Tú Bà Và Quan Gia


Ngày mùng sáu tháng giêng là ngày mọi người quay trở lại với công việc của bản thân, Cố Khâm cũng phải quay lại làm việc, sáng sớm tinh mơ thượng triều, xử lý sự vụ ổn thỏa xong lại hạ triều.
Chỉ là sau xự việc ngày đầu năm của hắn và mẫu thân thì các quan lại trong triều đều cho hắn ánh mắt khác nhau.
Dù là đồng tình hay không đồng tình, từ châm chọc đến giễu cợt.

Tất cả đều có cả, nhưng hắn không để ý.
Bọn họ suy cho cùng cũng không phải là hắn.
Đầu năm mới cũng chẳng có chuyện lớn gì phải giải quyết, chẳng mất bao lâu đã hạ triều.

Chu Hưng Đế cho người giữ hắn lại nói chuyện.
Hàng mày luôn mang ý vị hòa nhã như chẳng bao giờ giận của hoàng đế nay lại nhíu lại "Cố Khâm, trẫm không biết giữa ngươi và Cố phu nhân đã xảy ra chuyện gì.


Nhưng mẫu tử liền tâm, lại nói chữ hiếu làm đầu, trẫm không đồng ý với cách làm này của ngươi."
Trước lời trách cứ ẩn ý đó của Chu Hưng Đế, Cố Khâm chọn giữ im lặng, hắn không muốn có tranh cãi với bề trên.
Nhất là khi đây từng là người hắn nghĩ đối phương là hảo hữu hiểu rõ mình nhất.
Suy cho cùng cũng là hắn ảo tưởng, một bề trên như hoàng thượng sao có thể hạ mình để thấu hiểu một bề tôi cơ chứ.
Thứ bề trên thấu hiểu là thế lực của Cố gia, sự tương trợ và lợi ích có được.
Thấy hắn vậy nhưng lại không đáp lại mình, Chu Hưng Đế tức giận mà gằn giọng "Vì một nữ nhân hèn mọn, ngươi đường đường là một Thừa Tướng quyền cao chức trọng lại làm đến nước này.

Liệu ngươi có nghe những người ngoài kia nói gì hay không?"
"Bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu.

Giờ thì hay rồi, tiếng xấu muôn đời, có rửa cũng không sạch!" nói đến cuối cùng, hoàng thượng tức giận đến khó nhẫn nhịn mà vỗ mạnh thư án.
Bình tĩnh chấp tay cúi người, Cố Khâm không nặng không nhẹ nói "Dẫu cho thần có tiếng xấu đồn xa muôn đời, nhưng thần tự thấy mình không thẹn lòng với Hoàng Thượng, với dân chúng Đại Hưng.

Còn về mẫu thân thần, thần không muốn nhắc đến bà ấy nữa."
Mọi lời khuyên răn như dã tràng xe cát, Chu Hưng Đế nghẹn một hơi trong ngực, cuối cùng cũng chỉ rít qua kẽ răng một câu "Cút! Ngươi cút đi cho trẫm!"
Cố Khâm thi lễ "Vậy thần xin cáo lui." dứt lời hắn liền quay lưng rời đi.
Ra khỏi Ngự Thư Phòng là nền đá lạnh lẽo xám ngắt, trên bầu trời là ánh nắng dịu nhẹ ấm áp.

Như hai thái cực, thế nhưng lại cùng tồn tại.
"Cố đại nhân sao lại đứng đây?" Lý Tinh Liên mang theo cung nhân từ xa đi đến, nàng ta thấy hắn thì ôn tồn cười hỏi.

Thấy nàng ta đi đến thì hắn khom người hành lễ "Thần thỉ an Hoàng Hậu."
Hoàng hậu khẽ nâng hắn dậy "Cố đại nhân không cần đa lễ như vậy đâu.

Dẫu sao ta và Hoàng Thượng đều cùng ngài lớn lên, có thể nói là thân bằng hữu thuộc."
Thoáng tránh khỏi tay nàng ta, Cố khâm nói "Dù như thế thì đạo quân thần vẫn phải giữ."
Làm như không thấy động tác của hắn, hoàng hậu chỉ cười nói "Nào có đến nỗi như Cố đại nhân nói vậy chứ."
Cố Khâm không muốn dây dưa lâu, hắn nói "Hẳn là Hoàng Hậu đến tìm bệ hạ, nếu như vậy thì thần cũng không giữ chân người lại lâu."
Nói rồi hắn tránh sang một bên nhường đường cho nàng ta.
Thấy hắn như vậy, Lý Tinh Liên cũng chỉ có thể đi trước một bước.
Bước vào Ngự Thư Phòng, các cung nhân nhất tề hành lễ, hô "Thỉnh an Hoàng Hậu."
Nàng ta đi qua cung nhân mà vào nội điện, mắt thấy Chu Hưng Đế sắc mặt nặng nề không vui thì thân thiết đấm bóp cho đối phương.
Ân cần hỏi han "Là ai chọc bệ hạ giận đến như thế?"
Hàng mày nhíu chặt của hoàng thượng thoáng giãn ra, thở ra một hơi trọc khí, thanh âm phiền não nói "Còn có thể là ai ngoài Cố Khâm cơ chứ."
Hoàng hậu hiểu rõ nên không hỏi thêm, nàng ta chỉ nói "Mọi rắc rối đều có cội nguồn, bệ hạ cứ giải nguồn cơn gây ra phiền não của người là được rồi."

Một câu này như đuốc sáng trong sương mù, Chu Hưng Đế nắm lấy tay hoàng hậu mà cười nói "Nàng nói không sai, đều tại trẫm quan tâm quá ắt loạn mà."
***
Mùng sáu là ngày tốt để mở cửa, hôm nay Tụ Hoa Phường cũng không ngoại lệ.
Từ ban chiều các cô nương đã nhao nhao chuẩn bị cho một năm mới, một điều mới.
Hy vọng năm nay làm ăn phát đạt!
Cũng chỉ có bà chủ như Tú Nương là nhàn nhã tản mạn, Tử Nhi thấy nàng là miệng lại ngứa "Bà chủ à, người nhìn chúng ta tân tân khổ khổ cày cấy ra tiền cho người mà người không có chút trăn trở nào sao?"
Ngón trỏ khẽ niết cằm Tử Nhi, nàng cười ngả ngớn trêu ghẹo "Thật xin lỗi, ta thế nhưng rất thoải mái nha! Tâm một chút gánh nặng cũng không có."
Tử Nhi làm bộ ôm ngực đầy đau lòng, như thể đối diện với mình là một kẻ phụ bạc.
"Ha hả, ngươi đừng có ở đây tự rước đau khổ nữa, nhanh đi làm việc thôi."Lục Nhi xắn tay áo bưng một cái chậu hoa lớn, nha đầu này lớn tiếng cười nhạo Tử Nhi rồi còn thúc giục đi làm việc.
Ừm, rất có dáng vẻ đốc công..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui