Ở phía trước, vị quan cả người chính khí nghiêm nghị.
Ở phía dưới, phụ nhân cả người đầy vết bỏng rộp cùng cháy sém.
Trong gian phòng tối chỉ có một bàn và hai ghế, hai người đối diện nhau trong nhất thời đều im lặng.
Cuối cùng vị quan kia khô khan lên tiếng trước "Lý An Bình, ngươi...!nói rõ đầu đuôi sự tình cho ta nghe đi."
Ánh mắt Bình thẩm chỉ đăm đăm nhìn mặt bàn, thanh âm bà đều đều như chẳng mang theo cảm xúc gì mà thuật lại.
"Gần một năm trước có một vị tự xưng là Lý tiểu thư đến tìm bà chủ Hoa của chúng ta.
Nhưng từ đầu bà chủ đã phát hiện đây là một phu nhân đã có trượng phu, vậy nhưng trong lời nói cùng hành động của nàng ấy đều hướng về Cố Thừa Tướng."
"Do một lần cơ duyên xảo hợp mà bà chủ của chúng ta từng được diện kiến Hoàng Hậu.
Sau lần gặp mặt vị Lý phu nhân kia thì nàng liền cảm thấy hai người có dáng dấp tương tự nhau, nhưng chuyện này không phải chuyện tốt gì nên cũng chỉ có hai chúng ta biết."
"Mãi đến mấy ngày gần đây sức khỏe của bà chủ không tốt, nàng chỉ có thể đau yếu nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Ta vì nàng đêm hôm đi bốc thuốc, nhưng chẳng ngờ trên đường về lại bị vài tên côn đồ say rượu chặn lại, tiểu nha đầu đi cùng ta cũng bị thương.
Đợi đến khi ta chật vật chạy về thì Tụ Hoa Phường đã cháy, cửa sau có một gã làm công bị sát hại, bà chủ cũng bị một dao đâm tới rồi chôn thân trong biển lửa."
Lời nói của bà chẳng thể diễn tả nổi tình cảnh khi đó, cơn đau mà Tú Nương phải chịu cũng không thể nào dùng lời miêu tả ra.
Ánh mắt bà chết lặng nhìn vị quan trước mặt, từng chữ như muốn nghiền qua kẽ răng mà phát ra "Con dao được dùng làm hung khí đó ta nhận ra.
Đó là trưởng tử Lý gia - Lý Tuân năm đó làm ra để tặng muội muội mình nhân ngày cậo kê, chỉ là nàng chê thứ này quá sắc bén, không nhận."
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi vai vị quan kia vốn cứng rắn như bàn thạch lại run rẩy từng hồi, âm thanh cũng nghèn nghẹn gọi bà "An Bình, muội..."
Bình thẩm không muốn nghe, bà nhìn thẳng vào mắt huynh trưởng mình mà nói "Gia huấn Lý gia trước giờ công tư phân minh, mong Lý đại nhân giải oan này cho Hoa Tú, bà chủ của Tụ Hoa Phường."
Đôi mắt bà trở nên đục ngầu, thanh âm mang theo đau đớn mà thì thào "Nàng chết rất đau đớn, còn nhiều tâm nguyện chưa được như ý."
Lý Tuân nhìn muội muội mình biến mất nhiều năm nay lại xuất hiện, nhìn bà gần như phát điên mà đến đây tố cáo nữ nhi cùng phu nhân mình.
Rốt cuộc là chuyện của nữ nhi nghe đáng sợ hay muội muội trở về kinh hỉ.
Đến cuối cùng Lý Tuân chỉ có thể nói "Muội cùng ta trở về gặp phụ thân đi.
Chuyện này ta sẽ làm rõ ràng."
Ánh mắt Bình thẩm nhìn vào huynh trưởng trước mặt mình, bà đột nhiên hừ lạnh nói "Thứ ta không dám trở về.
Ta chỉ sợ bước vào Lý phủ rồi lại chẳng thể bước ra."
Bà đứng dậy khỏi ghế, hướng cửa mà rời đi, trước lúc đi cũng chỉ để lại một câu "Hi vọng Lý đại nhân minh xét, thanh liêm tra án, không vì tư tình giấu đi công chính."
Đợi khi Bình thẩm trở về đống phế tích bị cháy rụi của Tụ Hoa Phường thì thái dương đã lên đến đỉnh đầu, bà gọi Lan Hương đến rồi dặn dò "Ngươi đưa mọi người đến điền trang ngoại thành của bà chủ, trước mắt cứ ở đó."
Lan Hương nhìn nơi mình đã sống gần nửa đời người nay chỉ còn là phế tích, lại nhớ đến người ra đi, nàng ấy đau lòng hỏi Bình thẩm "Vậy còn Tú Nương thì sao?"
Trong thoáng chốc bà im lặng, mãi đến khi Lan Hương nghĩ sẽ tìm một mảnh bảo địa tốt để an táng nàng thì lại nghe bà nói "Dưới điền trang có một hầm băng, chúng ta giữ nàng lại.
Đợi ngày nàng tâm viên ý mãn, lòng không bồi hồi nhân thế lại đưa nàng đi an nghỉ."
Nghe được lời này, Lan Hương kinh nghi nhìn bà.
Vậy nhưng đáp lại nàng ấy là sự kiên định cùng không xoay chuyển.
***
Lý Tuân mang tâm tình nặng như Thái Sơn đè xuống mà trở về, như mọi ngày phu nhân ôn nhu lại niềm nở đón hắn trở về.
Lại chẳng hiểu sao nhìn nụ cười kia bản thân lại thấy lạnh lòng.
Lý phu nhân tươi cười đến trước mặt trượng phu mà cẩn thận cởi áo choàng bên ngoài xuống, bà ôn thanh nói "Hôm nay chàng hẳn là rất bận rộn.
Khi phụ thân nghe nói có người đánh trống Đại Lý Tự kêu oan thì một mực ngồi trong thư phòng đợi chàng trở về, khuyên mãi cũng không chịu rời đi.
Chàng nếu không có việc gấp thì mau qua chỗ lão nhân gia người, bằng không lão nhân lại ngoan cố không đi nghỉ ngơi."
Ánh mắt rũ xuống che đi cảm xúc, Lý Tuân chỉ tùy tiện đáp lại một tiếng rồi đi đến thư phòng.
Chẳng biết là chuyện gì, mãi đến đêm khuya Lý phu nhân mới thấy trượng phu trở về.
Bà muốn giúp trượng phu thay y bào ra để nghỉ ngơi thì lại bị né tránh "Phu quân, chàng sao vậy?"
Không đáp lại sự nghi hoặc của bà, Lý Tuân chỉ nói "Ngày mai ta đưa nàng đến Đại Lý Tự lãnh hình.
Còn chuyện của Hoàng Hậu, ta cùng phụ thân sẽ vào cung diện thánh, dâng tấu rõ ràng.
Mọi chuyện xong xuôi sẽ từ quan về quê."
Trước ánh nhìn khiếp sợ của Lý phu nhân, Lý Tuân kiên định xoay người rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...