Na Tô Đồ tuy rằng rất thường xuyên không đứng đắn, ngẫu nhiên lại thả vài câu dầu mỡ, nhưng tình báo mà hắn mang đến thì lại tương đối đáng tin cậy, Tiêu Vị Tân không suy tư quá lâu liền lập tức phân phó Tạ Phi Viên theo dõi Lý Lương, chờ ngày mười tám tháng sau đến bắt ba ba trong rọ.
Buổi chiều, Tiêu Vị Tân đúng giờ bị tuyên triệu tiến cung.
Gần đây số lần Tiêu Vị Thâm triệu kiến y ngày một thường xuyên hơn, cơ hồ cứ cách hai ba ngày liền gọi người tới, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cảm tình của hai người thật tốt.
Du Thư bồi y cùng nhau vào cung, quy quy củ củ mà ngồi trong xe ngựa, hơi có chút câu nệ.
“Ngồi dịch lại đây một chút.” Tiêu Vị Tân vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, “Bổn vương cũng đâu có ăn thịt ngươi.”
Cũng không phải Du Thư sợ y ăn thịt mình, mà chủ yếu là vì có chút không quen khi đột nhiên thân cận với người khác, nhưng hắn vẫn nghe lời mà đi qua.
Tiêu Vị Tân hài lòng, nắm lấy vài sợi tóc của hắn thưởng thức trong tay, “Tóc của ngươi có chút đâm tay.”
Dù sao cũng là một hán tử bộn bề công việc, Du Thư chưa từng có thời gian rảnh rỗi để học cách bảo dưỡng thân mình, đương nhiên là không có khả năng có được điều kiện tốt như các chủ tử, cho nên tóc của hắn liền có chút thô cứng hơn so với của Tiêu Vị Tân, nắm trong tay cũng không hề cảm thấy mềm nhẹ một chút nào.
“Hôm nào bảo Họa Xuân điều dưỡng thân mình cho ngươi.” Tiêu Vị Tân thở dài, vẫn có chút hối hận: “Nếu như ta sớm mang ngươi ra ngoài một chút thì tốt rồi.”
Du Thư cũng không quá để ý đến loại sự tình này, nam nhân lôi thôi một chút cũng không sao, dù gì cũng đâu phải là muội tử mà từ đầu đến chân đều phải tinh xảo.
Đương nhiên Vương gia bọn họ thân phận cao quý bất đồng với nam nhân khác, chi phí ăn mặc đều phải tốt nhất, làn da đương nhiên là thủy linh non mềm, mỗi một sợi tóc đều xinh đẹp, vừa nhìn liền biết chính là con cháu thế gia sống trong nhung lụa.
Du Thư nhìn gương mặt đẹp như quan ngọc kia của Tiêu Vị Tân, bỗng nhiên có một loại ảo giác cưới được tức phụ xinh đẹp muốn chạy ra cửa khoe khoang.
Hắn lén lút vứt đi loại ý tưởng không thể để cho ai biết này, Vương gia nhà mình lớn lên xác thật là rất đẹp, nhưng sao có thể coi y như nữ nhân được chứ?
Có điều…… Du Thư lại âm thầm cảm thấy, cho dù đối tượng của hắn có gia cảnh ra sao, chỉ cần trưởng thành thành bộ dáng đẹp như Vương gia nhà hắn, là nam hay nữ cũng không sao, nếu thật sự mang người về nhà, ba mẹ nhìn thấy cũng sẽ chỉ kịch liệt vỗ tay.
Dẫu sao nhan khống cũng là do di truyền.
Hai người ngồi trong xe ngựa dựa sát vào nhau, Tiêu Vị Tân tựa đầu lên vai Du Thư thiếp đi, hai ngày nay y đều không thể an giấc, xe ngựa lung lay lại còn đốt huân hương, đặc biệt dễ khiến người ta mơ màng, đợi đến khi xe ngựa đã đến hoàng cung, dù rất luyến tiếc phải đánh thức Tiêu Vị Tân, nhưng Du Thư vẫn phải nhẹ nhàng mà gọi y dậy.
Tiêu Vị Tân khi vừa tỉnh ngủ rất dễ cáu bẳn, y trợn mắt nhìn thấy Du Thư, mờ mịt trong một khắc ngắn ngủi liền bình ổn lại cảm xúc, thậm chí còn ghé qua hôn hôn lên khóe miệng của Du Thư, “Đi thôi.”
Du Thư mang mặt nạ da người nên không thể thấy mặt hắn đỏ lên, nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút thẹn thùng.
Nói đến đây cũng thật kỳ quái, trước kia hắn mang mặt nạ luôn bị Tiêu Vị Tân ghét bỏ, nhưng hiện giờ mặc kệ hắn có đang mang gương mặt xấu muốn chết kia, Tiêu Vị Tân lại có thể mặc không đổi sắc mà hôn hắn, trước sau tương phản cũng quá lớn rồi.
