Tại thời điểm Cố Khâm ra trận được ba tháng, đến lúc này Tú Nương cũng bởi vì bắt đầu lộ bụng mà phát hiện bản thân đã mang thai.
Nàng ngồi trên giường mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn cái bụng nhô ra của mình, cuối cùng ngây ngốc quay qua nhìn Bình thẩm hỏi "Không phải ta chỉ ăn hơi nhiều thôi sao? Như thế nào từ béo lên lại thành có thai thế này?"
Bình thẩm rất có kinh nghiệm mà đặt vào tay nàng đĩa nhỏ đựng đầy trái cây khô mềm dẻo, thật hiển nhiên nói "Là nữ nhân, ai cũng phải có cả thôi."
Nhìn đĩa nhỏ trong tay, bỗng Tú Nương cảm thấy thật thèm, rón một quả táo khô cho vào miệng, vừa chóp chép nhai vừa nói "Vậy nhưng Bình thẩm cũng là nữ nhân nha."
Rất muốn cho nàng một cái liếc mắt khinh bỉ, vậy nhưng Bình thẩm vẫn nhịn xuống không làm ra hành động không tốt đó.
Bà không để tâm nói "Đó là vì ta chưa hành phòng qua."
Thế nên mới nói, vẫn là không nên tùy ý làm bậy.
Tú Nương cũng biết điểm dừng, nàng sẽ không hỏi sâu hơn quá khứ của người khác.
Vừa ăn vừa đưa tay chọt chọt cái bụng tròn tròn của bản thân, nàng tò mò hỏi " Vậy trong đây sẽ có một đứa nhỏ sao?"
"Đúng vậy.
Nhưng cũng có thể sẽ là hai." Bình thẩm ngồi cạnh cửa sổ khâu một cái yếm nhỏ cho trẻ con, bà vừa làm vừa đáp.
Kinh ngạc nhìn cái bụng mới to như cái tô của bản thân, thì ra trong đó thật có một đứa bé sao.
Bỗng nàng bật cười nói "Nếu vậy nhất định là một đôi long phụng thai! Nam hài sẽ giống Cố Khâm, còn nữ hài sẽ đặc biệt giống ta! Lớn lên đều sẽ thật dễ nhìn nha!"
Từ đầu đến cuối Bình Thẩm đều không nói gì mà chỉ im lặng nghe tất cả ảo tưởng của nàng.
Bà sẽ không nói năm đó mẫu thân nàng cũng từng như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ hạ sinh mình nàng.
Việc Tú Nương có thai các cô nương trong Tụ Hoa Phường đều biết rõ, chỉ có những người làm công thuê từ bên ngoài là không biết.
Bào thai đã đến tháng thứ bảy, bụng càng lúc càng lớn.
Mời đại phu đến xem, dưới ánh mắt của Bình thẩm nàng như ý có một đôi song thai, chỉ là chưa biết được có phải long phụng thai hay không thôi.
Lan Hương hôm nay xuống bếp làm cho nàng một nồi canh hầm để bồi bổ.
Mắt nhìn bụng nàng càng ngày càng lớn, khẩu phần ăn cũng càng lúc càng nhiều.
Lan Hưng cũng chỉ cười dịu dàng đặt tô canh xuống bàn, ân cần hỏi "Dạo này khí trời lạnh lẽo, Tú Nương không cảm thấy không khỏe ở chỗ nào chứ?"
Sắc mặt Tú Nương hồng hào, bên ngoài lại khoác thêm áo chòang ấm áp, vừa nhìn đã biết được chăm sóc rất tốt.
Múc một chén canh hầm ấm nóng, nàng vừa uống vừa nói "Vẫn rất ổn.
Hai đứa nhỏ trong bụng cũng rất ngoan, không quấy đạp gì hết."
Thấy nàng vẫn vô tư như vậy, Lan Hương không khỏi hỏi ra lo lắng trong lòng mình "Vậy người có định nói cho Cố đại nhân biết không?"
Động tác múc canh của nàng thoánh dừng, đến cuối cùng cũng chỉ thở dài nói "Ta chưa biết.
Ta mong bản thân hiểu nhầm, nhưng lại sợ mọi thứ đầu là sự thật."
"Cũng chỉ đợi sinh xong rồi tính.
Dẫu sao chiến trận nơi biên cảnh cũng chưa thể kết thúc ngay." nàng nói tiếp.
Vào một ngày tuyết còn rơi, trời còn mang giá lạnh.
Tụ Hoa Phường đóng cửa hai ngày, Tú Nương dưới sự mong ngóng của mọi người mà hạ sinh một đôi long phụng thai.
Còn tên cho hai đứa nhỏ, trước đây nàng chỉ kịp nghĩ ra một chữ 'Tưởng'.
Tưởng trong tưởng nhớ, nhớ nhung.
Sinh vào thời tiết lạnh lẽo như vậy không tốt, sức khỏe của Tú Nương cũng bởi thế mà bị ảnh hưởng.
Vào một đêm trước khi lập xuân, Bình thẩm đem theo Tiểu Niệm nửa đêm gõ cửa mua thuốc.
Chỉ là không ngờ đến trở về được nửa đường lại bị một đám người chặn lại.
Bọn họ có ba nam tử tráng kiệt dáng vẻ bất thiện, ở phía sau là một phụ nhân.
Phụ nhân kia oán độc nhìn bọn ho, cuối cùng không biết bà ta nghĩ đến gì mà nói "Đánh lão bộc kia, nhưng đừng đánh chết.
Còn con nha đầu kia thì rạch mặt cho ta, để ta xem muốn vào kỹ viện kiếm tiền, không có mặt đẹp thì tiểu tiện nhân ngươi dùng gì để kiếm."
Ba kẻ kia chia nhau ra, hai người bọn họ biết có chuyện không tốt liền muốn chạy đi, chỉ là một già một trẻ đứng trước ba tráng hán không là gì cả.
Bình thẩm bị túm lấy đánh đập, cơ thể già nua của bà hứng chịu đau đớn nhưng miệng không thốt lên lời kêu rên nào.
Vậy nhưng bên tai là tiếng hét thảm của Tiểu Niệm, một đứa nhỏ phải chịu đau đớn như vậy, lòng bà như bị từng nhát rạch qua.
Giống như cảm thấy thời gian đã đến, phụ nhân kia cười đắc ý nói "Được rồi, dừng tay đi."
Ba tráng hán kia dừng tay lại, chẳng mấy chốc bọn họ đã khuất mình trong bóng đêm.
Bình thẩm bò đến chỗ Tiểu Niệm.
Tiểu cô nương nằm trên đất ôm mặt, máu theo kẽ tay chảy ra, từng tiếng nấc nghẹn như bảy tỏ đau đớn nàng chịu.
Vậy nhưng Bình thẩm không dám chần chừ, bà nói với Tiểu Niệm "Tiểu Niệm, ngươi nhanh đến tiểu viện xem tiểu công tử cùng tiểu tiểu thư."
Tiểu Niệm không đáp lại, vậy nhưng nha đầu ấy run run đứng dậy, rẽ vào một con ngõ mà chạy đi.
Còn Bình thẩm, bà mang theo thân đầy thương tích của mình mà chạy trở về.
Đợi khi về đến, trước mặt bà chỉ có lửa lớn ngập trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...