Sau một tháng, ngoài việc Lê Hành dọn vào phòng ngủ dành cho khách và ngủ chung giường với Giản Thư thì cuộc sống của hai người không có nhiều thay đổi.
Dù sao thì họ cũng không thể được coi là một cặp tình nhân thực sự, đương nhiên họ sẽ không nghĩ đến việc mệt mỏi khi ở bên nhau.
Tình trạng của Giản Thư bây giờ lúc tốt lúc xấu, tuy rằng bác sĩ tâm lý đã mấy lần đề cập đến việc bệnh nhân đang dần dần hồi phục, nhưng ngày thường tâm tình của anh thường xuyên không tốt, nhiều đêm anh còn mất ngủ, không tiện làm Lê Hành thức giấc, chỉ có thể nhẹ nhàng nhích lại gần, cố gắng chiếm lấy một chút ấm áp.
Cả hai người đều biết rõ chuyện Giản Thư có thể mang thai, nhưng đều vô tình hay cố ý tránh né, như thể chỉ cần không nói ra thì sự tình sẽ không xảy ra.
Hai người đêm đó say khướt, hành sự xong liền ngủ luôn, ngày hôm sau uống thuốc không biết có tác dụng hay không, Lê Hành hoàn toàn không chắc chắn chuyện này.
Thậm chí hắn không biết nếu thật sự có con, Giản Thư sẽ phản ứng thế nào.
Có lẽ bởi vì dây thần kinh này ngày nào cũng căng thẳng, nên sáng hôm đó, khi Giản Thư lần đầu tiên lảo đảo chạy vào phòng tắm nôn mửa, Lê Hành đã có một cảm giác thư thái không thể giải thích được.
Rồi hắn nhớ đến một câu, đời trước trồng cây để đời sau hưởng bóng mát, quả là hơi mỉa mai.
Giản Thư có kinh nghiệm của lần trước, tự nhiên anh nhận thức được cơ thể mình đã thay đổi như thế nào.
Thế là cả hai bỏ qua bước mua que thử thai mà đi thẳng vào vấn đề tìm bác sĩ kiểm tra.
Mặc dù đàn ông mang thai đối với sự phát triển của khoa học đã trở thành điều có thể xảy ra, nhưng vẫn chưa trở thành một chuyện đương nhiên trong mắt thế nhân.
Bệnh viện thậm chí còn không chuẩn bị phòng riêng để chẩn đoán, điều trị và kiểm tra cho thai phụ, Lê Hành không cách nào tưởng tượng, thời điểm đó, trong vô số ánh mắt chỉ trích từ bên ngoài, một thân một mình đi cấy túi mang thai, một thân một mình đi làm sinh kiểm, một thân một mình đi phá thai, đến tột cùng Giản Thư đã gom hết bao nhiêu dũng khí.
Lê Hành liên lạc với một người bạn làm ở bệnh viện tư nhân, tìm một bác sĩ chuyên về nam khoa ở đó, ra giá cao và mời đến nhà để kiểm tra cho Giản Thư, vì hắn nghĩ như vậy sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giản Thư mặc cho hắn an bài, không nói nửa lời với sự xuất hiện của đứa trẻ - thực ra, từ lúc phôi thai thông báo sự tồn tại của nó, Giản Thư đã không còn thời gian để lo lắng chuyện khác.
Phản ứng ban đầu của thai kỳ rất dữ dội, trong ngày đầu tiên, anh đã nôn năm, sáu lần, không riêng gì đồ ăn mà đến cả nước uống cũng cảm thấy buồn nôn, ngay cả đặt cơm trắng trước mặt, anh cũng ngửi ra mùi lạ.
Sau khi nôn mửa, anh bắt đầu đau dạ dày, như thể những vết thương cũ trong dạ dày cũng bắt đầu tái phát.
Giản Thư đau đến toát mồ hôi lạnh, nằm trên giường cả ngày, cả người không khỏe, khi không thể chịu đựng được liền bắt đầu cắn chặt răng, phát ra âm thanh khe khẽ, Lê Hành nghe được liền cảm thấy hoảng hốt.
Vị bác sĩ đã hẹn trước đợi Giản Thư bị dằn vặt cả một ngày rồi mới khoan thai mà đến, lần đầu tiên chỉ lấy máu mang về xét nghiệm, ngày hôm sau liền xách một túi lớn dụng cụ đến cửa.
Mang thai được 4 tuần rưỡi, quả nhiên là lần đó, thật sự là trúng số độc đắc.
Ưu tiên hàng đầu của Lê Hành lúc này là hỏi ý kiến bác sĩ cách để giảm bớt những phản ứng mang thai thời kỳ đầu đang hành hạ Giản Thư, kết quả lại bị đối phương lạnh lùng ném lại một câu, nếu không như vậy, chỉ có con đường sẩy thai.
Lê Hành: "..."
Lời này hoàn toàn không phải vô căn cứ.
Ấn theo tình trạng thể chất hiện tại của Giản Thư, nếu đi kiểm tra, e rằng sẽ cách xa mức tiêu chuẩn tận 108.000 dặm.
Lúc anh phá thai đã làm tổn thương túi thai, hơn nữa bởi vì là mô cấy nên các chức năng của cơ thể không thể tự chữa trị những tổn thương ở trên đó, nói cách khác, khi thai bắt đầu phát triển thì vết thương cũ trên túi thai có nguy cơ bị vỡ ra.
Việc sử dụng thuốc chống trầm cảm lâu dài phải gián đoạn, vậy thì sau này trầm cảm phát triển tới mức nào là chuyện không ai nói rõ được, mà việc tồn dư thuốc trong cơ thể cũng có thể dẫn đến thai nhi bị dị tật.
Ngay cả khi thoát khỏi những điều trên, ốm nghén vẫn là một vấn đề nan giải.
Bởi vì dạ dày đã bị cắt bỏ, chế độ ăn uống hậu phẫu cũng không đủ cẩn, phản ứng của giai đoạn đầu thai kỳ hơi dữ dội một chút cũng có thể khiến bệnh dạ dày cũ tái phát - điều này hai người họ đã cảm nhận được ngay từ ngày đầu tiên.
Bác sĩ giải thích rất nhiều hậu quả có thể xảy ra nếu kiên trì giữ thai, nhưng vẫn nghiêm túc thực hiện siêu âm B đầu tiên cho Giản Thư, in hình chụp, đóng dấu và giao cho Lê Hành rồi rời đi.
Trước khi đi, bác sĩ chỉ yêu cầu hai người quyết định càng sớm càng tốt, nếu không muốn giữ đứa nhỏ lại thì thừa dịp thai nhi còn nhỏ mà phá thai, như vậy thì tổn hại về thể xác và tinh thần đối với cơ thể mẹ sẽ ít hơn.
Lê Hành thực sự đã có chủ ý, nhưng hắn không biết mở miệng thế nào.
Giản Thư vẫn đang tập trung để đối phó với phản ứng của thai kỳ, đối với vấn đề này vẫn không nói lời nào.
Chỉ là, sau khi bác sĩ ra về, anh liền tự giác dừng thuốc trị trầm cảm, kiên quyết từ chối với lý do không thể uống thuốc khi bụng đói.
Trong lúc đó, anh chỉ miễn cưỡng ăn được non nửa bát cháo nhỏ trong như nước trắng, khi ăn cũng ép chính mình không được nôn, nhưng chỉ nửa tiếng sau lại nôn ra.
Cũng không biết có tiêu hóa được chút nào hay không.
Cuối cùng, Giản Thư đã hoàn toàn mất đi sức lực.
Lúc đầu, anh còn có thể đỡ bồn rửa mặt mà nôn mửa, nhưng sau đó chỉ dựa vào Lê Hành dìu đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng yên, cuối cùng dìu cũng dìu không được mà trượt mạnh xuống, cả người mềm như không xương, ngồi bệt dưới đất đỡ bồn cầu nôn đến tan nát cõi lòng, nhưng chỉ có thể phun ra một ít dịch vị.
Lợi dụng khoảng trống, anh dựa vào cánh tay của Lê Hành thở dốc, bụng đau đến toát mồ hôi lạnh, thấm ướt cả bộ đồ ngủ dính lên người khiến cho hơi lạnh len vào từng kẽ xương.
Nhìn thấy người như vậy Lê Hành chỉ cảm thấy trong lòng có ngàn vạn gai nhọn, từ lúc quyết định đồng hành cùng Giản Thư đến hôm nay, hắn chưa bao giờ hối hận như thế này.
Nếu sớm biết như vậy, hắn tình nguyện để Giản Thư không bao giờ biết được tâm ý của hắn, tình nguyện đêm đó mình có thể săn sóc, tiêu sái mà buông tay Giản Thư, để anh rời đi, mà không phải vì chấp niệm của bản thân mà ép buộc anh đi đến bước đường kia.
Chung quy lại hắn có thể nhìn anh từ xa, không gây thêm bất kỳ tổn hại nào cho anh, nhưng tại sao hắn lại không thể kiểm soát được dục vọng nắm giữ anh?
Bữa tối vẫn là cháo, Giản Thư vẫn chưa ăn vô, nhưng nhất định muốn "ăn tối" cùng với Lê Hành, Lê Hành trực tiếp mang phần cháo của mình vào phòng ngủ, ngồi ăn ở cái bàn nhỏ bên cạnh giường, Giản Thư ngồi đối diện, trên đùi đắp thảm, nâng ly nước đường glucose gian nan uống từng ngụm.
Ngay lần thứ ba đối phương không nhịn được muốn nôn, cuối cùng Lê Hành cũng bị tự trách dưới đáy lòng ép vỡ, nhẹ nhàng chén đũa lên bàn, nói với Giản Thư: "Đứa nhỏ này, không cần nữa.
Cậu chịu khổ nhiều rồi."
Hắn không dám nhìn vào mắt của Giản Thư, hắn sợ phải nhìn thấy đôi mắt bi thương của anh.
Nhưng tình yêu dành cho Giản Thư khiến Lê Hành không muốn khoan dung cho những cơn đau hành hạ trên cơ thể anh một phút nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...