Tứ Bảo Đến Ông Bố Siêu Lợi Hại


Ôn Thất Thất suốt cả ngày đều không yên lòng.

Từ sau khi sinh con, cô chưa từng rời xa chúng lâu đến vậy.

Trong tiết học cuối buổi chiều, cô bạn thân Thẩm Mộng Dao ghé đầu qua hỏi: "Thất Thất, cậu sao thế? Cả buổi cứ lơ đễnh thôi."

Thẩm Mộng Dao là bạn thân từ hồi trung học của Ôn Thất Thất.

Sau khi học lại một năm, Mộng Dao mới cùng ngành với cô, vừa khéo khi Ôn Thất Thất nghỉ học để sinh con, họ lại có cơ hội học cùng nhau.

Cô ấy cũng là người duy nhất biết lý do Ôn Thất Thất nghỉ học là để sinh con.

"Không, không có gì đâu."

Ôn Thất Thất có chút bối rối.

Thẩm Mộng Dao thương cảm thở dài: "Thất Thất, cậu không thể cứ thế này mãi được.

Hay là, tìm một người bố khác cho bọn trẻ đi?"

Ôn Thất Thất lập tức lắc đầu.

Trước kia cô đã không định tìm, bây giờ Tô Thần trở về, lại càng không định tìm nữa.

"Tại sao chứ? Cậu xem, cậu quay lại trường đã gây chấn động cỡ nào, bây giờ cũng có nhiều đàn ông không quan tâm việc cậu có con mà."

Ôn Thất Thất không nghe thấy những gì Thẩm Mộng Dao nói, cô chỉ nghĩ về Tô Thần, khuôn mặt không hiểu sao đỏ ửng lên.

Thẩm Mộng Dao thấy lạ: "Thất Thất...!đừng nói là cậu có đàn ông rồi nhé?"

Ôn Thất Thất hoảng hốt lắc đầu: "Không có, sao có thể chứ?"


"Thế sao mặt cậu đỏ lên? Không được, tan học tớ sẽ theo cậu về nhà!"

"Không cần đâu..."

"Tớ chưa từng gặp con của cậu mà, Thất Thất, bọn trẻ cũng nửa tuổi rồi, chẳng lẽ cậu không cho tớ nhìn chúng à?"

Thấy Ôn Thất Thất định từ chối, Thẩm Mộng Dao nhanh chóng ngắt lời: "Trừ khi, cậu đúng là giấu đàn ông rồi!"

Ôn Thất Thất đành bất lực, không còn cách nào khác đành để mặc Thẩm Mộng Dao.

Sau khi tan học, Thẩm Mộng Dao mua vài món đồ chơi nhỏ rồi theo Ôn Thất Thất lên xe buýt.

Trên đường đi, Ôn Thất Thất nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định nhắc nhở Thẩm Mộng Dao: "Mộng Dao, lát nữa vào nhà cậu đừng ngạc nhiên quá đấy."

"Haha, được rồi tớ biết rồi.

Nhưng mà Thất Thất, cậu có thể nói cho tớ biết không, rốt cuộc là ai có sức hấp dẫn lớn đến mức khiến cậu nguyện ý sinh con thế? Ngày đó cậu đột nhiên nghỉ học, rồi lại bất ngờ nói là có thai, tớ rất tò mò, người đàn ông đó phải đẹp trai cỡ nào mới may mắn thế chứ?"

"Anh ấy không phải là người của tớ!"

Ôn Thất Thất đỏ mặt phủ nhận.

Nhận ra mình vừa nói gì, cô vội vàng lắc đầu: "Mộng Dao, không chỉ có vậy đâu, còn một chuyện nữa tớ chưa nói với cậu..."

"Chuyện gì thế?"

"Tớ...!thực ra tớ..."

Ôn Thất Thất lắp bắp nửa ngày, vẫn không nói nên lời.

Trước đây cô chỉ nói với Thẩm Mộng Dao là mình mang thai, nhưng chưa từng kể việc cô mang thai bốn đứa con.

Về sau cũng không đề cập đến nữa, nếu Thẩm Mộng Dao thấy bốn đứa trẻ...

Ôn Thất Thất không dám tưởng tượng cảnh đó.

"Thôi, đến đó cậu sẽ biết."

Thẩm Mộng Dao bĩu môi: "Thần thần bí bí."

Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa nhà.

Trong nhà có mùi thức ăn thơm phức, Thẩm Mộng Dao nuốt nước bọt: "Cô giúp việc nhà cậu nấu ăn ngon thật, xem ra tớ sắp có phúc lắm rồi."

Thẩm Mộng Dao nhanh nhẹn tiến lên gõ cửa.

Bên trong, dì Lý đang chăm sóc bọn trẻ, Tô Thần thì đang đeo tạp dề nấu ăn.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Thần lập tức đặt đũa xuống, chạy ra mở cửa: "Thất Thất, em về rồi?"

Thẩm Mộng Dao: ???

Nghe thấy giọng đàn ông, cô giật mình.

"Thất Thất, cậu còn dám lừa tớ, trong nhà quả nhiên có đàn ông!"


Rồi cô thấy Tô Thần.

Tô Thần, cao 1m8, dáng người khỏe khoắn, cơ bắp rắn chắc, đặc biệt là nụ cười dịu dàng đến tận đáy mắt.

Thẩm Mộng Dao bỗng cảm thấy tim mình đập mạnh.

Nhìn chiếc tạp dề không hề hợp với khí chất của Tô Thần, cô ấy cảm giác sắp bị mê hoặc đến nơi.

Người ta nói đàn ông biết nấu ăn là đẹp trai.

Quả nhiên không sai!

Nhưng mà, anh chàng này nhìn còn trẻ, chắc khoảng hai mươi tuổi.

Ôn Thất Thất không phải là tìm một người trẻ thế này chứ?

"Không đúng!"

Thẩm Mộng Dao lắc đầu: "Đây không phải là đàn ông của cậu đúng không? Là em trai? Hay họ hàng xa?"

Nghe Thẩm Mộng Dao hỏi, Ôn Thất Thất hơi mở miệng, nhưng lại không biết phải giới thiệu Tô Thần thế nào.

Thẩm Mộng Dao tưởng mình đoán đúng.

Cô ấy cười tươi: "Quả thật là vậy hả?"

"Thất Thất, anh chàng này đã có bạn gái chưa?"

Mắt Thẩm Mộng Dao đã trở thành hình trái tim.

Ôn Thất Thất ngẩn người, nhìn Thẩm Mộng Dao với chút ghen tị.

Cô không vui liếc Tô Thần một cái.

Đều tại Tô Thần, đẹp trai quá làm gì?

Bị trách móc, Tô Thần cũng chỉ bất lực cười.

Đây là bạn của vợ tương lai sao? Không ngờ vợ tương lai còn ghen với cả bạn nữa chứ, haha.


Tô Thần thuận thế mở cửa, cười nhẹ: "Anh không phải em trai của Thất Thất, anh chính là đàn ông của cô ấy!"

Nghe câu nói bá đạo này, trái tim hình sao của Thẩm Mộng Dao liền tan vỡ.

Nhưng sau khi hụt hẫng một chút, cô ấy lại vui vẻ trở lại.

"Thất Thất, đàn ông của cậu đẹp trai quá!"

Dù không thể có được anh ấy, nhưng bạn thân của cô có được là vui rồi.

Ôn Thất Thất đứng đằng sau dần dần mặt đỏ bừng, cuối cùng lại thêm chút đỏ ửng kỳ lạ:

"Đã nói là không phải đàn ông của tớ mà."

Vừa dứt lời, Tô Thần thuận thế đưa tay vuốt lên đầu cô.

"Đừng động đậy."

Ôn Thất Thất không dám nhúc nhích, mắt mở to nhìn Tô Thần tiến lại gần.

Chỉ một lát sau, Tô Thần nhẹ nhàng gỡ một chiếc lá khỏi tóc cô: "Trên đầu em có dính lá."

Ôn Thất Thất lại sững sờ.

Tô Thần ngày càng biết cách trêu chọc cô, còn có người ngoài ở đây nữa.

'Người ngoài' Thẩm Mộng Dao cười ghen tị: "Ồ! Còn nói không phải đàn ông của cậu."

"Thất Thất, mặt cậu đỏ bừng rồi kìa!"

“Ghen tị quá đi mất, phải làm sao đây? Anh đẹp trai, anh còn người anh em nào đẹp trai như anh không giới thiệu cho em với?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận