tức sinh hài tử, lại vẫn đi mất tăm, không nhìn thấy người đâu!”
Chử Dung Cẩn thú vị công tử tên là Lâm Lương, nhỏ hơn hắn hai tuổi, cũng là một thương hộ trong kinh thành.
Người này, là Chử Dung Thân nhìn trúng, hắn cũng phí rất nhiều công sức, mới khiến người gả cho mình.
Hoàn cảnh của Lâm Lương cũng bất hạnh.
Phụ mẫu y ở lúc y mười hai tuổi liền bởi vì lúc lấy hàng, trên đường đi gặp sự cố bất ngờ tử vong, trong nhà chỉ còn mình y chèo chống cửa tiệm.
Vốn cũng không dễ, tiếc rằng lòng người tham lam, họ hàng trong nhà lại như sói như hổ, muốn chiếm đoạt tài sản phụ mẫu để lại, không thể được như ý, liền thường xuyên bịa đặt vu khống hãm hại y, nên một mực chưa lập gia đình.
Sau khi gả cho Chử Dung Thận, Tương Thư Diễn đi qua lại mấy lần giúp đỡ, lại chào hỏi qua Kinh Triệu doãn, những người này mới từ từ dừng lại.
Sau đó đệ tức* có thai cũng không ở nhà nghỉ ngơi, cứ ở trong tiệm làm việc, thiếu chút nữa sinh luôn hài tử ở trong cửa tiệm.
*đệ tức: em dâu
Sinh sản được mấy tháng thì lại bắt đầu lu bù lên, cũng không trách cha than phiền.
Nghĩ đến tính tình đệ đệ mình, chỉ đành phải an ủi cha: “Đệ đệ đệ tức đã lớn cả rồi, cứ kệ bọn chúng đi! Ngược lại là Tảo Tảo, vì sao vẫn chưa chịu lập gia đình?”
“Haizz!” Nhắc tới chuyện này, cũng là một khối tâm bệnh của An Dương.
“Còn không phải là do hai năm trước thi võ không đậu sao, Tảo Tảo liền thề, không thi đậu thì không lập gia đình.
Bây giờ tuổi nó không lớn, cũng không sao, nhưng nói một câu không hay, nếu cả đời không đậu, thì cả đời không thành gia sao?”
Dung Cẩn ngược lại là nhìn rõ, đệ đệ mình căn bản là do vẫn chưa tìm được người mình thích thôi.
“Đệ ấy cũng không nhỏ, cha cứ nghĩ thoáng đi, có lẽ là do chưa tìm được người mình thích, nếu tìm được, chắc chắn sẽ không nói như vậy.”
“Ừ! Hiện tại cha cũng không làm sao được với bọn chúng rồi, cũng may Bách Bách và Tùng Tùng nghe lời chút, cha thấy Bách Bách trong việc học ngược lại có chút giống con, còn Tùng Tùng, nó càng thích xuống ruộng với phụ thân con, Điền Điền Hỉ Hỉ cũng còn nhỏ, tạm thời không cần nhọc lòng.
Bây giờ nghĩ thì, sinh nhiều hài tử cũng không phải điều tốt, lo mãi không hết!”
Biết cha mình chỉ nói lẫy ngoài miệng thôi, Dung Cẩn cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe.
Ở thêm một lúc, An Dương cũng quay về nhà, dẫu sao đã cuối năm, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng không ít.
Chờ nhạc phụ đại nhân rời đi, Tương Thư Diễn mới vào cửa, nhìn tức phụ mặt mày ủ ê, có chút khó hiểu: “Sao vậy, bị mắng hử? Lại bày ra dáng vẻ tâm sự nặng nề như vậy?”
“Đừng nói linh tinh, chẳng qua là ta đang suy nghĩ chuyện trong nhà thôi.” Dung Cẩn lườm hắn một cái.
Tương Thư Diễn càng không hiểu: “Chuyện trong nhà? Trong phủ có chuyện gì đâu! Bên Chử gia ta cũng cho người để ý, cũng không có nghe có chuyện gì xảy ra mà?”
“Không phải, là chuyện tam đệ.” Dung Cẩn giải thích.
“Chử Dung Tư? Tiểu tử kia vẫn khỏe thây! Ngay cả sư phó hắn cũng không đánh lại hắn, binh pháp học cũng không tệ, ông nội cũng nói hắn có thiên phú, chẳng qua là do đợt thi võ lần trước xảy ra chút bất ngờ, có gì khiến ngươi phải buồn rầu vậy?”
Chử Dung Cẩn thật không muốn để ý hắn, nhưng không nhịn được than phiền với hắn: “Năm nay ta hai mươi bốn, qua năm hai mươi lăm, đã cùng ngươi thành hôn năm năm, sinh dục ba hài nhi,” Thấy mặt hắn vẫn lộ vẻ khó hiểu, thở dài, tiếp tục nói, “Tảo Tảo cũng chỉ nhỏ hơn ta bốn tuổi thôi, năm nay đã hai mươi, còn không muốn lập gia đình, chẳng lẽ không nên lo âu sao?”
Tương Thư Diễn nghe lời này, ôm lấy y, khuyên nhủ: “Mỗi người đều sẽ có duyên phận riêng, có lẽ duyên của Dung Tư vẫn chưa đến! Hơn nữa lúc ngươi và ta thành hôn cũng đều hai mươi, Dung Tư còn kém ngươi một tuổi, có lẽ sang năm nó liền lập gia đình cũng nên!”
“Chỉ mong vậy!” Dung Cẩn vẫn không quá yên tâm, nhưng cũng không thể ép buộc hắn bái đường thành thân, chỉ đành phải buông xuống.
Lúc ấy ai cũng không nghĩ đến, nhân duyên của Tảo Tảo lại liên quan đến hoàng thất! Đây là nói sau, chúng ta tạm thời để xuống không nói đến.
“Đúng rồi, tên của Thâm Thâm, ông nội đã nghĩ xong chưa?” Dung Cẩn lại hỏi một chuyện khác.
Vốn vào lúc Thâm Thâm đầy tháng sẽ có thư hồi âm, nhưng trong thư ông nội chỉ hồi âm nói suy nghĩ thêm một chút, cứ vậy liền kéo đến bây giờ.
“Hỏi rồi, như ca ca tỷ tỷ, liền gọi Tương Gia Húc, húc trong ấm áp.
Đây chính là cái tên ông nội vò đầu gãi tai nghĩ cả tháng mới ra.” Dung Cẩn cũng rất thích, “Tương Gia Húc, tên rất êm tai, ý cũng tốt, ông nội phí tâm.”
“Ừ, chờ đến tế tổ năm nay lại điền tên lên gia phả.
Đúng rồi, ngươi vào cung như thế nào?” Nghe hắn hỏi chuyện này, Dung Cẩn liền nói cho hắn biết suy đoán của mình.
“Thánh nhân không nói gì, chỉ nói năm nay làm không tệ, mấy năm tới phải chịu khổ cực rồi.
Nghe lời kia, sợ rằng phải ở Đăng Châu đảm nhiệm hai nhiệm kỳ mới có thể hồi kinh hoặc là chuyển đến nơi khác.”
Tri phủ ba năm một nhiệm kỳ, hai nhiệm kỳ là sáu năm, trong ngoài thì cũng đều là làm quan thôi, nhưng trong nhà phải làm thế nào đây, tuổi ông nội đã lớn, cũng không thể cứ để cho lão nhân gia ở nhà một mình mãi.
Dung Cẩn có chút do dự nói: “Nếu không, chúng ta mang ông nội về Đăng Châu cùng?”
Tương Thư Diễn lắc đầu một cái, “Ông nội khác ta, ta rời kinh đi ra ngoài thánh nhân sẽ không nói cái gì, bởi vì hắn biết ta không có bản lãnh gì, nhưng nếu ông nội ra kinh, chỉ sợ thánh nhân sẽ suy nghĩ nhiều.
Hỡn nữa, có lẽ ông nội cũng không muốn đi.”
“Nếu khó quá, ta liền từ cái chức võ quan này, ta còn có Huân tước trong người, Đăng Châu cách không xa, phi ngựa năm ngày liền đến, có thể chạy qua lại hai bên.” Tương Thư Diễn lại suy nghĩ một chút nói.
Dung Cẩn nghe vậy cũng không nói tốt hay không, chỉ cho Thâm Thâm bú sữa, dỗ ngủ, hai phu phu một đêm yên lặng.
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, nói với ông nội chuyện mình có thể phải đảm nhiệm hai nhiệm kỳ, và ý nghĩ muốn ông đi Đăng Châu với bọn họ.
Phụ Quốc công nói: “Bây giờ cũng chỉ là dự định của thánh nhân, chưa chắc đã thực hiện, sáu năm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Đừng vội lo lắng, chờ hai năm lại xem tình hình.
Còn ta, quy củ Huy Triêu, ta thân là Quốc Công nhất đẳng, không có chiếu là không được tùy ý ra kinh.”
Lại nói tiếp, “Ngược lại là ý tưởng của Dật An không tệ, thánh nhân đối với mấy tiểu bối như các cháu ngược lại là có nhiều tha thứ, nếu không thật sự thiếu, sẽ không quá để ý quản thúc.”
Nhưng Dung Cẩn lại cảm thấy thật xin lỗi A Diễn: “Nhưng mà, A Diễn rõ ràng… Đối với hắn cũng quá không công bằng…”
“Cháu không cần cảm thấy có cái gì, nó vốn cũng không thích những thứ mưu hoa trong quan trường, nếu không phải gặp được cháu, ngay cả những thứ này nó cũng không muốn liên quan! Không để cho nó làm quan nó còn vui hơn ấy!” Phụ Quốc công an ủi.
Tương Thư Diễn cũng ở bên cạnh gật đầu.
“Vậy chúng ta chờ một thời gian rồi bàn đi!” Dung Cẩn nhìn hai ông cháu, có chút im lặng.
Lần này về kinh thành không được bao lâu, chưa đến bảy ngày, phải trở về Đăng Châu.
Ngày quay về, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc ôm đùi Dung Cẩn và Thư Diễn, không để cho bọn họ đi, hai người mỗi người ôm một hài tử, dỗ dành hồi lâu, cuối cùng cam kết bảo bọn chúng qua một đoạn thời gian sẽ về đón đi Đăng Châu chơi, lúc này mới chịu nghe lời.
Chờ lên xe, ánh mắt Dung Cẩn đều đỏ, ôm Thâm Thâm, không nói tiếng nào.
Thư Diễn ôm chầm y, an ủi: “Chờ qua một đoạn thời gian, hài tử lớn một chút, chúng ta liền đón hài tử đến đây ở một thời gian, đừng buồn.”
Dung Cẩn nhìn hắn, mình khổ sở, chẳng lẽ hắn không khổ sở sao, khẳng định cũng là khổ sở, còn phải an ủi mình.
Nghĩ như vậy, nghĩ đến việc có người cho dù chuyện tốt chuyện xấu, luôn luôn ở bên cạnh y, Dung Cẩn không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Đi tám ngày trở lại phủ Đăng Châu, nghĩ chuyện sẽ ở Đăng Châu mấy năm, Tương Thư Diễn bàn bạc với Dung Cẩn có cần tạo chút sản nghiệp, mua một chỗ ở lớn hơn chút ở Đăng Châu không?”
Dung Cẩn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nên, mặc dù ở hậu trạch của phủ nha, nhưng ở đây không chỉ có nhà y ở, còn có Đồng tri và Thông xử, quá chật trội, qua hai năm Thâm Thâm lớn, càng ở không được, cũng đồng ý chuyện này.
Có chuyện làm thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi Tương Thư Diễn mua được chỗ ở thích hợp, lại một năm trôi qua.
Nhìn hắn vui vẻ sắp xếp nhà mới, Dung Cẩn thấy hắn thích nên cũng kệ hắn.
Tương Thư Diễn mua một trạch viện tam tiến*, cách phủ nha rất gần, chỉ cần mấy hơi thở là đến.
Tiền viện là thư phòng, gần cổng là phòng của hộ vệ, người hầu.
Nhị tiến chính là nội viện, có một vườn hoa nhỏ, tam tiến chính là chỗ ở của vú già và người làm bếp.
*trạch viện tam tiến
Năm sau mở cửa nha môn, Dung Cẩn liền dọn đến viện mới, chẳng qua hậu viện của phủ nha cũng không dời hết, nếu như lúc có công vụ bề bộn, có thể ở hậu trạch nghỉ ngơi tạm.
Sau đó Tương Thư Diễn mua một thôn trang rộng ba trăm mẫu ở ngoại thành Đăng Châu, lại đưa chút tá điền vào ở trong thôn trang.
Mà sở dĩ mua là bởi vì trong thôn trang có một suối nước nóng, Thư Diễn cho người xây dựng lại nơi đó, sau này Dung Cẩn có rảnh có thể đến đó ngâm mình, tốt cho thân thể..