Ngày đó, Cố Khâm vẫn còn là công tử Cố phủ, Chu Hưng Đế chỉ là hoàng tử An Chử, còn Lý Hoàng Hậu mới chỉ là tiểu thư Lý phủ.
Bọn họ người là hoàng thân, người lại là con cháu trọng thần, vốn đã định sẵn là sẽ có một ngày lựa chọn phải cùng thuyền.
Lý tiểu thư năm đó là một tiểu cô nương, là cháu gái của Thượng Thư Hình Bộ, chưa kể phụ thân nàng còn là Thị Lang.
Con cháu trọng thần, có thể nói nàng ta chính là cô nương mà bất cứ hoàng thân quốc thích nào cũng muốn lấy.
Mà Lý tiểu thư cũng như bao thiếu nữ cùng tuổi khác, trong thâm tâm nàng ta cũng có một hình bóng ái nhân.
Người nàng ái mộ tính tình trầm ổn, dung mạo lại xuất chúng, tài năng hơn người.
Đó là một nam nhân tốt nhất thiên hạ, trong kinh thành này cũng có rất nhiều cô nương muốn được gả cho đối phương.
Tự thấy hai nhà vốn có họ hàng thân thích, Lý Tinh Liên cảm thấy nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Vị trí thiếu phu nhân Cố phủ dù thế nào cũng là nàng.
Chỉ là nhiều lúc quyền lực luôn được ưu tiên, Lý phu nhân nhìn nữ nhi mình dụng tâm dưỡng dục, giọng điệu nghiêm khắc mà khuyên nhủ.
"Tinh Liên à, con còn trẻ người non dạ, chưa hiểu rõ thế sự ngoài kia.
Mọi chuyện vẫn là nghe mẫu thân sắp xếp, ta chỉ muốn tốt cho chúng ta, nào có thể hại con được."
Chiếc khăn lụa thêu uyên ương trong tay chưa kịp tặng đi bị nàng vo đến nhàu nhĩ, khóe mắt đỏ lên mà rấm rứt "Nhưng mà mẫu thân, ta chỉ thích Cố biểu ca thôi."
Hàng mày Lý phu nhân nhíu lại, bà nắm tay nữ nhi mà nói "Tinh Liên, con sao có thể hèn mọn như thế."
Trước ánh mắt ngờ vực của nữ nhi, bà nói tiếp "Cố gia suy cho cùng cũng chỉ là một quyền thần, Cố Khâm tương lai cũng chỉ có thể là một Thừa Tướng.
Nhưng hoàng tử An Chử thì khác, bệ hạ chỉ có hai hoàng tử.
Nhị hoàng tử là con của Hoàng Hậu, tương lai sẽ kế vị.
Nếu con có thể gả cho hoàng tử, tương lai con chính là Hoàng Hậu."
Ánh mắt đầy tham vọng của Lý phu nhân nhìn vào mắt nữ nhi mình, như muốn đem mọi tham vọng quyền lực của bản thân nhen nhóm trong lòng nàng.
"Tinh Liên, con muốn sau này chỉ là một nhất phẩm phu nhân sao? Bề ngoài thì cao quý, nhưng bước vào cung cấm kia, trước những nữ nhân có xuất thân thậm chí còn kém cỏi hơn con, con lại phải quỳ xuống hành lễ sao?"
Vào giây phút đó, lòng của Lý Tinh Liên sinh ra một ý nghĩ.
Nàng ta không muốn phải quỳ xuống trước ai.
Thân phaạn nàng ta sinh ra đã cao quý hơn nhiều người, nàng ta sao có thể hèn mọn quỳ trước mặt ai.
Nàng ta muốn làm mẫu nghi thiên hạ, vạn dân kính ngưỡng, triều thần cung phụng.
Từ đó nàng chia ra một ánh mắt để nhìn vị hoàng tử mà Cố thiếu gia theo làm thư đồng.
Đợi ngày cập kê, nàng ta như ý nguyện gả cho hoàng tử An Chử lúc này đã là Thái tử Chu Hưng.
Chỉ là thâm tâm vẫn còn một người.
Nhưng năm dài tháng rộng qua đi, nàng từ Thái tử phi lên làm Hoàng Hậu.
Còn nam nhân đó vẫn một mình lẻ bóng, nàng ta lại thấy tự đắc.
Hẳn là trong lòng hắn cũng có nàng ta, bởi vậy nhiều năm như thế mới không thú thê.
Còn nàng ta, giờ đây chính là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ, khó có thể chạm đến.
Mãi cho đến một ngày, một nữ nhân ở thanh lâu phàm tục xuất hiện.
Nàng xinh đẹp hiếm có, ngay cả hoàng thượng nàng ta dụng tâm bao năm cũng phải nhung nhớ.
Huống chi là một Cố Khâm luôn cô đơn lẻ bóng.
Nàng ta hận nữ nhân này! Chỉ là một ả nữ nhân thấp kém hèn mọn, vậy mà lại dám dụ dỗ người nàng ta để ý.
Cố Khâm nàng ta có thể không có được, nhưng hắn cưới ai là do nàng ta chọn.
Đêm đó ở Săn Xuân tại Đại Minh Sơn, Lý Hoàng Hậu dùng Bách Hoa Tửu để mời Thừa Tướng.
Vốn là nhìn vật nhớ người, nhưng ai biết trong rượu có thuốc.
Đêm đó Cố Khâm chật vật rời đi, dù có đau đớn khó chịu thế nào vẫn khước từ tất cả.
Nhưng cũng không vấn đề gì, chỉ cần hắn rời khỏi nữ nhân kia rồi thì tất cả đều dễ xử lý.
***
Lý Tinh Liên rời đi từ cửa sau, ở hẻm sau có một xe ngựa đã đợi sẵn, mà bên cạnh có một gã người làm dáng điệu khúm núm lại nịnh nọt nhìn nàng.
Đôi môi dưới mạng che mặt câu lên ý cười châm chọc, một túi tiền nặng trịch được nàng đưa ra.
Gã ta tham lam đưa tay đến nhân, vậy nhưng vừa đưa tay đến thì nàng ta đã thả túi tiền ra.
Túi tiền rơi xuống đất, gã ta cúi người xuống nhặt.
Bỗng phía sau xuất hiện một hộ vệ ẩn mình trong bóng tối, ánh sáng lạnh lóe lên, một dao hạ xuống mà kết túc một sinh mệnh hèn mọn.
Một ánh mắt cũng không biến đổi, Lý Tinh Liên bước vào xe ngựa, thanh âm lạnh nhạt lại hờ hững ra lệnh "Không cần dọn dẹp đâu, cứ để cho bọn họ kinh nghi một trận đi."
Dẫu sao có tra cũng sẽ không tra được đến trên đầu nàng, mà có tra được thì đã sao.
Nàng ta là mẫu nghi thiên hạ, dưới một người, trên vạn người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...