Tứ Bảo Đến Ông Bố Siêu Lợi Hại


Tô Thần vừa đồng ý, các nhân viên bán hàng đã tranh nhau đi thay quần áo cho các bé.


Hôm nay bốn bé con cũng ngoan một cách lạ thường, mặc cho người ta bế đi.


Ôn Thất Thất thấy có nhiều người thích các bé như vậy cũng không nói gì.


Rất nhanh.


Bốn bé đã thay xong quần áo.


Khi nhân viên bế các bé ra, mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên.


Nhị Bảo và Tứ Bảo giống như hai búp bê Barbie đáng yêu, mở to đôi mắt nhìn Tô Thần và Ôn Thất Thất cười.


Chiếc nơ bướm màu hồng nhấp nhô theo từng chuyển động, quần áo có gắn vài chiếc sequin lấp lánh, nhưng không quá nhiều, vừa đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người.


Vốn dĩ các bé đã xinh xắn như búp bê ngọc, bây giờ trông giống hệt như những em bé bước ra từ trong tranh.


Còn Đại Bảo và Tam Bảo.


Hai bé trai mặc áo sơ mi nhỏ, khoác thêm áo ghi-lê cùng quần tây trắng, nơ bướm càng làm các bé thêm phần bảnh bao.

Các bé dường như biết mình vừa được mặc đồ mới, ngồi nghiêm chỉnh, không khóc không nháo.


Dáng vẻ nghiêm túc của các bé lại khiến mọi người bật cười.


Đây là tổ hợp hoàn hảo của hoàng tử nhỏ và công chúa nhỏ.


Nhìn một lần thôi cũng không thể rời mắt.


Thậm chí có người còn nảy ra ý định muốn bắt cóc bốn bé con đi.


Chị béo vẫn cười tươi nhất: “Tôi đã nói rồi mà, các bé mặc vào trông đẹp lắm.



Trong đám đông, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán:

“Cái này… là nhan sắc thật ư?”

“Tôi ghen tị quá!”

“Sao con tôi không được như thế này? Huhu!”

“Tôi có thể bế các bé đi không?”


“Muốn bế quá đi mất.



Các bé cưng chẳng quan tâm đến tiếng ồn ào xung quanh, trong mắt chỉ có Tô Thần và Ôn Thất Thất.


Đại Bảo và Tam Bảo nhìn chằm chằm vào Ôn Thất Thất.


Còn Nhị Bảo và Tứ Bảo thì nhìn Tô Thần mà cười.


Nhìn thấy cảnh này, tim Tô Thần lại đập lỡ một nhịp.


Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần và cũng từng chịu không ít lần “tấn công” bởi độ dễ thương của các bé.


Nhưng Tô Thần vẫn không thể kìm lòng.


Dễ thương quá rồi phải không?

Anh muốn trở thành nô lệ của các bé con mất thôi.


Bây giờ bảo anh làm gì anh cũng sẵn sàng.


Ôn Thất Thất cũng có chút ngơ ngác, từ trước đến nay cô luôn coi các bé như những đứa trẻ bình thường.


Cô vẫn nghĩ, việc thấy các bé dễ thương chỉ là do cô là mẹ nên mới cảm nhận như vậy, cho nên cô chưa bao giờ để ý nhiều.


Nhưng hôm nay.


Cô thực sự bị các bé “đốn tim”.


Ôn Thất Thất nhanh chóng bước lên đón Đại Bảo và Tam Bảo.


Tô Thần cũng tiến lên bế Nhị Bảo và Tứ Bảo.


Cả gia đình sáu người đứng đó, ôm hôn và nâng niu nhau.


Nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, các bé thì đáng yêu.


Những người trong cửa hàng đều nhìn mà ghen tị đến phát khóc:

“Không được, không được, tôi cũng phải mua bộ quần áo này cho bé nhà mình.



“Tôi cũng đi, đắt thì đắt, nhưng dễ thương quá mà!”

“Tôi nói ‘ghen tị’ nhiều đến mức mệt rồi.



“Trên đời sao lại có gia đình đẹp như tiên thế này?”

Cửa hàng mẹ và bé có cửa kính trong suốt.


Lúc này, bên ngoài có một cô gái đang livestream, cầm điện thoại phát trực tiếp bên ngoài cửa hàng.


“Chào mọi người, hôm nay tôi đang ở thành phố Ninh Châu, hiện tại, tôi đang livestream trong một trung tâm thương mại lớn…”

Chưa kịp dứt lời, màn hình livestream đã tràn ngập bình luận: “Chủ kênh, nhìn phía sau kìa!”

“Phía sau? Ở đâu vậy?”

Chủ kênh mỉm cười đáp lại.


“Trong cửa hàng phía sau kìa!”

“Cô nhìn xem, ở đó có bốn bé con đúng không?”