Du Thư một đường yên lặng chìm trong suy nghĩ, đi theo phía sau Tiêu Vị Tân đi tới điện Thái Hòa.
Thái giám đứng trước điện Thái Hòa cười tủm tỉm lấy đi bội kiếm của Du Thư, nhưng sau đó lại ngăn hắn ở ngoài cửa, Tiêu Vị Tân nhíu mày nói: “Hắn phải tùy bổn vương cùng tiến vào.”
Thái giám có chút khó xử, Du Thư tay mắt lanh lẹ mà nhét vào trong tay của hắn một nén bạc, khoảng chừng năm lượng, thái giám kia nghĩ đây cũng là thị vệ của Lăng Vương điện hạ, chỉ cần không mang theo vũ khí sắc bén, Hoàng thượng hẳn là sẽ không trách tội, liền cho hắn vào trong.
Tiêu Vị Thâm đang ở trong điện ôm La quý phi đùa giỡn, giương mắt thấy Tiêu Vị Tân tới, cao hứng bảo y lại đây, “Thất đệ đến rồi, ban tọa.”
“Hoàng huynh vội vã triệu hoán thần đệ tiến cung, chính là có chuyện quan trọng sao?” Tiêu Vị Tân ngồi xuống ghế, tiếp nhận chén trà do cung nữ bưng tới, nhưng lại không hề uống một ngụm liền đặt xuống bàn.
Du Thư an tĩnh đứng ở phía sau lưng y, từ nơi này có thể nhìn rõ toàn bộ tình huống ở trong điện, thuận tiện để hắn bảo hộ cho Vương gia.
Tiêu Vị Thâm cũng không để ý đến việc y mang theo thị vệ bên người tiến vào, hiện giờ Tiêu Vị Tân là người có đặc quyền ở nơi này của hắn.
Đại khái là vì người gặp chuyện vui nên tâm tình sảng khoái, hắn cười ha ha, không giấu được sự đắc ý hào sảng: “Tất nhiên là có chuyện tốt rồi.”
“Quốc sư đã tính qua, trong bụng quý phi chính là một nam thai.”
Tiêu Vị Thâm thành thân mười mấy năm vẫn luôn không có được một đứa nhi tử, mấy năm gần đây bất kể nữ nhân nào từng được hắn sủng hạnh đều không có lấy một người truyền ra tin vui, mặt mũi của hắn ở trên triều cũng sắp sửa phải vứt đi.
Không ngờ ngay tại thời điểm gian nan nhất thì quý phi lại có tin tức tốt, còn được quốc sư cảm thán là tử vi tinh giáng thế, hắn có thể không vinh quang đầy mặt hay sao?
“Vậy thần đệ liền chúc mừng hoàng huynh.” Trên mặt Tiêu Vị Tân hơi mỉm cười, tựa hồ như thật sự cao hứng cho hắn, “Như vậy hoàng huynh liền không cần lo lắng giang sơn này ngày sau không có người kế thừa rồi.”
Tiêu Vị Thâm thoải mái cười to một trận, “Trẫm cũng vừa mới biết được tin tốt, lập tức liền cho người truyền triệu ngươi tiến cung, ngày mai trẫm còn phải đại xá thiên hạ để dân chúng cùng chung vui!”
“Hoàng huynh nhân từ.” Tiêu Vị Tân cười phụ họa.
Kỳ thật việc đại xá cũng không có tác dụng gì, bởi vì đầu năm nay thực hành chính sách tăng thuế, sinh hoạt của bá tánh dưới tầng chót đặc biệt gian nan, vốn dĩ đã liên tục gặp đại hạn không có gì để thu hoạch, chết đói không ít người, kết quả vừa qua đầu xuân liền bị trưng thu gấp đôi thuế má, rất nhiều người đã sắp sửa không sống nổi nữa.
Hiện giờ trong dân gian hương hiền ác bá ác quan hoành hành, không biết bao nhiêu tấu chương được dâng lên, nhưng Tiêu Vị Thâm đều không mảy may để trong lòng, hắn trước sau chỉ cảm thấy đám nông gia tử kia thì có thể nhấc lên sóng to gió lớn gì, mà căn bản không hề biết rằng ngoài kia đã có rất nhiều nông dân khởi nghĩa quân lục tục nổi lên.
Tiêu Vị Thâm chỉ lo long thai trong bụng La quý phi, lòng tràn đầy chờ mong kia thật sự là một nam hài, “Chỉ cần Uyển Nhi sinh hạ hoàng trưởng tử, Thái tử chi vị liền……”
Hắn còn chưa nói xong, nhưng ý tứ kế tiếp đã vô cùng rõ ràng, trong mắt La quý phi xẹt qua một tia mừng thầm.
Tiêu Vị Tân lại mở miệng nói: “Hoàng huynh, vậy Hạ thừa tướng bên kia…… phải công đạo ra sao?”
“Trẫm vì sao phải công đạo với ông ta?” Tiêu Vị Thâm bất mãn, “Ông ta dạy ra nữ nhi không biết cố gắng, chẳng lẽ trẫm phải đánh cuộc giang sơn này lên một người vô dụng như nàng?”
Huống hồ, hắn hiện giờ vừa nhìn thấy gương mặt quá mức đoan cầm nhu tĩnh kia của Hoàng hậu liền mất hứng, nữ nhân kia cho dù đang nằm trên long sàn cũng không khác gì một con cá chết chẳng còn thú vui gì trên đời, khiến người khác mất hết hứng thú ăn uống, hắn không muốn ngủ cùng nàng dù chỉ một khắc, càng miễn bàn đến việc để nàng sinh hạ hoàng trưởng tử.
“Nhưng mà, dù gì Hạ thừa tướng ngài ấy……” Tiêu Vị Tân hơi chau mày, “Hoàng huynh vẫn nên sớm tính toán một phen.”
Tiêu Vị Thâm cũng biết y là đang có hảo ý, ánh mắt hắn dạo qua một vòng trên bụng La quý phi, lập tức hạ quyết tâm.
Vì long chủng này, Hạ gia cần phải bị diệt trừ.
“Thất đệ, hiện tại người mà hoàng huynh có thể nể trọng cũng chỉ có ngươi, ngươi cũng đừng làm cho trẫm thất vọng.” Ngữ khí của Tiêu Vị Thâm chân thành, tựa như thật sự rất coi trọng y.
Tiêu Vị Tân đứng dậy khỏi ghế quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Hoàng huynh coi trọng thần đệ như thế, thần đệ máu chảy đầu rơi cũng muốn dốc sức vì hoàng huynh! Hiện giờ trên triều Hạ gia quyền thế ngập trời nhất hô bá ứng, hành sự kiêu căng không để hoàng huynh vào mắt, thần đệ mỗi lần nhìn thấy cũng vô cùng tức giận.”
“Chỉ là thần đệ thế lực đơn mỏng, thân mình lại phá lệ suy nhược, sợ là không thể vì hoàng huynh phân ưu.” Tiêu Vị Tân nói đến độ cảm xúc trào dâng, khụ lên nửa ngày mới có thể bình ổn lại, “Thần đệ không biết phải nên báo đáp kỳ vọng cao của hoàng huynh như thế nào.”
Tiêu Vị Thâm cũng đang sầu não việc này, chỉ dựa vào sức của một mình Tiêu Vị Tân thì không thể thực hiện được, nhưng nếu trong tay có người thì hắn đã sớm dùng tới rồi, hà tất còn phải chờ đến hiện tại, bắt lấy không bỏ một con gà bệnh?
“Vậy ngươi nhìn xem, có người nào thích hợp đề cử hay không?”
Tiêu Vị Tân lắc đầu: “Thần đệ hàng năm không ra khỏi cửa, nào có nhân tài đắc lực gì để tiến cử chứ? Chỉ là thần đệ vẫn luôn cảm thấy, chúng ta đều là nhi tử của phụ hoàng, cùng mang họ Tiêu, đối với bên ngoài tất nhiên là cũng một lòng.
Quan trọng hơn chính là, phải để cho những người đó biết rằng, thiên hạ này chung quy vẫn là của họ Tiêu!”
“Nói đúng lắm.” Tiêu Vị Thâm cảm thán.
Thời điểm tiên hoàng còn ở, thiên hạ này đều do một mình hoàng đế định đoạt, nào có triều thần nào dám dong dài một câu, đâu giống như tình cảnh hiện tại của hắn, bị cữu cữu cản tay gắt gao, làm chuyện gì cũng đều bị quản thúc.
Bất quá, lời này của Tiêu Vị Tân lại làm hắn nhớ tới mấy người huynh đệ còn lại.
Ngoài Tiêu Vị Tân, Tần Vương và Dung Vương, cùng với Lưu vương thúc đều là người của Tiêu gia, Lưu vương thúc hiện giờ không hỏi thế sự liền thôi, nhưng Tiêu Vị Tĩnh và Tiêu Vị Minh thật ra cũng có thể dùng được.
Hắn nghe nói Tiêu Vị Minh tuy ngu dốt, nhưng võ công lại không tồi, tạm thời có thể sử dụng một chút.
Còn Tiêu Vị Tĩnh, lúc trước khi cùng nhau đọc sách, năm đó công khóa của hắn chỉ kém mỗi hoàng trưởng huynh, miễn cưỡng cũng có thể góp đủ số.
Trước kia trọng điểm phòng bị của Tiêu Vị Thâm chính là ba người này, nhưng hiện giờ đã có con giao long là Hạ thừa tướng ở trước mắt, hắn cũng không rảnh mà lo nghĩ nhiều như vậy.
Vả lại hắn vẫn luôn không để Tiêu Vị Tĩnh và Tiêu Vị Minh vào mắt, cho rằng hai người này cũng không thể nháo ra chuyện gì lớn, “Trẫm qua mấy ngày liền triệu Dung Vương và Tần Vương tiến cung thương nghị một chút.”
Điều mà Tiêu Vị Tân muốn nghe chính là những lời này, nhưng trên mặt y vẫn lộ ra một chút chần chừ: “Hoàng huynh, Ngũ hoàng huynh cả ngày trầm mê tửu sắc, hài tử Vị Minh kia tâm tính non nớt, sợ là không thể làm tốt đi?”
“Cũng chưa chắc.” Tiêu Vị Thâm như suy tư gì đó, “Đầu óc của Vị Minh có chút ngu dốt, nhưng nếu ném hắn vào trong quân doanh rèn luyện mấy năm, nói không chừng cũng có thể nổi lên chút tác dụng, đỡ cho hắn tiêu tiền bữa bãi gây chuyện khắp nơi, bạch bạch ném đi bộ mặt của hoàng gia.”
“Còn tên giá áo túi cơm Dung Vương, trẫm sẽ ném hắn vào Đại Lý Tự Khanh nếm chút khổ, sửa lại cái tính tình không nên thân kia của hắn, biết đâu còn có thể tỉnh ngộ một chút, miễn cưỡng chắp vá mà dùng đi.”
“Chờ vài năm sau thu hoạch vụ thu, tân khoa cử tử vào kinh, ngươi lại thay trẫm tìm kiếm vài người.” Tiêu Vị Thâm cảm thấy bản thân thông minh trí tuệ cực kỳ, cảm giác phi thường tốt đẹp, một khi không có Hạ thừa tướng bày mưu tính kế, chỉ số thông minh của hắn cũng chỉ có thể bị Tiêu Vị Tân tùy ý dẫm đạp trên mặt đất.
Tiêu Vị Tân vẻ mặt do dự mà dập đầu, lại nhìn nhìn nhóm ca vũ trong chốc lát, làm như không thấy hành vi phóng đãng của hai người ngồi trên ghế kia.
Du Thư đứng ở phía sau cũng nhìn không chớp mắt, kỳ thật trong lòng lại không ngừng thở dài.
Đều bị người khác đội nón xanh mà cẩu hoàng đế còn cao hứng như thế, làm Tứ đại gia cách vách bộ vui vẻ đến vậy sao?
Từ góc độ y học hiện đại mà nói, Tiêu Vị Thâm nhiều năm không sinh được bao nhiêu hài tử, công năng sinh dục khẳng định là nhiều ít cũng có điểm chướng ngại, các Thái y chỉ là không dám nói rõ thôi, như thế nào mà nhiều nữ nhân như vậy đều không có động tĩnh, nhưng chỉ riêng bụng của La quý phi lại bắt đầu tranh đua chứ?
Còn không phải là vì lén lút vụng trộm bên ngoài hay sao.
Tiêu Vị Thâm cư nhiên lại không có lấy một tia hoài nghi, còn vui vẻ rạo rực chuẩn bị làm cha, cái đầu óc này thật là……
So sánh với nhau liền thấy Vương gia nhà chúng ta thật là anh tài ngút trời.
Tiêu Vị Tân bồi ngồi một buổi sáng, cự tuyệt lời mời lưu lại dùng bữa cơm của Tiêu Vị Thâm, mang theo Du Thư rời khỏi điện Thái Hòa.
Du Thư vén mành xe lên, bên ngoài đã là tháng 5, gió đầu hạ đã bắt đầu mang theo một chút nhiệt khí, không đến mức hun chín người nhưng vẫn rất nóng bức.
Hắn nhìn cây liễu xanh biếc bên bờ sông, bỗng nhiên quay đầu nói với Tiêu Vị Tân: “Vương gia, chúng ta đi hẹn hò đi!”
“Có ý gì?” Tiêu Vị Tân lười biếng mở mắt ra.
Khóe môi Du Thư khẽ nhếch, hứng thú bừng bừng: “Ta mời ngươi ăn cơm, dẫn ngươi đi du ngoạn kinh thành! Chúng ta đi áp đường cái!”
Tựa như mọi cặp tình lữ hay làm.
Tuy rằng căn bản không hiểu những câu nói này của hắn là có ý gì, nhưng khi Tiêu Vị Tân nhìn thấy bộ dáng ý cười doanh doanh của Du Thư, trong lòng một mảnh nhu hòa, nào có thể cự tuyệt được hắn nữa.
Tiểu Thư quá khả nhân mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...