Tứ Bảo Đến Ông Bố Siêu Lợi Hại


Ôn Thất Thất liếc Tô Thần một cái, sợ rằng anh sẽ nhận ra cô đang hồi hộp, liền bước nhanh đi: “Không hề.”

Giọng Ôn Thất Thất có chút hờn dỗi.

Cả nhân viên phục vụ cũng không nhịn được cười: “Anh giỏi thật đó, nửa năm quen cô Ôn mà tôi chưa bao giờ thấy cô ấy ngại ngùng.”

“Nhiều người đàn ông đến đây hỏi xin số điện thoại của cô Ôn lắm, trong đó có không ít những anh chàng ưu tú, nhưng cô ấy đều không thèm để ý.”

“Thật vậy sao?”

Tô Thần nhìn theo bóng lưng của Ôn Thất Thất, trong đầu có chút suy nghĩ.

Không cho ai số điện thoại, chắc là chờ mình đây mà?

Sau khi mua sữa bột xong, sáu người cùng đi ăn trưa.

Ôn Thất Thất đứng trước cửa nhà hàng Tây, nhìn vào bên trong một chút, rồi quay lại phía quán mỳ gần đó.

“Ăn mỳ nhé?”

Tô Thần mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay Ôn Thất Thất và kéo cô đi ngược lại.

“Tô Thần, anh làm gì vậy?”

Chỉ khi đến cửa nhà hàng Tây, Tô Thần mới trả lời: “Anh muốn ăn bít tết mà.”

Anh vừa thấy hành động nhỏ của Ôn Thất Thất.

Rõ ràng là rất muốn ăn bít tết, nhưng vì con, vì tiền mà cô cố kìm nén.

Người phụ nữ này sao lại biết suy nghĩ cho người khác như vậy chứ? Nhớ đến việc Ôn Thất Thất từng là một cô gái giàu có, Tô Thần cảm thấy đau lòng.

Ôn Thất Thất giữ nét mặt nghiêm túc, mặc dù sáng nay họ đã kiếm được tám nghìn tệ, nhưng sau khi mua sữa bột, chẳng còn lại bao nhiêu.

“Tô Thần, chúng ta còn phải nuôi các con...”


“Anh biết, anh biết mà.

Anh sẽ lo cho bọn trẻ, em có tin anh không?”

Nhìn vào đôi mắt kiên định của Tô Thần, Ôn Thất Thất hơi sững lại.

Không biết vì sao, cô bỗng gật đầu thật mạnh:
“Tin.”

“Vậy là được rồi.

Đi nào, ăn bít tết thôi.

Tiền hết anh có thể kiếm, em không cần phải tiết kiệm giúp anh đâu.”

Trong lòng Ôn Thất Thất tràn đầy cảm động.

Hai người dắt bốn đứa bé vào nhà hàng Tây, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người:

“Wow, nhìn kìa, mấy bé dễ thương quá!”

“Là sinh tư hả? Tuyệt vời thật!”

“Ôi trời, bố mấy đứa bé cũng đẹp trai quá, yêu quá đi mất!”

“Nhìn kìa, chắc là mẹ của chúng đây.

Anh chàng này đúng là có sức hút, trẻ như thế mà đã có cô gái này sinh con cho rồi.”

Nhân viên phục vụ cũng đầy phấn khích khi đến gần Tô Thần và Ôn Thất Thất:
“Xin hỏi hai người có muốn gọi set ăn cho cặp đôi không ạ?”

“Có!”

“Không...”

Tô Thần và Ôn Thất Thất trả lời cùng lúc.

Nghe tiếng “có” đầy chắc chắn của Tô Thần, mặt Ôn Thất Thất lập tức đỏ bừng.

Còn câu “không” vừa buột ra khỏi miệng cô thì như mắc kẹt trong cổ họng.

Nhân viên phục vụ chứng kiến cảnh này, chỉ cảm thấy như mình vừa bị nhét đầy thức ăn cho chó—đúng kiểu bị nhét một cách thô bạo.

Hai người này, đang công khai âu yếm nhau à? Cô phục vụ phải nhịn cười vì cả hai đều quá đẹp đôi, khiến người ta nhìn mà vui mắt.