“Ôi trời, các bé đáng yêu quá!”

“Họ là người mẫu của cửa hàng sao? Cửa hàng đó ở đâu? Tôi muốn vào mua đồ!”

Chủ kênh quay đầu lại, qua tấm kính không nhìn rõ lắm.


Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến nhan sắc của bốn bé con.


Các bé đang được một cặp vợ chồng trẻ bế.


Cặp đôi quay lưng lại phía chủ kênh, vừa khéo bốn bé con lại quay mặt về phía cô ấy.


Cô ấy đã thấy bốn bé.



“Ôi trời ơi!”

Cô gái dễ thương làm chủ kênh không kìm được mà thốt lên.


Tuy nhiên, chẳng ai trong số các fan để ý đến phản ứng đó, họ chỉ nhìn thấy các bé con.


“Chủ kênh, mau vào xem đi!”

“Tôi muốn ngắm các bé thật gần!”

“Được rồi, tôi sẽ vào ngay đây.



Chủ kênh vội vàng dọn dẹp đồ livestream, cô ấy nhận ra rằng, nhờ mấy bé con này mà lượng fan trong phòng livestream vốn ít ỏi của cô ấy đã tăng thêm mấy vạn người chỉ trong tích tắc.


“Đúng là các bé dễ thương vô đối mà!”

Cô gái cảm thán.


Vài phút sau, khi cô ấy bước vào cửa hàng mẹ và bé, các bé con đã không còn ở đó.


Chủ kênh ngơ ngác hỏi: “Mấy bé con đâu rồi?”

“Ồ, cô nói bọn họ à? Họ đi rồi.

” Chị béo đáp lại rất chuyên nghiệp.


Chủ kênh gãi đầu: “Đi rồi sao? Sao tôi không thấy nhỉ?”

“Cửa hàng của chúng tôi có hai cửa, cô vào từ cửa này, còn họ đã đi ra từ cửa kia rồi.



“Ồ…”

Chủ kênh gấp gáp: “Cảm ơn, để tôi đi tìm!”

Đây là “vũ khí” hút fan mà.


Bằng mọi cách cô ấy phải thuyết phục được bố mẹ các bé để quay thêm vài đoạn video.


Trong khi đó, ở phòng livestream, đã có người quay lại đoạn video về các bé.


Mặc dù hình ảnh không rõ nét, nhưng khi được chia sẻ lên mạng, video vẫn được lan truyền với rất nhiều lượt chia sẻ.


Và tất cả những điều đó, Tô Thần và Ôn Thất Thất đều không hay biết.


Sau khi ra khỏi cửa hàng.

Ôn Thất Thất định bước đi.


Tô Thần liền nắm tay cô: “Em định đi đâu vậy?”

“Về nhà.



Ôn Thất Thất có chút bối rối.


Tô Thần cười khẽ: “Về nhà ngay à?”

Ôn Thất Thất nghi hoặc nhìn Tô Thần: “Còn mua gì nữa sao?”


“Đi dạo chứ, Thất Thất, em không thích đi dạo à?”

Hôm nay Tô Thần đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng Ôn Thất Thất đi dạo cả ngày rồi.


Dù sao, đây cũng là điều mà các cô gái thích nhất.


Câu hỏi này khiến Ôn Thất Thất sững lại.


Cô nhớ lại trước đây, khi cô còn chưa làm mẹ, mỗi lần đi dạo cùng bạn bè, cô luôn là người chạy khỏe nhất.


Không ai trong hội chị em có thể so với cô.


Cô có thể đi cả ngày trên đôi giày cao gót mà không mệt.


Từ khi nào cô đã quên mất thú vui đi dạo nhỉ?
Chắc là từ khi cô mang thai các bé.


Ôn Thất Thất cười gượng: “Ừ, thích chứ.



“Vậy thì đi thôi, muốn đi bao lâu thì đi, anh và các bé sẽ theo em, đừng lo lắng.



Ôn Thất Thất cảm thấy mũi mình cay cay.


Cô cuối cùng đã hiểu ý nghĩa của việc Tô Thần nói hôm nay sẽ đưa cô đi dạo.


“Anh… là đến đây chỉ để đi cùng em thôi sao?”

Tô Thần lại ngẩng đầu lên, thói quen của anh là xoa nhẹ mái tóc của Ôn Thất Thất.


Anh nhận ra, Ôn Thất Thất dường như cũng đã quen với hành động này.


Tô Thần rất hài lòng.


Trong mắt của Ôn Thất Thất vẫn còn một giọt nước mắt.


Tô Thần sao có thể nỡ để cô khóc?

Anh mỉm cười nhẹ nhàng: “Cảm động rồi chứ? Vợ ơi, mau để anh ôm một cái nào.



Nói rồi, Tô Thần dang rộng vòng tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận