Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu


“Ân công, ngài thật sự không nhớ yêm sao?” Trên mặt Lưu Thiết Trụ đều là vẻ kích động, hoàn toàn quên mất bản thân lúc này còn đang bị người kề đao lên cổ uy hiếp, chỉ lo hưng phấn nói một mình: “Năm ngoái ở ngoài thành Hoài Châu, yêm dẫn theo các huynh đệ đi làm cướp, nhờ có đại nhân ngài đại lượng thả bọn yêm đi, cho bọn yêm chút tiền sống qua ngày.”
“Các huynh đệ bọn yêm vẫn luôn ghi nhớ!”
Tuy rằng không muốn nghe Lưu Thiết Trụ giảo biện, nhưng sau khi nghe gã nói như vậy, Du Thư cũng nhớ tới năm trước hình như đã có chuyện này.

Hắn nhìn kỹ vào mặt của Lưu Thiết Trụ một lúc lâu, vượt qua thử thách trí nhớ, cuối cùng cũng có một chút ấn tượng mơ hồ.
Nói như vậy, Lưu Thiết Trụ này hình như cũng có chút giống tên sơn phỉ nửa đường chặn cướp kia, chỉ là tên sơn phỉ trong trí nhớ của hắn lại mang một bộ mặt vàng vọt vì đói, râu ria xồm xoàm trong mắt hiện ra vẻ mỏi mệt, còn gã đại hán trước mắt thì nét mặt tỏa sáng vừa nhìn đã thấy là tinh thần sáng láng, còn béo lên không ít, cho nên trong lúc nhất thời cũng chưa thể nhận ra.
“Là ngươi?” Du Thư vừa nhận ra gã, chủy thủ trong tay thoáng dời đi một tấc, bắt đầu chấn vấn: “Trước kia không phải ta đã bảo các ngươi hoàn lương, không được tiếp tục làm chuyện xấu nữa, vậy vì sao ngươi còn khởi nghĩa gây chuyện?”
Lưu Thiết Trụ nghe vậy liền có chút hổ thẹn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Yêm như vậy không phải là vì…… thật sự sống không nổi nữa sao?”
“Khi đó ân công cho yêm bạc, yêm đều cầm đi mua quan tài an táng cho người trong nhà của các huynh đệ, sau đó Tri phủ đại nhân Hoài Châu phân phát lương thực, bọn yêm cũng đi lãnh, mọi người vốn dĩ cũng định trở về trồng trọt làm ăn lương thiện, không ra ngoài sinh sự nữa.

Nhưng vừa sang năm triều đình lại thu trọng thuế, vài mẫu đất cằn cõi của bọn yêm đều bị địa chủ cướp đoạt, náo loạn vài lần cũng không có ai quản.”
“Các huynh đệ quả thật là không còn đường sống.”    
Du Thư nghe gã giải thích, trong lòng hơi có chút buông lỏng, xưa nay bá tánh dưới tầng chót kỳ thật lại là những người dễ thỏa mãn nhất, trong tình huống bình thường, bọn họ đều nguyện ý an phận thủ thường mà sinh sống, phải đến mức khởi nghĩa vũ trang như vậy, trên cơ bản đều là do thật sự cùng đường.

Có điều, tuy Du Thư có thể lý giải được nỗi bất đắc dĩ của bọn họ, nhưng lập trường của bản thân và của Lưu Thiết Trụ chung quy vẫn bất đồng, cho dù trong lòng có đồng tình cho đối phương, nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn có thể cộng tình với bọn họ, hắn trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Nhưng mặc dù như vậy, ngươi vẫn là phần tử loạn đảng.”
Lúc này Lưu Thiết Trụ cũng đã cảm nhận được cái chết kề cận, gã biết mình có khả năng thật sự khó thoát, nhưng lại không hề xin tha một câu, chỉ thấp giọng hỏi: “Ân công, ngài là người của Hoàng thượng bên kia sao?”
Du Thư lạnh giọng trả lời gã, “Ta chỉ phụng mệnh của Vương gia nhà ta, tiến đến dọn sạch đầu mục phản tặc loạn đảng, thứ cho ta thật sự không có cách nào thủ hạ lưu tình.”
“Vậy……” Lưu Thiết Trụ thất thần một chốc, nhưng cũng không phản kháng mà lại nói thêm: “Vậy đến lúc yêm chết rồi, ân công có thể thả các huynh đệ của yêm hay không?”
“Bọn họ trước kia đều chỉ vì kiếm miếng cơm mới đi theo xuống núi, ân công có thể niệm tình yêm chủ động xin tha mà thả cho bọn họ con đường sống hay không?”
Du Thư nhíu mày, cúi đầu nhìn ánh mắt hàm hậu chân thành của Lưu Thiết Trụ, bỗng nhiên lại có chút do dự, bàn tay cầm chủy thủ có hơi lơi lỏng, lại hỏi: “Ngươi đã có giác ngộ bực này, vì sao còn cấu kết với tên quân sư kia làm chuyện xấu?”
Lưu Thiết Trụ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Du Thư suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Nhìn ngươi cũng không giống ác nhân làm xằng làm bậy, muốn ta không giết ngươi cũng có thể.

Có điều ngươi phải nói cho ta biết, quân sư kia rốt cuộc có địa vị gì, chỉ cần ngươi khai báo đúng sự thật, có lẽ ta cũng có thể suy xét mà thả cho ngươi một con ngựa.”
Lưu Thiết Trụ cũng muốn sống, hơn nữa gã vẫn nhớ mãi không quên ân cứu mạng lúc trước của Du Thư, bản chất cũng coi như một người chất phác, nghe hắn hỏi vậy liền vội trả lời: “Yêm thật sự không biết quân sư có địa vị gì.”
“Khi đó yêm vừa dẫn theo các huynh đệ, chưa biết phải thu xếp mấy ngàn nhân khẩu ra làm sao, hắn liền tự mình tìm tới, nói yêm có cái gì mà đế vương chi tướng, tương lai nhất định có thể thành tựu nghiệp lớn, hắn muốn đi theo yêm làm một phen đại sự.”
“Yêm cũng không hiểu mấy chuyện này, chỉ là nghe hắn nói xong cảm thấy có đạo lý, liền cùng làm phản.”
“Ân công, yêm thật sự cũng chỉ muốn kiếm cơm ăn, cho các huynh đệ chút chỗ tốt, để mọi người đều có thể ăn cơm cưới bà nương, không có ý xấu gì khác.


Nhưng mà quân sư nói, nếu đã đi con đường này thì không thể quay đầu lại, bằng không triều đình khẳng định sẽ không bỏ qua cho bọn yêm, mọi người cũng chỉ có thể căng da đầu mà đi.”
“Yêm chỉ biết quân sư họ Trần, nghe khẩu âm hình như là người ở phía nam, còn lại thì không biết.

Quân sư ngày thường cực kỳ thần bí, lâu lâu lại biến mất không thấy đâu, không ai biết hắn đi đâu, nhưng mỗi lần có việc thì hắn lại về.”
Du Thư nghe gã nói xong, càng thêm xác định quân sư kia nhất định chính là người của Hạ thừa tướng, “Vậy ngươi có biết hắn đã tự mình lập quân doanh ở ngoài thành Hồ Châu hay không?”
“Gì?” Lưu Thiết Trụ không hiểu ra sao, “Chuyện này đương nhiên là không biết, quân sư chưa từng nói qua.”
Du Thư biết gã đang nói thật, bởi vì nếu như không phải người cùng một phe, kẻ gọi là quân sư kia tất nhiên không có khả năng sẽ nói với gã nhiều việc cơ mật như vậy, từ chỗ của Lưu Thiết Trụ không thể hỏi ra cái gì, hắn liền thu hồi chủy thủ của mình, nhìn gã mà bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã bị người khác lợi dụng.”
“Quân sư kia chẳng qua chỉ muốn biến ngươi thành kẻ ngụy trang, lợi dụng ngươi và các huynh đệ mưu phản, trên thực tế bọn người này có mưu đồ khác, một khi sự tình bại lộ, đến lúc đó chỉ sợ người đầu tiên chịu chết chính là các ngươi.”
Đầu óc của Lưu Thiết Trụ không được tốt, nghe Du Thư nói xong cả người đều có chút ngốc lăng, vẫn không thể hiểu ra: “Nhưng mà, nhưng mà vì sao quân sư lại muốn hại yêm?”
Du Thư lạnh lùng nói: “Bởi vì người sau lưng hắn, muốn diệt trừ Hoàng thượng.”
Hai mắt Lưu Thiết Trụ trừng lớn, gã chỉ là một dã hán tử đến từ vùng thôn quê, không có một chút hiểu biết gì về chuyện triều chính, nhưng gã nguyện ý tin tưởng Du Thư, dù sao lúc trước ân công cũng thật sự đã cứu mình, so sánh với vị quân sư thần thần bí bí không muốn nhiều lời với gã thêm một câu kia, sâu trong nội tâm của Lưu Thiết Trụ có khuynh hướng nghe theo Du Thư hơn là hắn, nghe Du Thư nói xong liền có chút hoảng loạn, lẩm bẩm nói:
“Vậy, vậy yêm phải làm sao bây giờ?”