“Thưa anh chị, vừa nãy quản lý nhà hàng đã đặc biệt dặn dò, nếu hai anh chị đến đây dùng bữa, set ăn cho cặp đôi sẽ được giảm nửa giá ạ.”

“Thật sao?”

“Vâng ạ, vì các anh chị có bốn bé sinh tư, quản lý nhà hàng rất thích nên dành riêng cho anh chị ưu đãi này.”

Tô Thần cười hì hì.

Không ngờ các bé lại có tác dụng như vậy.

“Thất Thất, em thấy sao? Nếu em không muốn ăn thì chúng ta có thể gọi món khác...”

“Ăn!”

Ôn Thất Thất suy nghĩ một chút rồi gật đầu, chỉ là giọng ngày càng nhỏ hơn.


“Vậy thì ăn.

Nhân viên ơi, dẫn chúng tôi vào bàn nhé.”

Nhân viên phục vụ cười tươi: “Vâng ạ, tôi có thể bế bé được không?”

Những bé dễ thương thế này, bế một cái chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.

“Tất nhiên rồi.”

Bọn trẻ được yêu thích như vậy, Tô Thần và Ôn Thất Thất cũng rất vui.

Cô phục vụ suýt nhảy cẫng lên vì sung sướng, lập tức đến bế Đại Bảo.

Các nhân viên phục vụ khác xung quanh nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Này, chị ơi, tôi cũng có thể bế được không?”

“Em cũng muốn bế nữa!”

Các nhân viên nghĩ chắc chắn Ôn Thất Thất là người quyết định, nên họ không thèm hỏi ý kiến Tô Thần.

Ôn Thất Thất gật đầu.

Chỉ trong nháy mắt, xe đẩy đã trống trơn.

Nhân viên phục vụ đều đang ôm bốn bé, vui vẻ dẫn họ đến chỗ ngồi.

Cuối cùng.

Họ đã chọn cho Tô Thần và Ôn Thất Thất một chỗ ngồi xung quanh còn trống nhiều bàn, và còn cẩn thận dịch bàn lại gần hơn.

“Anh chị cứ dùng bữa thoải mái nhé, chúng em sẽ chăm sóc các bé.”

“Ơ, thế này thì phiền quá.”

Tô Thần có chút ngại ngùng.

Các nhân viên phục vụ lập tức lao nhao:

“Không có đâu ạ!”

“Chúng em rất sẵn lòng chăm sóc các bé.”


“Bé cưng dễ thương quá, em cũng muốn lấy vía để sinh những bé đáng yêu thế này.”

Họ nói vậy rồi, Tô Thần cũng không tiện từ chối.

Có nhân viên phục vụ chăm sóc, Tô Thần không lo lắng các bé sẽ gặp nguy hiểm.

Hiếm khi có được khoảng thời gian riêng tư với Ôn Thất Thất, anh cảm thấy rất vui.

Ôn Thất Thất cúi đầu, không dám nhìn Tô Thần.

Trước đây, khi có các bé, cô còn có thể dùng bọn trẻ để chuyển hướng sự chú ý.

Giờ đây, khi các bé đã chơi đùa ở gần đó, cô càng cảm nhận rõ ánh mắt nóng bỏng của Tô Thần, nóng đến mức trái tim băng giá của cô như tan chảy.

“Anh...!anh nhìn gì vậy?”

Phát hiện Tô Thần cứ nhìn mình không rời mắt, Ôn Thất Thất cảm thấy bối rối.

“Nhìn em đẹp mà.”

“Dẻo miệng!”

Ôn Thất Thất bối rối đến mức không biết phải đặt tay ở đâu.

May mắn thay, set ăn cho cặp đôi của họ đã được mang lên.

Hai phần bít tết, hai phần trái cây, hai ly nước và một phần đồ ăn nhẹ.

Vì đang căng thẳng, Ôn Thất Thất không nghĩ ngợi gì mà cầm ngay một ly nước lên uống.

Vừa uống, cô lập tức khẽ kêu lên: “Á.”

Tô Thần lo lắng hỏi: “Sao thế, sao thế? Có chỗ nào khó chịu à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận