Việc cầu phúc ở hoàng miếu không thể gián đoạn, vậy nên việc nạn dân phương nam chạy nạn tới kinh thành, phải mãi đến khi Chu Hưng Đế trở về mới biết được.
Trong tay là quyển sổ con sơ lược về sự tình mà Thừa Tướng trình lên, hoàng thượng cẩn thận đọc qua một lần.
Từng câu chữ tuy giản lược nhưng vẫn có thể vẽ ra khung cảnh lúc đó đau thương ra sao.
Đặt sổ con xuống, hàng mày Chu Hưng Đế cau chặt, hắn ta biết rõ trong triều trắng đen lẫn lộn, lại nói nước trong quá ắt không có cá.
Chỉ là hắn ta không ngờ đến đám tham quan đó lại có thể che dấu chuyện này.
Nếu chuyện này được trình lên sớm, triều đình cho quan sai mang theo cứu trợ xuống phía nam thì tình trạng đã không như vậy.
Dưới kia, Cố Thừa Tướng thấy hoàng thượng đã xem xong sổ con thì chấp tay khom người thưa "Hiện tại thần đã dựng nơi tạm trú ngoài thành cho nạn dân, về phần lương thực thì các hộ kinh doanh trong thành đã quyên góp, mở quầy phát cháo."
Coi như có thể tạm thời giải quyết vấn đề nạn dân trước mắt.
Chu Hưng Đế đưa mắt liếc nhìn chúng thần ngay hàng thẳng lối đang im thin thít bên dưới.
Hắn ta hừ lạnh nói "Sao vậy? Bình thường không phải ai cũng một bụng thi thư sao? Bây giờ đến lúc dùng đến sao không thấy ai lên tiếng hả?"
Theo từng tiếng chất vấn của hoàng thượng thì thần tử bên dưới càng cúi thấp đầu, nhất là quan lại Hộ Bộ, đầu đã muốn giấu vào ngực luôn rồi.
"Tham Tri Hình Bộ Thẩm Hà, ra lĩnh lệnh!" Chu Hưng Đế hừ lạnh một tiếng, hắn ta cao giọng hô.
Một vị quan đứng hàng tam phẩm bước ra, chấp tay quỳ giữa đại điện, thanh âm hồn hậu lại nghiêm nghị "Thần, Thẩm Hạ xin nghe chỉ dụ!"
"Trẫm lệnh ngươi lập tức xuống phương nam, điều tra rõ ngọn nguồn xem là kẻ nào lớn gan che giấu sự tình! Nếu bắt được quan viên có hành vi phạm phải luật nặng, trực tiếp tiền trảm hậu tấu!" hoàng thượng dứt khoát hạ lệnh.
Những mệnh lệnh liên tiếp được hạ xuống, các vị quan lĩnh lệnh làm việc, mãi đến chính ngọ mới có thể hạ triều.
Trước khi rời đi, Chu Hưng Đế liếc nhìn Thừa Tướng đương triều lạnh lùng cương nghị đứng ở hàng đầu.
Mày nhíu lại đầy thâm ý, cuối cùng cũng không gọi người lại nói chuyện mà trực tiếp rời đi.
***
Sau khi hạ triều, Lục Cảnh Minh mang sắc mặt nhợt nhạt vốn định rời đi, nhưng mới được nửa đường thì bị một cung nhân ngăn lại.
Cung nhân hành lễ cung kính nói "Lục đại nhân xin dừng bước, Hoàng Hậu có lời mời ngài."
Sắc mặt gã ta thoáng biến, cuối cùng chỉ có thể đi theo cung nhân đến Phụng Nghi Điện.
Trong Phụng Nghi Điện cung nhân đã lui hết, bên trong chỉ có hoàng hậu mặc phượng bào uy nghiêm cùng một phụ nhân mặc phục sức của nhất phẩm phu nhân.
Hai người sắc mặt không tốt, đợi khi Lục Cảnh Minh vào hành lễ "Thần, tham kiến Hoàng Hậu."
Khi nhìn đến phụ nhân đoan trang kia thì khóe môi nhất thời co rút run rẩy gọi một tiếng "Tỷ tỷ."
Phụ nhân nghe gã ta gọi mình thì hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ đoan trang nhưng lời nói ra lại đầy châm chọc "Ngươi còn biết ta là tỷ tỷ ngươi a.
Những điều ta dạy cho ngươi thật không biết đi đâu hết rồi hả? Vậy nhưng chỉ việc cỏn con là đưa một nha đầu Lục gia lên giường của Cố Khâm mà làm cũng không nổi! Đúng là vô tích sự!"
Lục Cảnh Minh ngoài kia oai phong bao nhiêu thì trước mặt hai nữ nhân này lại không dám nói gì, gã ta cũng không dám phản bác.
Lý Tinh Liên ngồi trên cao rũ mắt nhìn cữu cữu mình, nàng ta lạnh nhạt nói "Cữu có biết là, ta bây giờ trong mắt Thừa Tướng đã không còn uy tín nữa hay không.
Chỉ khổ cho người đưa rượu là ta đây, vốn chỉ muốn nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Lý phu nhân đó ý mà hừ lạnh nói "Vậy nhưng đám vô dụng các ngươi lại không biết đón lấy."
Lục Cảnh Minh chỉ dám im lặng, gã ta biết lần này là bản thân sai sót.
Nếu lúc đó chỉ cần một nữ nhi của gã ta thành công thì sẽ không đến bước đường này.
Vậy nhưng đây chưa phải việc quan trọng nhất.
Lý Tinh Liên bỗng nhiên hỏi "Bệ hạ phái ai xuống phía nam?"
"Là Thẩm Hà." Lục Cảnh Minh mím môi nói.
Cả đại điện rơi vào cảnh yên tĩnh, mãi lúc sau nàng ta mới nói với cữu cữu mình "Đưa tin về phía nam, rễ tơ vô dụng thì chặt bớt đi, giữ lại gốc rễ để bảo toàn."
Thái dương gã ta chảy xuống mồ hôi lạnh, Lục Cạnh Minh đáp một tiếng rồi rời đi.
Đợi khi trong điện chỉ còn lại mẫu nữ hai người, Lý phu nhân mới hỏi nàng ta "Tinh Liên, việc của Cố Khâm người muốn giải quyết thế nào?"
Đôi mắt vốn như sao trời ánh lên màu u tối ngoan độc, nàng nói "Dù sao cũng thành công một nửa.
Cứ để Lục Liên Mai cùng nha đầu ngu xuẩn Lục Yên kia giải quyết đi."
Lý phu nhân hiểu ý nữ nhi nhà mình, Lục Yên ngu xuẩn, Lục Liên Mai lại là kẻ điên.
Bọn họ bây giờ cùn quá hóa liều, không gì không dám..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...