Du Thư khoanh tay trước ngực suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Hiện nay ở trong quân, ngươi có thể điều động bao nhiêu nhân thủ?”
“Không nhiều lắm.” Lưu Thiết Trụ sầu khổ đầy mặt, “Binh lính thủ hạ của yêm phần lớn đều là người do quân sư mang đến, nghe lời yêm nói cũng chỉ có mấy ngàn.”
“Chậc.” Du Thư thầm hô quả nhiên là vậy, “Ngươi đều đã bị hư cấu(?) đến như vậy rồi mà còn không tự biết, ta thấy mấy huynh đệ kia của ngươi chung quy cũng khó thoát, cho dù không chết trong tay của ta thì cũng sẽ chết trong tay của quân sư.”
Sắc mặt của Lưu Thiết Trụ trắng bệch, gã chưa từng nghĩ tới vấn đề này, quân sư nói gã có thể thành đại sự muốn tận tâm phụ tá gã, mà gã thì cái gì cũng không hiểu liền ngây ngốc đi theo, trước nay không hề nghĩ tới còn có thể có loại âm mưu như vậy.
Bản thân Lưu Thiết Trụ cũng không sợ chết, nhưng vừa nghĩ đến việc mình đã làm liên lụy đến nhiều huynh đệ trên núi, trong lòng gã cũng cảm thấy vô cùng nặng nề, chỉ nghĩ rằng mình đã hại bọn họ, bưng mặt khóc rống lên.
Du Thư cạn lời nhìn một hán tử khổ người cường tráng ngồi đó vô thố khóc lớn hệt như một tiểu hài tử, vừa đau đầu lại có chút buồn cười, ai có thể ngờ được một gã to xác như vậy thế nhưng lại là một tên ngốc bạch ngọt.

Có bề ngoài phát triển khỏe mạnh như vậy như thế nào lại không phát triển một chút đầu óc, loại sự tình này chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ có chút ít hoài nghi, một người nào đó tùy tiện túm lấy ngươi rồi nói ngươi có chân long chi khí, người bình thường sao có thể dễ dàng mắc mưu cho được, trên đời này làm gì có chuyện tốt nào tự tìm tới cửa như vậy?
Có điều, có lẽ là bởi vì thứ đầu óc này của gã nên mới bị kẻ gọi là quân sư kia nhìn trúng, bằng không đổi thành một người thông minh hơn phỏng chừng đã sớm phát hiện ra điểm không thích hợp, cũng không tiện khống chế.
Vốn dĩ trong lòng của Du Thư đều tràn ngập ý nghĩ muốn giết gã này ngay tại chỗ, nhưng hiện giờ xem ra giết hay không giết cũng không có gì khác nhau, hắn thu hồi chủy thủ của mình, nói: “Nếu như ngươi chịu phối hợp, sau khi trở về ta có thể cầu Vương gia nhà ta cho các ngươi một con đường sống.”
“Thật sao?” Lưu Thiết Trụ còn đang khóc nghe vậy liền ngẩng đầu, bộ mặt nhem nhuốc trông cực kỳ xấu, trong mắt ngập tràn mong đợi mà nhìn hắn: “Ân công thật sự có thể cho bọn yêm một con đường sống sao?”
Du Thư gật đầu: “Miễn là ngươi chịu phối hợp.”
“Yêm nhất định sẽ phối hợp!” Lưu Thiết Trụ gật đầu điên cuồng.
Người có đầu óc lẽ ra nhiều ít cũng sẽ cân nhắc một chút, không thể tin được quân sư, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt ân công liền tin được sao? Lỡ đâu xong việc hắn lật lọng thì sao?
Nhưng Lưu Thiết Trụ trời sinh đã thiếu cọng thần kinh kia, hơn nữa gã cũng tự nhiên mà tín nhiệm ân công của mình, nghe nói hắn có thể thả cho mình một con ngựa liền lập tức cao hứng phối hợp, phi thường thống khoái mà sẵn sàng bán đứng quân sư, quả thực biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn ba chữ ngốc bạch ngọt này.
Thời điểm rời khỏi đại doanh, Du Thư còn cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được người nào khờ như vậy, chỉ bằng chút chỉ số thông minh này mà đòi mưu phản cái gì chứ!

Hắn trở về theo đường cũ, vừa vặn đi ngang qua lồng sắt đang nhốt Tiêu Vị Tĩnh và Ảnh Thất, hắn yên lặng trao đổi ánh mắt với Ảnh Thất truyền đạt tin tức, sau đó hắn lập tức rời đi, không hề có một chút ý định nào là muốn dẫn bọn hắn đi.
Tiêu Vị Tĩnh trơ mắt nhìn Du Thư nhẹ nhàng biến mất, tựa như hắn chưa từng ghé qua đây, vẻ mặt không thể tin được mà đứng bật dậy, chỉ về phương hướng hắn rời đi mà nói với Ảnh Thất: “Tên kia cứ như vậy mà đi rồi?”
“Không phải hắn tới là để đón ta sao?”
Ảnh Thất trầm mặc cố gắng chống đỡ, mãi một lúc lâu mới nói: “Điện hạ tạm thời đừng nóng nảy.”
Biết ngay mà, kẻ chỉ biết hố ca ca Tiêu Vị Tân kia hoàn toàn không có trái tim, y chính là cố tình bắt mình tới đây để chịu khổ! 
Nhìn Tiêu Vị Tĩnh ngồi xổm xuống đất giận dỗi, Ảnh Thất yên lặng đứng lên.
So sánh với nhau, Dung Vương thật không hổ là huynh đệ của Vương gia, ngay cả cái tính tình này cũng không khác là bao.
Sau khi Du Thư trở lại đại doanh nhà mình, Tiêu Vị Tân đã đứng ở cửa đón hắn, “Như thế nào rồi?”
“Ta không giết.” Du Thư nói thẳng, “Không ngờ Lưu Thiết Trụ thế nhưng lại là một tên ngốc, ta chỉ nói dăm ba câu liền xúi giục được hắn, hắn vô cùng tin tưởng ta không chút nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều.”
Tiêu Vị Tân cũng có chút buồn bực, “Loại người này thế gian thật sự ít có.”
Vừa nghĩ đến việc đánh nhau với một kẻ ngu xuẩn lâu như vậy, lại còn để hắn chiếm tiện nghi, Tiêu Vị Tân liền cảm thấy bản thân dường như cũng không có bản lĩnh gì, y vứt đi những ý tưởng đó, lại hỏi: “Hắn chưa nói qua lai lịch của vị quân sư kia sao?”
“Hắn hẳn là thật sự không biết.” Du Thư lắc đầu, “Chỉ tiếc hắn không thể điều động quá nhiều nhân thủ, bằng không chúng ta nói không chừng còn có thể kết thúc việc này trước thời hạn.”
Tiêu Vị Tân thấy hắn cau mày, giơ tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nét u buồn giữa hai mày của hắn, “Đây là việc mà ta nên nhọc lòng, Tiểu Thư không cần sầu lo.”
Du Thư than nhẹ một tiếng, “Cũng không biết rốt cuộc Hạ Mậu An muốn làm gì.”
Phi thường hy vọng lão có thể sớm offline một chút, hắn chỉ muốn cùng Vương gia hảo hảo nói chuyện yêu đương, không muốn đi cốt truyện phức tạp như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui